Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế - Chương 267

topic

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế - Chương 267 :Gà kho (3)
Tần Tiểu Vi: “Hành lý của con và ba con đâu?”

Cô bé chỉ lên trần nhà trên đầu: “Ở trong nhà.”

Tần Tiểu Vi nhíu mày, ba của cô bé ăn trộm, bọn họ đưa ba cô bé đi cải tạo cũng coi như là hắn đáng đời, nhưng một đám người lớn cộng lại mấy trăm tuổi, chiếm đoạt hành lý của một cô bé năm sáu tuổi, còn đuổi người ta ra ngoài, có phải là quá đáng lắm không?

Tuổi tác của những người này đều sống vào bụng chó hết rồi sao?

Tần Tiểu Vi: “Con đợi một chút...”

Nàng quay về phòng, tìm một chiếc áo bông cũ và một tấm lót chống ẩm ra, quần áo của nàng rất lớn, hoàn toàn có thể dùng làm chăn cho cô bé đắp.

Tần Tiểu Vi gấp tấm lót chống ẩm làm ba, trải trên đất, lại giũ chiếc áo bông ra, quấn lên người cô bé: “Mặc vào ngủ đi, sẽ ấm hơn một chút.”

Cô bé vùi đầu vào trong áo bông, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn chị”, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, giống như một con mèo con.

Đưa đồ xong, Tần Tiểu Vi liền về nhà.

Haiz, ngày mai gọi điện cho cộng đồng hỏi xem, xem bên cộng đồng có thể liên lạc được với người thân của cô bé không, ngủ ở ngoài cũng không phải là chuyện hay...

Tần Tiểu Vi không thể đảm bảo mình có thể giải quyết vấn đề của cô bé, nên không đưa cô bé về nhà, cho cô bé hy vọng, để tránh sau khi cho cô bé hy vọng, lại khiến cô bé thất vọng...

Sáng hôm sau, lúc Tần Tiểu Vi đưa Labrador đi làm, thấy cô bé vẫn còn ở bên ngoài, liền tiện tay đưa cho cô bé một cái bánh bao đường đỏ: “Cầm lấy ăn đi!”

Sau khi nhìn thấy bánh bao, mắt của cô bé gần như sáng lên, cô bé không chút do dự, nhận lấy bánh bao liền ăn ngấu nghiến.

Tần Tiểu Vi: Một chút cảnh giác cũng không có, đồ của người lạ đưa, không chút do dự đã nhận lấy ăn, giống như cô bé này, rất dễ bị bọn buôn người bắt đi!

Con Labrador mặc bộ trang bị hôm qua, nó dường như đã hoàn toàn quên đi chuyện không vui ngày hôm qua, lúc ra ngoài, trên mặt chó luôn mang theo nụ cười, Tần Tiểu Vi lập tức có cảm giác như đang đưa con mình đi học...

Sau khi đưa Labrador đi xong, Tần Tiểu Vi liền gọi điện cho cộng đồng, nói về chuyện của cô bé.

Sau khi gọi điện thoại, nàng mới biết, hóa ra từ sáng hôm qua, tòa chung cư của bọn họ đã liên tục có người gọi điện đến, nói về chuyện của cô bé này, yêu cầu cộng đồng giải quyết vấn đề ăn ở và no ấm cho cô bé...

Nhân viên cũng cho biết, bọn họ sẽ nhanh chóng liên lạc với mẹ của cô bé, để mẹ cô bé đến đón cô bé về nuôi.

Nghe được câu trả lời của nhân viên, Tần Tiểu Vi thay cô bé thở phào nhẹ nhõm, có người quản là tốt rồi!

Không ngờ trong tòa nhà lại có nhiều người nhiệt tình như vậy...

Tần Tiểu Vi không quan tâm đến cô bé ở cửa nữa, sau khi về phòng gym, thấy công việc trong phòng gym đều có người làm, nàng liền tự tìm chỗ ngồi xổm xem video.

