Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 142

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 142 :Tự Mãn Trước Mặt Cao Thủ

Chưa dứt lời, trên lòng bàn tay Chu Tước đã tụ thành một lưỡi kiếm gió, rực rỡ lao thẳng về phía Hòa Hy.

Lần này, nàng ra chiêu hết sức, không còn giấu giếm gì nữa. Thề với lòng rằng dù phải liều mạng, bị Chủ nhân quở trách, cũng quyết chặt đầu tiện nhân này cho bằng được.

“Chu Tước đừng—!!!” Bạch Hổ kêu lên hoảng hốt, ngay lập tức tụ thành một Hộ Giáp Bảo Hộ nơi lòng bàn tay để che chở cho Hòa Hy. Nhưng Chu Tước ở gần hơn — chưa kịp dò xét đã quá muộn để cứu, sắc mặt Bạch Hổ không khỏi biến đổi.

Lưỡi gió rít qua không trung, mang theo sát khí lạnh lẽo, quét cuốn theo sỏi đá và bụi bặm.

Hòa Hy bình thản quan sát lưỡi gió lao tới, không lui không né. Thay vào đó, khóe môi nàng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.

Khi lưỡi gió sắp tới gần, Hòa Hy bỗng giơ tay — cây roi Xương trắng đã nắm trong tay nàng từ lúc nào không biết.

Cây roi nhấc lên một cái, trong chớp mắt tóe lên một ánh sáng vàng-xanh mỏng, đánh trúng lưỡi gió, chém đôi nó trong nháy mắt.

Lưỡi gió vụt qua bên hông nàng, vén tung mấy sợi tóc đen mượt, rồi biến mất không dấu vết. Hòa Hy đứng giữa cơn gió mà vẫn nguyên vẹn, khinh thị Chu Tước.

Mặt Bạch Hổ mở to vì sửng sốt, kinh ngạc hiện rõ.

Cô gái đứng dưới nắng, da trắng như tuyết, mắt sáng như ngọc, nét mặt tinh tế thướt tha — trông như một tiên nữ giáng trần. Dù vẻ ngoài nàng không hiện rõ nội lực, nhưng hành động vừa rồi cho thấy rõ ràng có linh lực được sử dụng.

Hơn nữa, Bạch Hổ chưa từng thấy dạng linh lực này bao giờ. Nó không phải một trong năm căn nguyên linh lực đơn (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ), cũng không phải biến thể thường thấy — điều này... làm sao mà có được?

Rốt cuộc Nạp Lan Hòa Hy có tu vi hay không?

So với vẻ sửng sốt của Bạch Hổ, Chu Tước nhanh chóng gạt qua ngạc nhiên. Mặt nàng méo mó dữ tợn, mắt đỏ hoe, liếc Hòa Hy như muốn xé xác, gào lên: “Chính là ngươi, chính là ngươi ăn cắp tu vi của ta! Tiện nhân, là ngươi ăn cắp tu vi của ta phải không?! Trả lại tu vi cho ta!!”

Hòa Hy nhìn Chu Tước, vẻ mặt lạnh như băng, khinh mỉ nói: “À ra vậy, tu vi của cô đã tụt từ giai đoạn Kim Đan xuống thành trúc cơ. ”Chẳng trách đòn phong đao kia lại nhẹ như gió thoảng, hoàn toàn không có chút uy lực nào."

Nghe vậy, Chu Tước lập tức điên cuồng, gầm thét lao tới Hòa Hy: “Nạp Lan Hòa Hy, ngươi cướp tu vi của ta, nhất định phải chết!! Dù ta giờ chỉ là Trúc cơ kỳ, vẫn đủ sức giết ngươi! Ta sẽ xé xác ngươi thành vạn đoạn!!”

Vừa quát, nàng rút ra một nắm bột độc do tay mình chế, phóng thẳng về phía Hòa Hy.

Cần biết, loại bột độc này là Chu Tước chế khi còn ở bậc Kim Đan, đến cả kẻ cùng cảnh giới cũng phải dè chừng, huống hồ Hòa Hy vừa mới từ giai đoạn Luyện khí kỳ tiến lên trúc cơ. Chỉ cần dính phải, da thịt sẽ mục rữa, ngứa ngáy, tới khi hóa thành tử thi thối rữa, xương khô, thịt như nước.

“Nạp Lan Hòa Hy, ngươi làm ta khổ sở, nếu không xé ngươi ra được thì ta sẽ bẻ xương tan tành, rắc tro ngươi ra bốn phương! Ta chưa trả xong hận này thì không thôi!” Chu Tước rít lên.

Bột độc lan tỏa, Hòa Hy hít một hơi, thoang thoảng cảm nhận thấy mùi tanh kì quái.

Khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, nhíu mắt mỉa mai: “Thật bất ngờ, cô dám dùng độc trước mặt tiền bối của mình. Rõ ràng là hành vi tự phụ, giống y như kẻ cầm rìu đứng ngay cửa nhà Lữ Ban[1] — không biết thân phận, tưởng mình trâu bò lắm.”

[1]Nói tới Lữ Ban là nói đến người được truyền là tổ nghề mộc, phát minh ra nhiều đồ cơ khí. Câu “cầm rìu đứng trước cửa Lữ Ban” ý chỉ làm chuyện vượt quá khả năng bản thân, tự chuốc họa vào thân.