Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 108
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 108 :
Trong guồng quay của định mệnh, chỉ cần một sợi tơ khẽ rung, dòng đời liền đổi hướng. Có lẽ, chỉ cần thay một đường dọc của tấm vải, hoa văn số phận được dệt nên cũng sẽ mang sắc thái hoàn toàn khác.
Vậy thì, hãy để chúng ta trở về nơi khởi đầu của câu chuyện, chạm khẽ vào một điểm rẽ, để thế giới chạy theo một khả năng khác.
Suỵt — nếu như...
Nếu như khi đó, cô ấy chỉ ngủ thêm một lát nữa.
...
Charoline mở mắt trong cơn ngái ngủ. Đêm qua mừng sinh nhật nên lỡ thức quá khuya, cảm giác như vừa chợp mắt đã bị chuông báo thức kéo dậy. Cô vội vàng rửa mặt, bắt xe, làm thủ tục, rồi ngồi trong phòng chờ sân bay ăn vội bữa sáng. Cơn buồn ngủ chẳng chịu buông tha, Charoline ôm cây vĩ cầm trong lòng, gục xuống đánh một giấc ngắn.
À... giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ, cái gì cũng có, thậm chí cả Paganini.
Nhưng khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt cô là một cảnh tượng khiến người ta chết điếng.
Một lò sưởi không phải để trang trí, một chiếc sofa cổ điển, tấm rèm nặng nề, tường treo đầy tranh sơn dầu... Charoline sững người mất một lúc rồi bật dậy khỏi ghế.
Khoan đã, chẳng phải cô đang ngồi đợi chuyến bay đến Genoa sao? Tại thành phố mà cô sắp đến để tham dự cuộc thi vĩ cầm quốc tế mang tên thần tượng của mình ấy? Theo kế hoạch là chỉ cần lên máy bay, "vèo" một cái là đến Ý rồi mà.
Thế nhưng căn phòng này là sao đây? Một phong cách trang trí như bước ra từ thế kỷ XIX?
Là ảo giác, hay cô đang mơ? Hay là do mệt quá mà hoa mắt? Hay bữa sáng có vấn đề?
Charoline nhắm chặt mắt, lắc mạnh đầu rồi mở ra — vẫn là căn phòng ấy. Cô véo mạnh vào cánh tay mình, cơn đau chạy dọc theo dây thần kinh lan đến tận da đầu.
Cái gì đây... xuyên không à?!
Còn xui xẻo hơn nữa — xuyên vào nhà người khác?!
Nếu chủ nhà mà về... chẳng phải cô sẽ bị bắt giam ngay từ màn mở đầu sao?!
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Charoline vội vàng xách vĩ cầm và vali lao thẳng về phía cửa. Cô kéo chốt, giật mạnh tay nắm, nhưng cánh cửa kiên quyết chẳng hé dù chỉ một khe nhỏ. Vật lộn suốt mấy phút, cô đành buông tay, cửa bị khóa từ bên ngoài rồi.
Charoline quay lại, kéo rèm ra. Bụi bay mù mịt khiến cô hắt xì liên tiếp. Mùi cũ kỹ ngột ngạt đến mức khiến cô phải nhăn mũi. Nếu có giấy bút ở đây, cô nhất định sẽ để lại lời nhắn cho chủ nhà: "Vì gu thẩm mỹ của căn biệt thự này, có lẽ ngài nên giặt hoặc thay rèm mới."
Nhưng ý định ấy nhanh chóng bị xua đi, bởi cửa sổ dường như cũng bị đóng đinh chặt từ lâu.
Thật sự có cần thảm thế không?
Định mệnh đúng là trêu ngươi, một nghệ sĩ vĩ cầm như cô giờ lại bị ép đóng vai chính trong trò "giải mã căn phòng kín", mà bối cảnh là biệt thự cổ bỏ hoang?!
Charoline ngồi phịch xuống sofa, thở dài bất lực. Cô vô tình ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ trong bức chân dung treo trên tường.