Hơn chín giờ, nàng nhận được tin nhắn của Lục Trú.

[Lục Trú: Mấy ngày nay Xúc Xích thế nào?]

[Tần Tiểu Vi: Ăn ngon uống tốt, hôm qua ta còn đưa nó đi làm nữa...]

[Tần Tiểu Vi: Chỉ là hôm qua lúc về, không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên không vui lắm, ta phải cho nó ăn thêm nửa quả táo mới dỗ được nó.]

[Lục Trú: Là ở khu vực đường Triều Hà phải không?]

[Tần Tiểu Vi: Ngươi biết sao?]

[Lục Trú: Nó nhìn thấy chủ cũ của nó rồi.]

Tần Tiểu Vi có chút kinh ngạc, Bùi Hân vậy mà vẫn còn ở lại thành phố Ninh?

[Tần Tiểu Vi: Ngươi biết chủ cũ của nó ở gần đây, mà còn gửi nó đến chỗ ta, không sợ Xúc Xích bị bắt đi sao?]

[Lục Trú: Ta tin nó là một con chó thông minh, phân biệt được bữa nào cũng no hay bữa nào cũng nhịn đói.]

[Tần Tiểu Vi: ...]

[Tần Tiểu Vi: Bộ trang bị kia của nó thật sự quá đẹp trai, bình thường sao ngươi không cho nó mặc?]

[Lục Trú: Ngươi ở nhà có đeo kính râm và mũ bảo hiểm chống đạn không?]

[Tần Tiểu Vi: ...]

Nhân viên cộng đồng làm việc khá hiệu quả, chiều hôm đó, cô bé đã được mẹ đến đón đi, trước khi đi, mẹ cô bé còn đặc biệt đến phòng gym cảm ơn, cảm ơn bọn họ đã giúp chăm sóc cô bé.

Nói chuyện vài câu với mẹ cô bé, Tần Tiểu Vi mới biết, hóa ra cô bé một mực chờ tại phòng tập thể thao cửa ra vào , là vì có người trên lầu nói với cô bé, các chị ở phòng gym đều rất lợi hại, người xấu không dám đến gần đây, ở đây không cần sợ có bọn buôn người...

Tần Tiểu Vi: Đột nhiên có chút tò mò, phòng gym của bọn họ rốt cuộc có danh tiếng gì trong tòa chung cư này?

Tính toán rằng thực phẩm của các nhân viên chắc đã ăn hết, buổi tối sau khi đón Labrador về, Tần Tiểu Vi lại mang về mấy thùng rau và trứng.

Sau khi chia xong thịt và rau, Tiêu Lâm Lâm hỏi nàng: “Vi Vi, bà chủ của chúng ta có thể kiếm được thịt không? Tớ thèm ăn thịt quá đi mất!”

Tần Tiểu Vi nhớ lại những thứ có thể mua được trên thị trường hai ngày nay, đáp: “Chắc là được, tớ thấy xe bán vật tư di động bây giờ đều có bán thịt gà tươi rồi, lát nữa tớ nhắn tin hỏi bà chủ...”

Trong chuồng gia súc đang nuôi một lứa gà tam hoàng, gà tam hoàng thuộc loại gà thịt, một hai tháng là có thể xuất chuồng, cho dù bây giờ số lượng gà trong trang trại không nhiều, ăn vài con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh sản sau này của chúng.

Hơn nữa, những con gia súc đó nuôi, chính là để cho người ta ăn... nếu chỉ nuôi không ăn, nuôi chúng cũng không có ý nghĩa gì.

Nhân viên phòng gym của bọn họ không ít, còn ai nấy đều là “vua dạ dày”, bình thường đi làm, một ngày một gói bánh quy năng lượng cũng không đủ ăn, còn phải lên APP cùng thành phố để thu mua thêm bánh quy năng lượng...

Một huấn luyện viên lập tức mở miệng nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể ăn mặn rồi! Chị chủ, chuyện này chị để tâm một chút, tuyệt đối đừng để chúng ta thất vọng a !”