Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1287

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1287 :Lại làm quen bên hồ
Điều đáng nhắc đến là, Kịch độc tích nhân không chỉ có thấy năng lực quần công cực mạnh, hơn nữa nó điều chỉnh thành phần độc khí của mình, cùng lúc tạo thành sát thương diện tích lớn cho Thú Thần cũng không thương tổn đến nhân loại.
“Không ngờ lực chiến đấu của ngươi còn rất mạnh.” Giang Khải vỗ đầu Kịch độc tích nhân, hình như tên kia rất hưởng thụ sự khen ngợi của Giang Khải, thè đầu lưỡi ra với Giang Khải, ghé vào bên cạnh Giang Khải nghỉ ngơi.
“Lão đại, chiến sủng này của ngươi thật mạnh.” Hồ Ngôn đi tới, “Độc khí của nó phối hợp với Nộ phong chú và Phong ngữ chú của ta, ít nhất giết một hai ngàn con Thú Thần!” “Đúng vậy, ta cũng không ngờ nó lại có thể thay đổi thành phần độc khí, chế tạo ra độc khí chuyên đối phó Thú Thần.” Giang Khải nói.
“Có tên này ở đây, còn có thể tạo thành sự uy hiếp cường đại với Thú Thần, lực chiến đấu của Thú Thần thẳng tắp hạ xuống.” Hắc thần nói, “Thương vong trong trận chiến này ít hơn trận chiến Tây sơn trước đó của chúng ta rất nhiều!” “Vẫn có người hy sinh…” Giang Khải cúi đầu, “Hắc thần, chúng ta có tất cả bao nhiêu người hy sinh?” “47421 người.” Hắc thần cúi đầu xuống, vẻ mặt nặng nề.
Dù đại quân thu hồi có Giang Khải, có đủ loại cao thủ tổ Tứ thần thú, có binh sĩ dùng vũ khí pháo nguyên tố tân tiến nhất, hiện tại lại có Kịch độc tích nhân nhưng đối mặt với Thú Thần hung mãnh vẫn không cách nào có tỷ lệ sống sót trăm phần trăm.
Từ trận chiến trước cửa thành Giang Trung thành, đến trận chiến Tây sơn, lại đến trận chiến Bạch Sa hồ, tổng cộng có gần năm vạn người hy sinh!
Nghĩ đến những người đi theo mình vĩnh viễn ở lại nơi này, Giang Khải không nói gì, một mình quay người rời đi.
Một mình Giang Khải đi tới ven Bạch Sa hồ.
Mặt hồ bình tĩnh, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua tạo thành gợn sóng, mặt nước gần hồ trong suốt thấy đáy, có thể thấy đáy hồ có rất nhiều tảng đá.
Rất nhiều nơi ở ven hồ có cỏ lau rất cao, chỉ có một vài khu vực nhỏ còn có thể thấy rào chắn hồ nhân tạo.
“Năm vạn người…” Giang Khải nghĩ đến con số này, trong lòng có loại cảm giác không diễn tả được.
Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.
Đường Thái Ngưng đi đến bên cạnh Giang Khải, đứng song song với hắn ngắm Bạch Sa hồ trước mặt.
“Nghe nói vài thập niên trước Bạch Sa hồ là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành thị số 018, mỗi ngày nghỉ Tết đều có rất nhiều người đến du ngoạn.” Đường Thái Ngưng khẽ nói.
Trước kia Đường Thái Ngưng không quá thích Giang Khải, nói chuyện luôn lạnh băng, hiếm khi nào nghe được giọng nàng lại bình tĩnh như thế.
Thì ra bình thường giọng nàng dễ nghe như vậy.
“Giang Khải, đây đã là một trận chiến tranh, hy sinh là điều không thể tránh được.” Đường Thái Ngưng nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải hít sâu một hơi, than thở, “Bọn họ cũng vì đi theo ta, kết quả ta lại đẩy bọn họ về phía tử vong.” “Không! Bọn họ không phải vì ngươi!” Đường Thái Ngưng kiên định nói, “Nói thật, từ mặt tình cảm cá nhân ta không thích ngươi.” “Có lẽ nói chính xác hơn, có thể là… Ghen ghét ngươi.” “Ghen ghét ta?” Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Đường Thái Ngưng.
Đường Thái Ngưng không nhìn vào ánh mắt Giang Khải, hai tay vịn vào lan can nhìn mặt hồ, “Đúng, là ghen ghét!” “Ta ghen ghét ngươi có thể làm việc mà ngươi muốn làm, ghen ghét ngươi có thể xử lý theo cảm tính, ghen ghét ngươi không cần làm chuyện gì cũng phải gò bó theo khuôn phép.” “Không phải ta nói ở lại tổ Chu Tước không tốt, tổ Chu Tước cho ta cảm giác vinh dự và thành tựu, nhưng cùng lúc chúng ta nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.” “Lựa chọn của con người thường là như vậy, muốn có được một chút, nhất định phải mất đi một chút.” Nói xong, Đường Thái Ngưng nhìn về phía Giang Khải, đôi mắt trong veo như hồ nước, “Nhưng mặc kệ nói thế nào, ta tuyệt đối không phải vì sùng bái ngươi mà gia nhập lần hành động này, ta tin tưởng rất nhiều người cũng là như thế.” “Sở dĩ chúng ta đi theo ngươi là vì lấy lại đất đã mất không chỉ là nguyện vọng của Vệ Ưng tướng quân, cũng là chuyện mà chúng ta luôn nghĩ mà không dám làm.” “Bọn họ hy sinh vì lý tưởng của mình, đây là lựa chọn của bọn họ, không có liên quan quá lớn với ngươi.” Giang Khải khẽ nhíu mày, tuy lời nói của Đường Thái Ngưng không hề êm tai, nhưng nghe nàng nói xong trong lòng mình lại dễ chịu hơn chút.
Đường Thái Ngưng đột nhiên quay đầu, nghiêng đầu nhìn Giang Khải, “Nếu ngươi thật sự cảm thấy áy náy, vậy tiếp tục đi về phía trước!” “Tiếp tục đi về phía trước? Đương nhiên ta sẽ làm vậy, nhất định phải chiếm lại ba tòa thành thị!” “Ta không nói cái này.” Đường Thái Ngưng nói, “Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng… Được, thực lực của ngươi mạnh hơn ta và Lộ Tuấn, trong nhận thức của ta ngoại trừ người thức tỉnh và người sống sót, hoặc một vài sự tồn tại đặc thù, chắc ngươi không có đối thủ.” “Từ một người bình thường có thể đi tới ngày hôm nay, ngươi đã sáng tạo ra kỳ tích.” “Nhưng từ trong di tích văn minh cổ, chắc ngươi đã hiểu rõ thực lực hiện tại của ngươi còn thiếu rất nhiều.”