Người phụ nữ ấy có búi tóc thanh nhã, đôi mắt trong như làn nước xuân gợn sóng, nụ cười dịu dàng như xoa dịu cả thế gian. Trong ánh nhìn ấy, mọi thứ dường như trở nên ấm áp và hiền hòa.
Nếu chủ nhân ngôi nhà này là người phụ nữ trong tranh... có lẽ cô vẫn còn cơ hội được giải thích, thay vì bị tống thẳng vào ngục.
Charoline dần bình tĩnh lại. Cô nhận ra trong khi hầu hết mọi vật đều phủ bụi, thì riêng bức tranh ấy vẫn sạch sẽ, sáng bóng, có lẽ vẫn có ai đó thỉnh thoảng đến đây.
Ánh mắt cô lóe lên một tia hy vọng. Chỉ cần có người xuất hiện thôi... bất kỳ ai cũng được. Miễn là cô không phải chết đói, chết khát, hay liều mạng nhảy từ tầng hai, tầng ba xuống — giả sử mấy cửa sổ kia có thể mở được.
"Ồ, hóa ra trong nhà tôi lại có một chú mèo nhỏ đến chơi à?"
Một giọng nam trầm và lười biếng cất lên bằng tiếng Ý từ sau lưng. Charoline lập tức hóa đá. Cô cứng ngắc quay đầu, cửa lớn không biết từ bao giờ đã mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục cổ điển, trên tay ôm túi bánh mì baguette, đang tựa lưng vào tường nhìn cô đầy thích thú.
"Chậc chậc, hiếm lắm mới thấy gương mặt phương Đông. Tiểu thư, có ai từng nói rằng cô rất quyến rũ chưa?"
Giọng ông ta mang theo vị nồng của rượu vang, ấm áp như tách espresso hảo hạng. Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo khiến Charoline căng thẳng cực độ: "Ổ khóa của tôi vẫn nguyên vẹn, cửa sổ không bị phá... vậy tiểu thư làm cách nào vào được đây? Chẳng lẽ—"
"Non sono una strega! (Tôi không phải phù thủy!)"
Charoline hét lên theo phản xạ. Người đàn ông bật cười sảng khoái. Cô lập tức đỏ bừng mặt, đúng là cảnh tượng này chẳng ăn nhập gì với thời Trung cổ cả.
"Thưa... thưa ngài, chuyện này... đúng là hơi kỳ lạ..." Cô lúng túng, "Nhưng... tôi có thể giải thích."
Người đàn ông chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì, thong thả đi đến sofa và ngồi xuống, ung dung lấy bánh mì, rượu vang ra đặt lên bàn. Ông rót cho mình một ly, ánh đỏ hồng ngọc của rượu phản chiếu trong không khí.
"Tiểu thư à, trong căn nhà này, bất cứ chuyện gì xảy ra tôi cũng chẳng thấy lạ. Có muốn ăn chút bánh và uống rượu cho ấm người không?"
Không hiểu vì sao, dù trong lòng muốn từ chối, Charoline vẫn vô thức nhận lấy chiếc cốc và ổ bánh.
Hai người ngồi đối diện, lặng lẽ ăn bữa ăn chẳng biết nên gọi là gì. Người phụ nữ trong bức tranh dường như nở nụ cười dịu dàng hơn.
Người đàn ông nhấp ngụm rượu, rồi đột nhiên hỏi, mắt hướng về chiếc hộp màu xanh lục bên cạnh cô: "Cái hộp kia đựng gì thế?"
Charoline cúi nhìn, cười nhẹ: "Đây là hộp đựng vĩ cầm, thưa ngài. Tôi là nghệ sĩ vĩ cầm. Trong này là cây đàn của tôi."
Trong mắt người đàn ông chợt ánh lên tia sáng khác lạ. Ông ngồi thẳng dậy, ánh nhìn sâu thẳm hơn hẳn.
