Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 870

topic

Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 870 :

Lúc mới về nhà, cô bé rất nhát gan, không nói lời nào, lúc nào cũng rúc vào góc tường. Ngay cả khi ăn cơm, cô bé cũng cầm bánh màn thầu ngồi xổm ở góc tường mà ăn. Ban đêm ngủ còn hay gặp ác mộng, la hét khóc lóc trong mơ.

Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di cứ có thời gian là dắt cô bé ra ngoài làm quen với bạn bè cùng trang lứa, mỗi ngày còn kiên nhẫn đọc sách, kể chuyện cho cô bé nghe.

Dần dần, cô bé dạn dĩ hơn, dám nói chuyện, chịu chơi đùa cùng đám trẻ con hàng xóm. Rồi từ từ, cô bé bỏ được thói quen ngồi xổm ở góc tường ăn cơm, ban đêm cũng không còn gặp ác mộng nữa.

Thế nhưng, cô bé vẫn không thể nhớ được chuyện trước kia, và đồn công an cũng chưa từng liên lạc lại với Lâm Vận Di.

Kỳ thực, Tống Hoài Khiêm và vợ đã đoán được tới tám chín phần – cô bé đã bị người nhà vứt bỏ.

Cứ như vậy, cô bé sống ở căn cứ được hơn nửa năm, đã hoàn toàn quen với cuộc sống nơi đây. Cô bé có thể giao tiếp bình thường như bao đứa trẻ khác, hai vợ chồng liền quyết định đưa cô bé đến trường đi học.

Nhưng đi học thì phải có tên, có tuổi.

Các bà hàng xóm có kinh nghiệm nuôi con nhìn thân hình nhỏ bé của Lâm Dã thì đoán cô bé chừng năm, sáu tuổi.

Hai vợ chồng đăng ký cho Lâm Dã là 6 tuổi, lấy ngày sinh nhật chính là ngày Lâm Vận Di nhặt được cô bé.

Tống Hoài Khiêm đặt tên cho cô bé là Lâm Dã, mang ý nghĩa khoan dung, phóng khoáng, tự do tự tại. Ông hy vọng Lâm Dã lớn lên có thể là một cô gái thoải mái, hào sảng, không còn nhút nhát, sợ sệt như hiện tại.

Không biết có phải do cái tên hay không, Lâm Dã lớn lên ngày càng thoáng đạt và rộng rãi đúng như ông mong ước.

Về chuyện Lâm Dã mất trí nhớ, sau này Tống Hoài Khiêm có hỏi qua các bác sĩ trong và ngoài nước. Họ giải thích rằng: Lâm Dã có lẽ đã chịu một cú sốc quá lớn, đại não đã tự động xóa bỏ đoạn ký ức đó như một cơ chế tự bảo vệ.

Từ lúc Lâm Dã mất tích cho đến khi Lâm Vận Di gặp được cô bé theo lời kể của Mạnh Nhất Minh, là hơn bốn mươi ngày ròng rã, trên quãng đường hơn một nghìn cây số từ Vũ Thành đến Thạch Thành. Không ai biết trong khoảng thời gian đó, cô bé đã phải chịu đựng những gì. Nhưng những tổn thương cô bé phải gánh chịu là từ thể xác đến tinh thần, đến mức trong tiềm thức, cô bé đã không muốn làm "Nhị Ni" nữa.

Tống Hoài Khiêm nhìn Mạnh Nhất Minh, giọng chân thành: “Bác sĩ Mạnh, về chuyện năm xưa cậu đã khuyên tiểu Dã ra nước ngoài học, và việc cậu luôn giữ bí mật về quá khứ của con bé, chú thực sự cảm ơn cậu. Chú biết con là người có tầm nhìn xa, lòng dạ rộng rãi.”

