Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1431

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1431 :Cuộc sống yên tĩnh (2)
"Đương nhiên là Cuồng nhiệt giả và Thú Thần!" Hoa Thiên Thiên đương nhiên nói,"A, còn có người bộ lạc, dù sao chỉ cần có ngươi đến thì ngươi phải thông báo cho lính gác."
"Đã biết. Ta có thể đi chưa?"
Hoa Thiên Thiên gãi đầu một cái, suy nghĩ, nói,"Cái khác chờ ta nghĩ ra lại bổ sung!"
Giang Khải không nói gì nữa, quay người đi về phía căn nhà bằng đất ở cửa thôn.
Cửa gỗ đã hư thối, dù đóng cửa lại thì bão cát vẫn thổi vào.
Trong phòng có một cái giường đất, trong góc đặt một vài bình bùn chắc dùng để chứa nước, ngoại trừ cái đó ra thì không có cả chăn mền.
Giang Khải cũng không quan tâm những điều này, nằm xuống giường liền ngủ mất.
Hắn quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt!
Thân thể mệt mỏi có lẽ là thứ yếu, trong lòng mệt mỏi mới là mấu chốt.
Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc Giang Khải mở mắt sắc trời đã sáng.
Giang Khải đứng dậy muốn rửa mặt, lại phát hiện không có nước.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Hoa Thiên Thiên mang theo hai cái bình bùn đi vào, trực tiếp đặt ở trong phòng, nói,"Hôm qua ngươi vừa đến nên để ngươi nghỉ ngơi một đêm, hôm nay ngươi đi làm việc với thôn dân đi."
"Sắp đi lấy nước rồi, ngươi đi cùng bọn họ."
Giang Khải không nói gì, cầm bình nước muốn đi ra cửa.
"Ai! Ta vẫn chưa nói xong đâu!" Hoa Thiên Thiên kéo Giang Khải lại,"Đến chỗ gần nguồn nước sẽ có Thú Thần, nhớ kỹ, đừng chạy loạn, đi theo bọn họ!"
Giang Khải gật đầu, lúc này mới đi ra cửa.
Điều khiến Giang Khải không ngờ là, đi lấy nước lại phải đi bộ bốn năm dặm đường!
Nhưng hôm nay vận khí không tệ, bọn họ cũng không gặp được Thú Thần, trong thôn phái ra mười thanh niên trai tráng, mỗi người cầm theo hai bình nước thắng lợi quay về.
Sau khi trở về trong thôn, bọn họ chia bình nước đến từng nhà.
Trong thôn chỉ có tất cả 30 gia đình nhưng nhân khẩu vẫn được tính là không ít, có khoảng một trăm người nhưng sức lao động trung niên cũng rất ít, phụ nữ và hài tử chiếm đa số.
Lấy nước xong, Giang Khải lại bị phái đi gia cố chỗ tránh nạn.
Chỗ tránh nạn xây ở trong một sơn động bí ẩn, nơi này đã có một vài đồ ăn.
Những ngày tiếp theo bình thản mà bận rộn.
Giang Khải tiếp xúc với thôn dân càng ngày càng nhiều, hắn cũng biết rất nhiều tin tức của thôn trang này.
Ví dụ như có tất cả ba khu tránh nạn ở ba vị trí khác biệt, mỗi ngày bọn họ đều phải đi tuần tra tình hình chỗ tránh nạn, bảo đảm nơi này bình thường.
Bọn họ không thể trồng trọt thu hoạch, vậy sẽ dụ Thú Thần tới, cho nên nguồn cung cấp đồ ăn chủ yếu của bọn họ đến từ thu thập và đi săn.
Nhưng điều khiến Giang Khải kỳ quái là những người này lại có vũ lực không tệ.
Con mồi mà bọn họ săn giết chủ yếu là Thú Thần hạ cấp nhất giai, tuy tần suất rất thấp, một tháng có lẽ chỉ có một lần đi săn nhưng người thường cũng không cách nào đi săn Thú Thần!
Trong thôn thường cách một đoạn thời gian sẽ có người đi "tu luyện", sau khi tu luyện trở về thực lực sẽ tăng lên hoặc nhiều hoặc ít.
"Chẳng lẽ bọn họ có thể tiến vào Quỷ Tinh, còn có thể mang thuộc tính ra hiện thực?" Giang Khải suy đoán trong lòng.
Nhưng hiện tại Giang Khải còn chưa có tư cách tiếp xúc với bí mật nòng cốt đang tồn tại, thậm chí cũng không thể tham gia đi săn.
Huống chi, Giang Khải cũng không muốn đi tìm.
Mỗi ngày hắn chỉ phụ trách cảnh giới, lấy nước, kiểm tra chỗ tránh nạn, sửa chữa phòng ốc.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, trong cuộc sống yên tĩnh này trong lòng Giang Khải cũng trở nên càng yên tĩnh hơn.
Thoáng cái đã qua bốn tháng, Giang Khải đã thành thói quen với cuộc sống ở nơi này, các thôn dân cũng chấp nhận một người ngoài trầm lặng ít nói và sủng vật nhỏ mà hắn nuôi.
Chạng vạng tối, Giang Khải nằm trên chiếc ghế ngoài phòng.
Lúc không có chuyện gì làm, Giang Khải dùng vật liệu gỗ làm một cái ghế một cái giường và đủ loại đồ dùng trong nhà, hắn thật sự không quen ngủ giường đất.
Cái ghế đặt ở ngoài phòng, ngày thường hay có con cái nhà khác đến chỗ hắn chơi đùa, chơi mệt rồi sẽ ngồi xuống đất, Giang Khải làm thêm mấy cái ghế để tiểu hài tử có thể nghỉ ngơi ở trên đó.
Thỉnh thoảng thôn dân tuần tra cũng đến chỗ hắn nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm nước.
Lúc này, Giang Khải nằm trên ghế nằm, gió đêm hiu hiu thổi rối mái tóc dần dài hơn của hắn, trong trời sao có một đường vòng cung mơ hồ bao phủ khắp nơi.
Giang Khải đã sớm không thấy ngạc nhiên, đường vòng cung này chính là Quỷ Tinh, đã gần nửa năm hắn không đến nơi đó.
Nhắc đến cũng hơi thú vị, phòng ngự của Hoa Hạ mạnh hơn nơi này không biết bao nhiêu lần, nhưng ở đây Giang Khải lần đầu cảm giác cái gì được gọi là... Tự do!
Cho dù bọn họ phải đối mặt với sự uy hiếp của Thú Thần, dù hoàn cảnh nơi này tồi tệ, dù trong lúc đi săn có người không trở về nữa nhưng ít ra xung quanh bọn họ không có tường thành cao cao, bọn họ tự do.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, không lâu sau Hoa Thiên Thiên ngồi trên ghế bên cạnh Giang Khải.