Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 218

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 218 :

…………..

Người dân tinh cầu Lilsenia, khi phải vượt qua vùng sa mạc hoang vắng.

Thường dựa vào việc quan sát các lỗ hổng trên nham thạch, để đoán xem khu vực lân cận có loài sâu khổng lồ này hay không.Từ đó tránh xa chúng.

Cự Phệ Nhuyễn Trùng thường sống theo bầy, phân tán thành từng nhóm lớn nhỏ, không cố định nơi làm tổ. 

Chúng di chuyển thường xuyên dưới lớp cát.

Khi các thiết bị trinh sát phát hiện chúng tiến quá gần khu dân cư.Chính quyền sẽ lập tức báo cáo, để Liên Bang đưa các học sinh trường quân sự đến vây quét.

Do hoàn cảnh Lilsenia đặc thù, ngoài nguồn năng lượng ra thì tinh cầu gần như không có nguồn sản xuất nào khác. 

Hơn nữa, nguồn năng lượng lại nằm trong tay một số ít người.Khiến khoảng cách giàu nghèo ngày càng xa.

Đối với phần lớn cư dân nơi đây, chỉ cần ăn được thì họ đều ăn.Mà Cự Phệ Nhuyễn Trùng chính là món ăn quý hiếm nhất trong thực đơn của bọn họ.

Không có vũ khí Liên Bang hỗ trợ, người dân không thể tự tiêu diệt loài Trùng này, chỉ biết báo cáo khi phát hiện chúng. 

Sau khi quân đội hoàn thành nhiệm vụ, người dân sẽ đến ngay hiện trường.

Chia phần thịt Trùng, mang về phơi khô và cất trữ.Đó là nguồn thịt hiếm hoi trên tinh cầu cằn cỗi này.

Tất nhiên, mấy tinh cầu khác đôi khi cũng muốn nếm thử xem hương vị ra sao.Những người giàu chịu chi cũng thường vận chuyển thịt Cự Phệ Nhuyễn Trùng tươi về.

Cả nhóm vừa ăn vừa tán gẫu. Có người vừa uống xong dịch dinh dưỡng liền hỏi:

“Ê, nghe nói thịt Cự Phệ Nhuyễn Trùng ăn được thật hả? Ai trong bọn mình từng ăn thử chưa?”

“Chưa nha.”

“Tôi cũng chưa.”
……

Sau vài tiếng “chưa”, Raymond giơ tay:

“Tôi ăn rồi.”

Raymond là kiểu người đam mê ăn thịt.Mọi người đều cảm thấy ghê tởm.Nhưng cậu thèm ăn không nhịn được, nên đều đã thử qua.

“Rồi sao, vị thế nào?”

Thấy mọi người chỉ tò mò chứ không ghét bỏ, Raymond liền hăng hái hẳn:

“Thơm cực nha.Béo mà dẻo dai, kiểu ngon muốn xỉu luôn.Giống thịt viên được nén lại trăm lần.Nói chung, ngon điên!”

Vừa nói, Raymond vừa nuốt nước miếng, cảm giác dịch dinh dưỡng trong tay bỗng nhạt nhẽo laj thường.

“Tóm lại là ăn ngon!”

“……”

Raymond miêu tả sống động vô cùng, khiến Tần Túc đang tựa vào chiến hạm gần đó, nghĩ ngay đến quảng cáo bò viên liền thoáng khẽ cười.

Nếu mấy con Cự Phệ Nhuyễn Trùng ngày nào cũng tự đập mình trên cát, mà còn không dai bằng bò viên.

Chắc chúng sẽ bò lên làm loạn mất.

Nụ cười hiếm hoi của Tần Túc ngay lập tức lọt vào tầm mắt mọi người. 

Chỉ chốc lát, cả đám đã xôn xao.Người này huých tay người kia, chọt vai kẻ nọ, ánh mắt tập trung về phía Tần Túc.

Lớp trưởng… cười?