“Thật ra, việc chú để tiểu Dã đi du học, còn có một nguyên nhân khác chưa từng nói với ai. Chú hy vọng con bé có thể tìm được một đối tượng ở nước ngoài. Dù sao, người phương Tây họ không quá coi trọng chuyện trinh tiết.”

Tống Hoài Khiêm nói thẳng, ánh mắt kiên định: “Giờ cậu đã biết rõ tình hình của tiểu Dã, nếu cậu còn bận tâm, xin hãy dừng lại ở đây!”

Mạnh Nhất Minh lắc đầu. “Cháu sang nước ngoài từ năm 16 tuổi, chịu ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây cũng gần hai mươi năm rồi. Theo cháu, trinh tiết và thuần khiết không phải là một. Tiểu Dã là một cô gái thuần khiết, chúng ta không thể đổ lỗi cho người bị hại vì hành vi độc ác của kẻ xấu. Cháu chỉ là…”

Giọng Mạnh Nhất Minh chất chứa sự phẫn nộ, “Chỉ cần nghĩ đến một cô bé nhỏ như vậy lại gặp phải chuyện tồi tệ đó, cháu thực sự muốn g**t ch*t cái tên súc sinh đã làm ra việc này!”

Cả hai cùng trầm mặc một lúc lâu. Không khí nặng nề bao trùm.

“Còn về phương diện thứ hai…” Tống Hoài Khiêm ngước mắt nhìn kỹ Mạnh Nhất Minh, “Bác sĩ Mạnh, chú sợ rằng cậu đang nhầm lẫn lời hứa thời thơ ấu với tình yêu đấy.”

“Lúc nhỏ, cậu vì thương xót, đồng cảm với Nhị Ni nên mới đưa ra lời hứa ấy. Nhưng Lâm Dã hiện tại không cần điều đó. Lâm Dã có kinh tế độc lập, tư tưởng độc lập, con bé chỉ hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm thôi, nhưng con bé không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai.”

Hóa ra, Tống Hoài Khiêm cho rằng tình cảm Mạnh Nhất Minh dành cho Lâm Dã là xuất phát từ sự đồng tình và trách nhiệm, chứ không phải là tình yêu.

Mạnh Nhất Minh nói một cách chân thành: “Thưa chú, tâm trí cháu đã trưởng thành, cháu phân biệt rõ ràng giữa tình yêu và sự đồng cảm.”

“Năm mười bốn, mười lăm tuổi, cháu vì đồng tình với Nhị Ni nên mới nói ra lời hứa đó. Tám năm trước, khi nhận ra Nhị Ni, ban đầu cháu cũng muốn xem cô ấy như cô bé Nhị Ni ngày xưa. Nhưng sau khi tiếp xúc, cháu nhận ra, cô ấy là một người hoàn toàn mới. Ngoại trừ cái bớt nhỏ và đôi mắt to kia, toàn bộ con người cô bé đã thay đổi!”

“Cô ấy không còn là cô bé yếu đuối, tự ti, ngờ nghệch kia nữa. Lâm Dã tự tin, ngay thẳng, gan dạ, đôi khi bốc đồng, hấp tấp, đơn thuần đến mức như thể thiếu một cọng gân vậy. Cháu cũng bắt đầu tìm hiểu về con người mới này của Lâm Dã.”

“Có lẽ vì cháu đã trải qua quá nhiều, tâm tư quá nặng nề, cháu bị hấp dẫn bởi cá tính đơn giản, thuần khiết của cô ấy. Suốt mấy năm qua, từ trong nước ra nước ngoài, cháu tiếp xúc với cô ấy càng nhiều, cháu càng bị cô ấy thu hút.”

“Đặc biệt là khoảng thời gian ở nước Z, sự chuyên tâm, nhiệt huyết của cô ấy với sự nghiệp, sự chân thành, lương thiện với mọi người, cùng với những hành động thẳng thắn đôi khi không giống con gái chút nào. Nhưng, lạ một điều là, cháu lại rất yêu thích điều đó.”