Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1607
topicThập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1607 :
  Trước mặt, cánh cửa thang máy sáng như gương cùng bề mặt gạch men trang trí bên cạnh, dường như có thể chiếu ra đôi mắt to của nàng đang nhìn trộm hắn.
Hắn có thấy, hoặc không thấy cũng đều có thể đoán được ánh sáng chát chúa đang lưu chuyển trong đôi mắt nàng lúc này.
Tâm trạng của nàng hẳn là mâu thuẫn biết bao, khó khăn biết bao.
Thật ra không sao cả. Hắn muốn nói với nàng. Hắn sẽ không để ý, chỉ biết lo lắng.
Hai hàng lông mày Tào Dũng nhíu chặt lại đến cực điểm ở giữa, lòng bàn tay nắm chặt lại, đột nhiên quay đầu đi, làm như mình vừa thấy nàng vậy.
Ai? Người đâu?
Tốc độ quay đầu của hắn lại không kịp mắt nàng.
Suýt nữa thì quên, nhãn lực quan sát cơ thể người của tiểu sư muội tốt đến kinh ngạc. Chắc là hắn vừa có dấu hiệu quay đầu đã bị nàng nhận ra, đầu nàng sớm đã rụt lại sau cây cột, không đợi đến khoảnh khắc hắn giả vờ nhìn thấy.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
“Anh không vào sao?” Người phía sau người phía trước đều đang thúc giục hắn đi đường.
Thật muốn liếc nhìn nàng thêm một cái nữa. Tào Dũng nghĩ, không quay đầu lại, khoảnh khắc bước ra khỏi đám đông, điện thoại reo lên.
Trốn sau cây cột, Tạ Uyển Oánh cảm giác vừa rồi trong phút chốc tim mình đập muốn bay ra khỏi l*иg ngực. Trong cái liếc mắt đó, không biết có phải là ảo giác của chính mình không, cảm thấy Tào sư huynh hình như đã thấy nàng và cũng biết nàng vì sao lại ở đây.
Tim đập nhanh đến mức nàng không chịu nổi, vẫn là đi thôi. Nghĩ như vậy, nàng hai tay nắm lấy quai ba lô, cúi đầu bước nhanh đi tránh ra theo một hướng khác.
Tào Dũng cầm điện thoại di động suýt nữa mắng chết người gọi điện, mắt thấy nàng càng đi càng xa, bóng dáng rất nhanh biến thành một chấm đen nhỏ biến mất ở cuối đường.
“Cậu đang ở bệnh viện chúng tôi sao?” Thân Hữu Hoán là hỏi hắn đã đến chưa.
Tào Dũng tức giận rẽ một cái, tức đến mức bò cầu thang bộ, ở cầu thang bộ có thể hảo hảo mắng mắng cái kẻ không hiểu phong tình này, hỏi đối phương: “Anh biết cô ấy đi đâu không?”
Đầu óc Thân Hữu Hoán phải quay một vòng mới có thể hiểu hắn đang nói gì: “a” một tiếng: “Tiểu sư muội ra ngoài rồi sao?”
Hóa ra đối phương không biết nàng đeo ba lô to đi ra khỏi bệnh viện.
“Tôi bảo người đi hỏi anh họ chị dâu họ của cô ấy một chút.” Biết vị Tào sư đệ này rất căng thẳng nhất cử nhất động của tiểu sư muội, Thân Hữu Hoán cười ha hả.
Không khó hỏi, y tá biết Tạ Uyển Oánh về trường tắm rửa thay quần áo. Bởi vì trước khi đi, Tạ Uyển Oánh đã đến trạm y tá chào hỏi các y tá một tiếng, nhờ các chị chiếu cố nhiều hơn cho anh họ chị dâu họ của nàng.
Nghe nói không phải nàng xảy ra vấn đề khác, Tào Dũng đi vào văn phòng Thân Hữu Hoán mới thở phào một hơi.
Thân Hữu Hoán rót cho hắn ly trà, vui vẻ đến không được nghĩ, Bộ dạng này của Tào sư đệ chưa bao giờ thấy qua, thật hiếm lạ.
“Báo cáo cho tôi.” Tào Dũng không nói nhảm với ông, ném cặp công văn xuống, đòi báo cáo CT.
“Ở đó.” Thân Hữu Hoán bĩu môi về phía đó cho hắn.
Trên bàn trà bày mấy tấm phim.
Tào Dũng ngồi xuống, giơ cao tay cầm phim soi dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Có chút phiền phức.” Thân Hữu Hoán đã xem qua phim, cúi đầu cân nhắc nói.
“Cô ấy có theo dõi ở phòng CT xem báo cáo phải không?” Tào Dũng hỏi.
Thân Hữu Hoán nghe lời này của hắn thì giật mình: “Cậu nói gì?”
Vị Thân sư huynh này tiếp xúc với nàng không nhiều, làm sao giống như bọn họ ở Quốc Hiệp về cơ bản biết bản lĩnh của nàng đến trình độ nào.
Độ tương phản gần như xám xịt như vậy, ổ bệnh cực kỳ khó phân biệt, có thể bị bắt được, không phải công lao của nàng thì là của ai. Bác sĩ Bệnh viện Nhân dân tỉnh trước đó nhìn đến hoa mắt cũng không thể nhìn ra. Bác sĩ phòng CT Quốc Trắc đúng là lợi hại hơn một chút, nhưng nhanh như vậy ra được một phần kết quả tinh chuẩn như vậy, vượt xa trình độ của Bệnh viện Nhân dân tỉnh, Tào Dũng không tin phòng CT Quốc Trắc có thể làm được. Dù sao năm đó hắn thực tập từng ở Quốc Trắc, sau khi đi làm thường xuyên giao tiếp với Quốc Trắc, trình độ của Quốc Trắc hắn biết rõ nền tảng.
