Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 22
topicLàm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 22 :Thanh danh chẳng còn
Cốt truyện lại được bẻ về đúng quỹ đạo rồi sao?
Trần Đường vừa từ ban công trở vào, đứng ngoài phòng bệnh đã nghe thấy lời của Tần Thời Uyên, cả người sững lại.
Trong nguyên tác viết rằng: Bạch Điềm Điềm gặp nạn ở khách sạn Thánh Hào, được Tần Thời Uyên cứu, từ đó tình cảm đôi bên thăng hoa.
Thực tế, quá trình lần này hoàn toàn ngược lại, nhưng kết cục vẫn giống y như đúc.
Rốt cuộc là nguyên tác có vấn đề? Hay vì mình chen vào nên cốt truyện mới biến dạng?
Một lúc, Trần Đường vẫn nghĩ không thông. Nếu hệ thống còn ở đây, biết đâu đã moi được đáp án từ miệng nó rồi.
Nghĩ vậy, cô đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy cô, hai người trong phòng giật mình, đồng loạt buông tay.
Bạch Điềm Điềm là vì ngượng, còn Tần Thời Uyên thì phản xạ có điều kiện, không còn cách nào khác, lần nào anh ta mới tới gần Bạch Điềm Điềm, Trần Đường cũng nhảy ra quấy rối, đến PTSD mất thôi.
Đường đường là ông chủ, cớ gì lại phải sợ một cô thư ký?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Tần Thời Uyên mới chợt tỉnh, đưa tay định kéo Bạch Điềm Điềm lại, ai ngờ đối phương đã rụt tay về, chẳng chạm nổi vào.
Tự dưng có chút khó ở, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Đường.
"Thư ký Trần, sau khi tôi bị bỏ thuốc vào rượu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trên người tôi lại nhiều vết thương như vậy?"
Bạch Điềm Điềm nghe vậy lập tức căng thẳng.
Trần Đường liếc cô ấy một cái "bình tĩnh", rồi mập mờ kể lại một lượt những việc xảy ra trong ngày, bỏ qua chi tiết mình đã đập ngất anh ta, sự xuất hiện của Bạch Điềm Điềm, và màn đẩy anh ta vào thang máy.
Do bị thuốc khống chế, Tần Thời Uyên mù tịt mọi chuyện khi ấy, chau mày: "Ý cô là, lúc đó có người đánh tôi?"
"Vâng. Có kẻ mai phục trong khách sạn, muốn chụp lén anh, hẳn cũng là kẻ bỏ thuốc. Tôi chạy ra ngoài gọi người giúp, lúc quay lại thì thấy hắn đang hành hung anh. May là tôi kịp thời xông vào, đuổi được hắn đi."
Trần Đường nói chuyện có đầu có cuối, thật giả lẫn lộn.
Theo lời hệ thống, khi ấy đúng là có người định chụp lén, chỉ là chưa thành mà thôi.
Vậy nên đổ hết thương tích của Tần Thời Uyên lên đầu hắn cũng chẳng oan.
Nói xong, cô lại thấy sắc mặt Tần Thời Uyên khác lạ, ánh mắt u uất hẳn. Cô hiếu kỳ: "Tần tổng, anh biết kẻ đó là ai sao?"
Tần Thời Uyên hừ lạnh: "Ngoài hắn ra, còn ai được nữa?"
Trần Đường lập tức nhớ tới đại phản diện số một trong nguyên tác, em trai của Tần Thời Uyên: Tần Thời Viễn.
Theo phần giới thiệu cốt truyện, hiện Tần Thời Viễn đang du học ở nước ngoài, một tháng nữa về nước, lúc ấy sẽ cùng Tần Thời Uyên mở màn một trận tranh đoạt tình yêu và quyền lực.
Không ngờ tên đó đã ra tay từ sớm đến thế.
Từ lúc nhắc tới Tần Thời Viễn, sắc mặt Tần Thời Uyên vẫn đen như mực, không nói thêm.
Đợi một lúc, Trần Đường thật sự không nhịn được: "Tần tổng, còn một chuyện nữa."
"Nói."
"Đây là hóa đơn viện phí. Khi nãy anh vẫn chưa tỉnh, tôi tạm ứng trước rồi. Công ty có thanh toán lại không ạ?"
Cô lôi trong túi ra hai tờ hóa đơn đưa sang.