Cảm nhận được mấy chục ánh nhìn bốn phương tám hướng, Tần Túc thu lại nụ cười.Giọng bình thản nói:

“Ăn tiếp đi. Đừng để ý đến tôi.”

“Ờ… ha ha.Hiểu rồi”

Tuy lời nói là thế.Nhưng mà bảo đừng để ý làm sao mà được.

Raymond cúi đầu thấp giọng hỏi:

“Này, lớp trưởng cười là có ý gì vậy? Chẳng lẽ tôi tả sai à?”

“Không biết. Nhưng mà lớp trưởng bình thường chẳng hứng thú thứ gì.Vậy mà nghe cậu nói thịt Trùng ngon lại cười… chắc chắn từng ăn rồi.”

Geoffrey nuốt nước miếng đánh ực:

“Nếu đến cả lớp trưởng cũng thấy ngon… tôi thấy mình nên thử một lần mới được. Mọi người thấy sao?”

Cả nhóm im re, chỉ gật gật đầu như gà con mổ thóc.

【Để mọi người dễ hình dung, tôi gửi tấm ảnh Cự Phệ Nhuyễn Trùng nè (gshjig.jpg)】

【Trời ơi, nhìn ghê quá! Sao lại có người dám ăn cái thứ này chứ!】

【Đúng là Đại lão, gì cũng dám ăn.】

【Thật ra đồ ăn cực đoan thế này cũng có lúc phải ăn thôi.Người dân địa phương còn ăn thường xuyên mà. Vì sao Tần Túc không thể ăn?】

【Nghe nói mấy người như Tần Túc, từ nhỏ đã được gia tộc quăng vào hoàn cảnh tuyệt vọng để sinh tồn.k*ch th*ch tiềm năng bộc phát. Có khi anh ấy chỉ nhớ lại mấy ký ức khổ cực nên mới cười thôi.】

【Chuẩn luôn, mấy người quên rồi à? Lúc nhập học, Bảo bảo số 1 nhìn thấy thầy chủ nhiệm Trương Minh Lãng xuất bản quyển “Bảy ngày cùng Cự Phệ Nhuyễn Trùng”.Tần Túc còn nói rất thích quyển đó. Chắc chắn là do đồng cảm rồi?!】

……

Trong thế giới thực, Tần Túc vốn đã không thích đồ uống.Giờ cũng chẳng hứng thú với các loại dinh dưỡng dịch. 

Anh vẫn thích thức ăn bình thường của con người hơn.

Mặt không cảm xúc cố gắng nuốt dịch dinh dưỡng, anh liếc nhìn làn đạn bình luận.

“……”

Không, anh chưa từng ăn qua thứ đó.Chỉ là vô thức liên tưởng đến bò viên thôi.

Dinh dưỡng dịch có khó uống.Chậm rãi đến đâu thì mười phút cũng uống hết. Thấy mọi người đã ăn xong, Tần Túc bình thản nói:

“Đều nghỉ ngơi đi.”

Không cần tuần tra sao?

Dù là ban ngày, thì Cự Phệ Nhuyễn Trùng hay các loài Trùng khác sống dưới cát vẫn có thể bất ngờ tấn công.

Mặc kệ việc con người đang nghỉ ngơi hay không.

Khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, mọi người đã thấy Tần Túc đội mũ giáp, bước ra khỏi vùng khí lạnh.

Mọi người liền hiểu ngay.

Tần Túc đây là đang dùng thời gian nghỉ ngơi của mình, tuần tra xung quanh cho bọn họ nghỉ ngơi.

Hạ Mục Chi lập tức đứng dậy, vội đuổi theo:

“Lớp trưởng, để tôi đổi ca với cậu…”

“Đứng lại.”

Tần Túc không quay đầu, giọng nói lạnh lùng dứt khoát:

“Không cần.”

Không ai được phép ngăn cản anh, giành giựt từng giây tăng cường lượng vận động.

Hạ Mục Chi dừng bước chân.Không dám trái lệnh, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Tần Túc dần khuất xa.

Những người còn lại dù chưa ai lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn theo bóng dáng Tần Túc đều tràn ngập cảm động.