  
 Hắn có thấy, hoặc không thấy cũng đều có thể đoán được ánh sáng chát chúa đang lưu chuyển trong đôi mắt nàng lúc này.
Tâm trạng của nàng hẳn là mâu thuẫn biết bao, khó khăn biết bao.
Thật ra không sao cả. Hắn muốn nói với nàng. Hắn sẽ không để ý, chỉ biết lo lắng.
Hai hàng lông mày Tào Dũng nhíu chặt lại đến cực điểm ở giữa, lòng bàn tay nắm chặt lại, đột nhiên quay đầu đi, làm như mình vừa thấy nàng vậy.
Ai? Người đâu?
Tốc độ quay đầu của hắn lại không kịp mắt nàng.
Suýt nữa thì quên, nhãn lực quan sát cơ thể người của tiểu sư muội tốt đến kinh ngạc. Chắc là hắn vừa có dấu hiệu quay đầu đã bị nàng nhận ra, đầu nàng sớm đã rụt lại sau cây cột, không đợi đến khoảnh khắc hắn giả vờ nhìn thấy.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
“Anh không vào sao?” Người phía sau người phía trước đều đang thúc giục hắn đi đường.
Thật muốn liếc nhìn nàng thêm một cái nữa. Tào Dũng nghĩ, không quay đầu lại, khoảnh khắc bước ra khỏi đám đông, điện thoại reo lên.
Trốn sau cây cột, Tạ Uyển Oánh cảm giác vừa rồi trong phút chốc tim mình đập muốn bay ra khỏi l*иg ngực. Trong cái liếc mắt đó, không biết có phải là ảo giác của chính mình không, cảm thấy Tào sư huynh hình như đã thấy nàng và cũng biết nàng vì sao lại ở đây.
Tim đập nhanh đến mức nàng không chịu nổi, vẫn là đi thôi. Nghĩ như vậy, nàng hai tay nắm lấy quai ba lô, cúi đầu bước nhanh đi tránh ra theo một hướng khác.
Tào Dũng cầm điện thoại di động suýt nữa mắng chết người gọi điện, mắt thấy nàng càng đi càng xa, bóng dáng rất nhanh biến thành một chấm đen nhỏ biến mất ở cuối đường.
“Cậu đang ở bệnh viện chúng tôi sao?” Thân Hữu Hoán là hỏi hắn đã đến chưa.
Tào Dũng tức giận rẽ một cái, tức đến mức bò cầu thang bộ, ở cầu thang bộ có thể hảo hảo mắng mắng cái kẻ không hiểu phong tình này, hỏi đối phương: “Anh biết cô ấy đi đâu không?”
Đầu óc Thân Hữu Hoán phải quay một vòng mới có thể hiểu hắn đang nói gì: “a” một tiếng: “Tiểu sư muội ra ngoài rồi sao?”
Hóa ra đối phương không biết nàng đeo ba lô to đi ra khỏi bệnh viện.
“Tôi bảo người đi hỏi anh họ chị dâu họ của cô ấy một chút.” Biết vị Tào sư đệ này rất căng thẳng nhất cử nhất động của tiểu sư muội, Thân Hữu Hoán cười ha hả.
Không khó hỏi, y tá biết Tạ Uyển Oánh về trường tắm rửa thay quần áo. Bởi vì trước khi đi, Tạ Uyển Oánh đã đến trạm y tá chào hỏi các y tá một tiếng, nhờ các chị chiếu cố nhiều hơn cho anh họ chị dâu họ của nàng.
Nghe nói không phải nàng xảy ra vấn đề khác, Tào Dũng đi vào văn phòng Thân Hữu Hoán mới thở phào một hơi.
Thân Hữu Hoán rót cho hắn ly trà, vui vẻ đến không được nghĩ, Bộ dạng này của Tào sư đệ chưa bao giờ thấy qua, thật hiếm lạ.
“Báo cáo cho tôi.” Tào Dũng không nói nhảm với ông, ném cặp công văn xuống, đòi báo cáo CT.
“Ở đó.” Thân Hữu Hoán bĩu môi về phía đó cho hắn.
Trên bàn trà bày mấy tấm phim.
Tào Dũng ngồi xuống, giơ cao tay cầm phim soi dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Có chút phiền phức.” Thân Hữu Hoán đã xem qua phim, cúi đầu cân nhắc nói.
“Cô ấy có theo dõi ở phòng CT xem báo cáo phải không?” Tào Dũng hỏi.
Thân Hữu Hoán nghe lời này của hắn thì giật mình: “Cậu nói gì?”
Vị Thân sư huynh này tiếp xúc với nàng không nhiều, làm sao giống như bọn họ ở Quốc Hiệp về cơ bản biết bản lĩnh của nàng đến trình độ nào.
Độ tương phản gần như xám xịt như vậy, ổ bệnh cực kỳ khó phân biệt, có thể bị bắt được, không phải công lao của nàng thì là của ai. Bác sĩ Bệnh viện Nhân dân tỉnh trước đó nhìn đến hoa mắt cũng không thể nhìn ra. Bác sĩ phòng CT Quốc Trắc đúng là lợi hại hơn một chút, nhưng nhanh như vậy ra được một phần kết quả tinh chuẩn như vậy, vượt xa trình độ của Bệnh viện Nhân dân tỉnh, Tào Dũng không tin phòng CT Quốc Trắc có thể làm được. Dù sao năm đó hắn thực tập từng ở Quốc Trắc, sau khi đi làm thường xuyên giao tiếp với Quốc Trắc, trình độ của Quốc Trắc hắn biết rõ nền tảng.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 