Khóe môi u uất của Tần Thời Uyên giật giật. Anh ta giật lấy hóa đơn, nhìn những con số lẻ chi chít, suýt quên mất, cô thư ký này tham tiền đến mức nào.
Hít sâu một hơi, anh ta nói: "Lần này cô làm không tệ. Kịp thời đưa tôi vào viện, chứ không phải đi kiếm mấy cô bậy bạ nào đó tới đối phó. Về công ty, tôi sẽ bảo phòng Tài vụ phát cho cô một khoản thưởng."
Mắt Trần Đường sáng rực, gật đầu lia lịa: "Cảm ơn Tần tổng, Tần tổng hào phóng quá!"
Làm ở cạnh "gà sắt" này bấy lâu, hiếm khi thấy anh ta rộng tay vậy. Quả nhiên trinh tiết mới là thứ quý giá nhất đời đàn ông.
"Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, tôi không muốn có người thứ tư biết."
Trong bụng Trần Đường nghĩ: e là hôm nay biết chuyện cũng không ít đâu. Nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Điềm Điềm liền đứng dậy: "Để em tiễn cô ấy."
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô ấy kéo vội Trần Đường, mặt mày lo sốt vó: "Hỏng rồi, Tần Thời Uyên bị thuốc làm ngu người rồi hả?"
"Sao lại nói thế?"
"Anh ta tưởng người mình thấy trong khách sạn thật sự là Tiêu Vũ Phi, còn cảm ơn tôi đã chăm sóc nữa. Trần Đường, nhỡ anh ta biết mấy vết thương trên người đều là do tôi gây ra, có khi nào đánh chết tôi không?"
Đôi mắt tròn xoe của Bạch Điềm Điềm mở to, sợ đến xanh mặt.
"Yên tâm, chuyện này chỉ có cô, tôi và người đeo khẩu trang biết. Tần Thời Uyên sẽ không biết đâu."
Nói rồi, thấy cô ấy vẫn lo đến mức hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, đầu hơi cúi, dáng người vốn thanh mảnh lại càng mong manh, Trần Đường bèn nói thêm: "Nhưng để chắc ăn, cô vẫn nên chuẩn bị trước đi."
"Chuẩn bị cái gì?"
"Khuyên cô bắt đầu tập tạ. Sau này mà có đánh nhau thật, ai đánh ai còn chưa chắc đâu."
Bạch Điềm Điềm trố mắt. Tư duy tân tiến này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của cô ấy, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có vài phần lý.
Cô ấy thu mắt, nghiêm túc suy nghĩ.
Có tiền thưởng trong tay, Trần Đường càng làm việc hăng như máy. Chạy đông chạy tây lấy thuốc tìm bác sĩ, việc gì cũng chụp ảnh lưu lại.
Làm gì cũng phải có dấu vết, kẻo lúc đòi thưởng, con gà sắt Tần Thời Uyên lại lật lọng.
Trong lúc Trần Đường vì khoản thưởng mà bươn chải ở bệnh viện, một loạt video giám sát cũng đã bay qua đại dương, rơi vào tay Tần Thời Viễn.
Là con út nhà họ Tần, em trai Tần Thời Uyên, Tần Thời Viễn chẳng giống anh trai chút nào: dáng cao gầy, ngũ quan mang vẻ âm trầm.
Anh ta háo hức mở email, lại chỉ thấy vài đoạn clip hành lang khách sạn.
"Sao thế? Ảnh đâu? Tôi đưa tiền cho anh là để chụp ảnh Tần Thời Uyên lên giường với đàn bà, anh gửi camera giám sát cho tôi làm gì?"
Đầu dây bên kia cuống quýt: "Xin lỗi, lúc đầu mọi thứ thuận lợi. Tôi làm theo yêu cầu của cậu, bỏ thuốc vào rượu của Tần Thời Uyên, dự định gọi vài cô vào. Ai dè bị thư ký của anh ta phá ngang. Họ đưa thẳng anh ta vào viện, tôi không chen nổi cơ hội."
"Nhưng cũng không phải hoàn toàn tay trắng! Trong đoạn giám sát này có quay Tần Thời Uyên đi cùng hai cô cơ!"
Tần Thời Viễn mất kiên nhẫn: "Hắn đi với hai cô thì có ích quái gì! Tôi cần chứng cứ hắn làm bậy! Chứng! Cứ! Anh tự nghĩ cách tiếp, bằng không thì đừng hòng lấy nốt số tiền còn lại."
