Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu) - Chương 952

topic

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu) - Chương 952 :Giết Chết Tù Nhân (12)

Hòa Ngọc càng không vui thì càng bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh trầm ổn, âm thanh khàn khàn: "Nếu chỉ mỗi vậy thì không đến mức làm tôi tuyệt vọng."

Chỉ cần hệ thống không trực tiếp g**t ch*t cậu thì ra chiêu gì cậu sẽ tiếp chiêu đó, không có gì phải sợ.

Trấn Tinh nghe vậy không nói chuyện nữa, chỉ đứng bên cạnh Hòa Ngọc biểu đạt thái độ của mình. Toàn bộ hành trình Lăng Bất Thần đều đứng bên chỗ Hòa Ngọc, không hề thu hút sự chú ý, lại không ai có thể coi khinh người có được bảo vật tuyệt phẩm như cậu ấy.

"Đây là cái gì?" Eugene đang đi quan sát khắp nơi, nhìn đến tờ giấy dán bên cạnh cửa sổ, lập tức đi lên cẩn thận đọc.

Mấy người cũng chen lại.

Có ba tờ giấy dán trên cửa, một tấm viết nhắc nhở: "Cảnh báo! Trên cửa có điện, bị điện giật chết là do bạn xứng đáng."

Tờ giấy đầu tiên là quy tắc của ngục giam.

Eugene: "Đầu tiên, tù nhân phải dựa theo thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi, nếu vi phạm thời khóa biểu, không tuân thủ trật tự, được coi là vi phạm thủ tục ngục giam."

Vạn Nhân Trảm: "Thứ hai, không được chạy loạn, không được cất giấu bất kỳ vật phẩm nào, không được phá hỏng vòng tay, không được phá hỏng của công, không được kéo bè kéo cánh tụ tập gây sự, nói chuyện phiếm, nếu không đều coi như vi phạm thủ tục ngục giam."

Đoàn Vu Thần: "Thứ ba, không được chống lại thủ vệ, không được tấn công thủ vệ và các nhân viên công tác trong ngục giam, nếu không đều coi như vi phạm thủ tục ngục giam."

Khúc Vật: "Thứ tư, cần thiết chấp hành tất cả sự sắp xếp của ngục giam, bất cứ hành vi phản kháng nào đều được coi là vi phạm thủ tục ngục giam."

Annie: "Vi phạm thủ tục ngục giam đều bị mang đi trừng phạt!"

Mọi người nhìn về tờ cuối cùng, bên trên viết to: "Không được vượt ngục, một khi bị phát hiện vượt ngục, lập tức đánh chết!"

Cùng lúc đó, bọn họ thu được thông báo từ hệ thống.

[Kích hoạt quy tắc ngục giam! Đặc biệt nhắc nhở: Hãy tuân thủ quy tắc, nếu không sẽ bị ngục giam trừng phạt, một khi tuyển thủ tử vong, đồng nghĩa phó bản thất bại, hoàn toàn đào thải!]

Sắc mặt của mọi người trở nên rất khó coi, ánh mắt lạnh băng.

Quy tắc của ngục giam này nói rõ muốn bọn họ trở thành rối gỗ giật dây, thủ vệ và giám ngục trưởng nói gì, bọn họ phải làm theo như vậy, không thể đi lung tung, không thể tụ tập nói chuyện phiếm, hành vi của bọn họ bị giới hạn rất lớn.

Eugene nhìn về phía thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi dán bên cạnh, bên trên ghi lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi từ sáng đến tối.

Sáng 5 giờ rời giường, 5:20 ăn sáng, 5:50 tập hợp.

6:00 - 11:30, thời gian huấn luyện.

11:30-12:00, thời gian ăn cơm.

12:00-13:00, thời gian nghỉ trưa.

13:10-18:00, thời gian huấn luyện.

18:00-18:30, thời gian bữa tối.

18:30-23:00, sắp xếp đặc biệt.

Xem xong, sắc mặt của mấy người trầm xuống, Vạn Nhân Trảm bước lên một bước, ngẫm nghĩ nói: "Đây là sinh hoạt của tù nhân sao? Sao cảm thấy cứ... kỳ lạ?"

Khúc Vật thở ra một hơi, nói: "Tôi không biết phó bản này được giả thiết như thế nào, nhưng tù nhân của Liên Bang không sinh hoạt như vậy. Đa số tù nhân ở Liên Bang đều đi đào quặng và làm việc."

Tù nhân là người phạm sai lầm, phạm sai lầm phải tiếp nhận trừng phạt. Dưới cái nhìn của người Liên Bang, huấn luyện không phải trừng phạt.

"Thời khóa biểu rất quái lạ, tù nhân bị huấn luyện cả ngày? Huấn luyện, theo lý mà nói thì không nên thuộc về tù nhân, sao lại huấn luyện? Còn có sắp xếp đặc biệt là sao?" Eugene suy nghĩ sâu xa.

Sự nghi hoặc của gã không có câu trả lời bởi vì những người khác cũng đoán không ra.

Trấn Tinh bừng tỉnh: "Cho nên hiện tại là thời gian nghỉ trưa, người ở các phòng đều đang ngủ, không ai ra ngoài, cũng không ai nói chuyện..."

Chắc chắn những phạm nhân NPC kia không ngủ, nhưng bọn họ tuân thủ quy tắc, tất cả đều nằm trên giường không nhúc nhích, nghiêm khắc chấp hành thời gian làm việc và nghỉ ngơi, không vi phạm thủ tục ngục giam.

Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, người bên trong càng không ra chứng tỏ rất sợ hãi quy tắc. Những người đó không chỉ không nhúc nhích, thậm chí không ai dám lén nhìn. Nếu không phải hô hấp rối loạn, bọn họ còn cho rằng những người này ngủ rồi.

Vạn Nhân Trảm có chút nghi hoặc, nhìn về phía Hòa Ngọc: "Bọn họ nghiêm khắc chấp hành theo lịch, chứng tỏ có người quan sát luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, vậy tại sao chúng ta đứng ở hành lang lâu như vậy lại không ai ngăn cản chúng ta?"

Mọi người liếc nhìn nhau.

Chẳng lẽ...

Người ngăn cản bọn họ lại là người đang ngất dưới gầm giường?