"Vâng vâng, tôi nhất định hoàn thành."
Cúp máy, Tần Thời Viễn mở video trong email.
Trong hình, hành lang khách sạn Thánh Hào vắng tanh. Vài giây sau, cửa phòng bao mở ra, một cô gái có vài phần giống Tiêu Vũ Phi ló đầu ra, rụt rè nhìn quanh.
Thấy gương mặt ấy, mắt Tần Thời Viễn lập tức trợn lên. Chỉ chốc lát, cô ấy quay trở lại phòng, rồi cùng một cô gái khác dìu Tần Thời Uyên mê man, áo quần xộc xệch bước ra.
Anh ta tua đi tua lại xem mấy lần, nhất là dừng ở khuôn mặt của Bạch Điềm Điềm. Cuối cùng, khóe môi nhếch thành nụ cười lạnh.
Quả nhiên, không phải là không có thu hoạch.
Sắp xếp lại video cho gọn, anh ta bấm một dãy số.
Vừa nối máy, giọng anh ta dẻo quẹo: "Chị Tiêu à, vừa rồi có người gửi cho em một đoạn video, xem xong em giật mình quá. Không ngờ anh trai lại là loại người như thế..."
-
Rời khỏi bệnh viện, Trần Đường xách chục phần đồ ăn thừa đã gói đem về nhà. Cất gọn vào tủ lạnh, tắm rửa thay đồ rồi nằm xuống. Tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh.
Ngày trước lang thang nhặt ve chai, gió thổi mưa dầm, ngay bên lề đường cũng có thể lăn ra ngủ. Vậy mà hôm nay lật người mãi vẫn chẳng chợp mắt nổi.
"Tiểu Nhất? Tiểu Nhất?" Cô gọi mấy tiếng trong đầu, hệ thống vẫn bặt vô âm tín, im lặng như chưa từng tồn tại.
Đêm đã khuya, đèn đường ngoài cửa sổ tắt phụt, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, bóng tối càng dày hơn.
Trần Đường mở mắt nhìn trần nhà. Tới thế giới này gần một tháng, lúc này cô mới muộn màng cảm ra một chút cô độc, cái cô độc của kẻ một mình nơi xứ lạ.
Không biết qua bao lâu, cô mới thiếp đi. Gió nhẹ lay rèm, ánh trăng rót xuống người Trần Đường.
Ấy là thứ ánh trăng chưa bị ô nhiễm, yên tĩnh và trong vắt, hoàn toàn khác năm 2050 sau này.
Phố xá rực rỡ đèn đuốc, bảng hiệu nhấp nháy suốt ngày đêm khiến cả thành phố chẳng phân trắng đen, quầng sáng ô nhiễm trùm lên bầu trời, chẳng còn thấy trăng sao.
Trong những tòa cao ốc, giới tinh anh áo mũ bóng bẩy nâng ly cụng chén, ngay bên rãnh nước đen kịt cạnh đó, vẫn có người lom khom nhặt rác. Khoảng cách giàu nghèo khổng lồ khiến cả thành phố vương một nét điên dại.
Giữa đô thị là khu đại học, cổng treo bảng "Cấm người ngoài", trong khuôn viên rộng thênh thang người lại không đông. Ở thời đại chỉ kẻ xuất thân tinh anh mới được học hành này, mỗi sinh viên đều hoặc giàu có, hoặc quyền thế.
Ký túc xá rộng như căn hộ riêng cho từng người, nơi đây không có ánh trăng mà sáng như ban ngày.
Trên tường treo một bảng đen khổng lồ, chi chít tên người và ảnh, dùng những sợi chỉ mảnh nối chúng lại. Ngay chính giữa, ở mép trên bảng là một cuốn tự truyện: "Bước Tới Thành Công - Cuộc Đời Rộng Lớn Của Tôi - Tần Thời Uyên".
Dưới đất, hơn chục chiếc máy tính nối mạng với nhau, màn hình phủ kín cả bức tường, mã lệnh chạy dồn dập. Chiếc máy chủ giữa trung tâm đang bốc khói.
Tần Hạ vừa thấy không ổn đã lập tức tháo quang não, nhanh tay ngắt hệ thống, nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Giờ anh ngồi xổm dưới đất, cau mày nhìn tấm main vừa tháo ra, bứt tóc vì sốt ruột, rồi ném miếng bảng mạch đã cháy đen sang bên, mình thì nằm dang tay chân thành hình chữ đại trên sàn, thở dài một hơi.
"Quá tải tính toán rồi hả? Đúng là vừa nãy không nên cố."
Vừa nằm ngửa, gương mặt nổi bật của anh hiện ra rõ ràng: chân mày sắc, đuôi mắt hơi nhướng, sống mũi cao gọn. Nếu Trần Đường có mặt, hẳn sẽ giật mình vì chàng trai này có vài phần giống Tần Thời Uyên.
Mà cũng hơi giống Bạch Điềm Điềm.
Hai khí chất đó hòa làm một trên cùng một người, khiến khí thế lẽ ra phải sắc sảo lại dịu xuống đôi chút, mang vẻ non xanh.
Tần Hạ nhíu mày, tua lại chuyện vừa rồi.
Trần Đường bất ngờ phóng khỏi cầu thang, anh chưa kịp nghĩ, vội dùng chương trình hệ thống mô phỏng mấy sợi "xúc tu" bám lan can giữ người lại.
Chỉ một lần, giữ vỏn vẹn hai giây, hệ thống đã nổ tung vì quá tải.
Không biết bên kia giờ ra sao? Trần Đường có kéo được Tần Thời Uyên không?
Nhỡ không kịp, Tần Thời Uyên trúng xuân dược, lại bị thang máy đưa thẳng ra sảnh, phơi bày trước bàn dân thiên hạ, lỡ đâu lại "đột nhiên" có thêm mấy đứa em trai thì sao?
Vừa nghĩ đến viễn cảnh ấy, Tần Hạ rùng mình, vội bật dậy, cố nhịn cơn đau đầu như muốn nứt, tiếp tục cặm cụi sửa main.
Được nửa chừng, anh lại dừng tay, liếc bầu trời ngoài cửa sổ.
"Khuya thế này chắc cô ấy ngủ rồi nhỉ? Không biết tối nay có lại lén giấu đồ dưới sàn nữa không?"
Lẩm bẩm xong, Tần Hạ cắm cúi vào bảng mạch. Một lúc sau, lại lầu bầu: "Chắc chắn là có. Gói từ khách sạn về từng ấy đồ thừa, cô ấy ăn sao nổi? Mình phải sửa nhanh còn về, dọn đống cô ấy giấu đi, không là bốc mùi."
Nghĩ vậy, tay càng thoăn thoắt.
-
Sáng hôm sau, Trần Đường tỉnh dậy, tới công ty việc đầu tiên là mở tin tức lướt một lượt. Xác nhận không thấy dòng nào liên quan tới chuyện hôm qua của Tần Thời Uyên, cô mới thở phào.
Với cái dáng "giỏi làm màu" của Tần Thời Uyên, thử tưởng tượng nếu anh ta phát hiện mình quần áo xộc xệch, ngất trong thang máy, còn bị cả tiền sảnh bu quanh ngắm, phản ứng sẽ thế nào.
May mà cô ra tay đủ nhanh, hiện trường không ai kịp chụp hình. Không hình, không bằng chứng, cơn sóng gió coi như lắng xuống.
Đang nghĩ thì quản lý Vương ôm tờ thông báo bước tới.
"Trần Đường, hôm qua cô đi xã giao với Tầm tổng đã xảy ra chuyện gì sao? Sao sáng nay anh ấy tới đã dặn đặc biệt là phát cho cô một khoản thưởng?"
Hơn nữa con số còn không nhỏ, cộng mấy lần trước cũng không bằng. Với hiểu biết của ông về Tần Thời Uyên, hẳn hôm qua có biến lớn nên mới chịu mở hầu bao như vậy.
Tinh thần hóng hớt bốc lửa, quản lý Vương lập tức chạy qua hỏi.
Trước đây mỗi lần đi cùng Tần Thời Uyên, Trần Đường đều gặp mấy pha mạo hiểm kịch tính, sau đó cô cũng chẳng giấu, vẫn chia sẻ với mọi người.
Nhưng lần này, đối mặt truy hỏi, cô lại lảng mắt: "Không có gì cả, mọi thứ đều suôn sẻ."
Quản lý Vương bán tín bán nghi, càng ngứa ngáy: "Rốt cuộc là chuyện gì? Cô nói tôi nghe với, đảm bảo không kể ai!"
Trần Đường kiên quyết lắc đầu: "Đừng hỏi. Biết càng nhiều càng nguy hiểm. Với tác phong của Tần tổng, nếu biết ông biết bí mật to thế này, ông nghĩ anh ta sẽ làm gì? Giờ còn muốn nghe không?"
Quản lý Vương lập tức nhớ đến đủ món thủ đoạn của Tần Thời Uyên, vội nhét lại tính tò mò: "Thôi thôi, mạng mình quan trọng hơn. Tôi lo phát thưởng là được."
Nói rồi đưa giấy thông báo, nhìn Trần Đường ký tên mà xuýt xoa: "Nhanh thế mà lại có thưởng. Cô vào làm mới mấy ngày, tiền thưởng đã hơn tôi làm năm sáu năm. Thư ký Trần, lần này bao tụi tôi nữa nhé?"
Ông xoa tay, nhớ bữa tụ tập ở phòng nghỉ lần trước, lại rạo rực.
Trần Đường vốn không phải người keo kiệt, hơn nữa quản lý Vương với Chương Thanh Đồng giúp cô không ít ở công ty. Cô gật đầu luôn: "Ok. Trưa nay, chỗ cũ."
"Tuyệt! Tôi đi báo trợ lý Chương ngay!"
Tiễn quản lý Vương hí hửng đi, Trần Đường ngồi về chỗ, nhìn núi hồ sơ chất đầy bàn mà nhíu mày.
Nếu hệ thống còn, hôm nay hẳn đã học tới phần làm hồ sơ thầu. Như vậy mớ việc tồn đọng này mới mong giải quyết.
Thế mà từ chiều hôm qua tới giờ, 001 vẫn bặt vô âm tín, giáo án đành treo.
Chẳng lẽ hệ thống không quay lại nữa?
Vậy tiền thưởng nhiệm vụ sau này thì sao? Còn đường về thế giới cũ nữa?
Cô thở dài bất lực, buộc mình tập trung, lôi vài bảng biểu ra làm trước.
-
Cùng lúc đó, ở nhà họ Tần, Tần Dũng vừa trở mình dậy.
Hôm qua ở khách sạn Thánh Hào, hết chạy đông chạy tây tìm người, cuối cùng còn bày một màn cướp người, vắt kiệt ông lão ngoài sáu mươi này. Về nhà đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Vừa dỗ được giấc, lại mơ suốt đêm về Trần Đường: cô từ cầu thang nhảy xuống, cả lưng phát sáng; sau đó ánh sáng hóa thành đôi cánh khổng lồ, chở cô bay vòng quanh.
Tỉnh dậy, Tần Dũng lặng thinh hồi lâu, cuối cùng vịn eo đau mỏi mà bước xuống lầu, thấy vợ là Bùi Lan đang phấn chấn theo dì bếp bày biện nấu nướng.
Mấy hôm trước, chắc chắn ông còn phải phản bác đôi câu, hạ thấp thân phận "một thư ký cỏn con" của Trần Đường. Nhưng hôm nay, ngập ngừng một lát, ông bảo: "Bà nói Trần Đường khác người, hình như cũng có lý."
Người bình thường, lưng biết phát sáng không?
Người bình thường từ độ cao đó nhảy xuống mà an nhiên vô sự, đến thân mình cũng chẳng rung một cái?
Bùi Lan không ngờ ông đổi ý nhanh vậy, mừng rỡ: "Cuối cùng ông cũng nhận ra? Lạ nhỉ, hôm qua ông đâu có vậy. Mới một ngày đã đổi ý rồi? Hôm qua ông ra ngoài cả ngày làm gì thế?"
Bị vợ nhìn xoáy, trong đầu Tần Dũng bỗng hiện lên dáng vẻ y phục tả tơi, mặt đỏ bừng của Tần Thời Uyên. Tâm trạng bỗng thấy kỳ cục. Lại nhớ lúc ấy ông bị dị trạng của Trần Đường làm choáng, rốt cuộc không kịp kéo người đi, sau đó con trai chắc chắn rơi vào tay hai ả đàn bà kia.
Nghĩ tới đây, lòng Tần Dũng đau như cắt: "Trong sạch của con trai chúng ta... e là chẳng còn nữa rồi."