Charoline hơi ngượng, lấy khăn tay lau sạch từng ngón tay, rồi mở hộp đàn ra.
"Thưa ngài, để cảm ơn bữa ăn này, tôi xin tặng ngài một khúc nhạc." Cô mỉm cười, dáng vẻ rạng rỡ dưới nắng như bươm bướm đang vờn quanh. "Ngài có thể chọn bất kỳ bản nào. Chỉ cần tôi biết, tôi sẽ chơi cho ngài nghe."
Người đàn ông có vẻ sững sờ, nghiêng đầu nhìn lên bức chân dung. Người phụ nữ trong tranh vẫn mỉm cười bí ẩn, ánh mắt như biết hết mọi điều. Dường như ông chợt hiểu ra điều gì đó, và trong đôi mắt kia ánh lên những mảnh dịu dàng ấm áp.
"Cô có biết điệu 'Vũ khúc Khổng tước' không?" Ông khẽ hỏi, giọng nói chứa đựng một nỗi hoài niệm dịu dàng. "Tôi vẫn nhớ khoảng thời gian cùng bà ấy khiêu vũ điệu này — đặc biệt là vào hôm nay, vào sinh nhật của bà ấy. Bà ấy luôn có cách khiến tôi bình tâm lại." Ký ức dường như khiến toàn thân ông trở nên mềm mại hơn, ánh mắt cũng đượm chút xót xa. Ông ngừng lại, khẽ nói với vẻ áy náy: "Giờ thì điệu vũ ấy ít ai còn nhảy nữa. Nếu cô chưa từng nghe qua thì tùy hứng chơi một khúc gì cũng được."
Charoline siết chặt cây đàn trong tay, nhìn ánh mắt dần ảm đạm của người đàn ông, trong lòng bỗng thấy nhói lên. Ông ấy hẳn là đã yêu người phụ nữ trong bức tranh ấy rất sâu đậm, sâu đến mức ký ức còn thấm cả vào giọng nói.
Cô khép mắt, để cây vĩ nhẹ nhàng hạ xuống. Âm thanh từ dây đàn ngân lên, run rẩy lan tỏa thành bản tình ca dịu dàng bằng tiếng vĩ cầm.
Người đàn ông ngồi đối diện thoáng sững sờ, ánh nhìn không rời khỏi cô gái đang kéo đàn. Tiếng nhạc dần bao phủ căn phòng, đó là âm thanh của thời gian, của hồi ức, mang nét thanh nhã và nỗi buồn mơ hồ. Nhưng nó không phải thứ bi lụy của nước mắt, mà là ký ức về hai người từng tựa vào nhau, cùng nhảy múa giữa những ngày đã nhuốm màu năm tháng.
Ông dường như thấy lại người phụ nữ trong bức chân dung, bà khoác chiếc váy lụa xanh đậm, từng bước một cùng ông xoay tròn trong điệu vũ.
Mỗi lần tiến lên, mỗi lần dừng lại, mỗi vòng xoay đều hóa thành dáng hình của tình yêu đã được thời gian gìn giữ.
Một làn sương mỏng phủ lên mắt ông.
Ông khẽ cười, trong tiếng cười có sự an yên hiếm hoi.
— Thật sống động... Pavane của tôi.
"Dida, anh nghe thấy rồi."
...
Khi bản nhạc kết thúc, Charoline mới chậm rãi hoàn hồn. Tim cô vẫn còn đau âm ỉ, có lẽ vì trong người đàn ông ấy, cô đã thấy thứ tình yêu đẹp đến nghẹn lòng.
Tình yêu là gì nhỉ...?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ông. Người đàn ông đã lại bình thản, nâng ly rượu vang nhấp một ngụm, vẻ ung dung như chưa từng để lộ xúc cảm nào.
Chắc là ông hài lòng với bản nhạc rồi.
Cất đàn vào hộp, Charoline cúi người chào, khẽ nói lời từ biệt. Dù sao đây cũng là nhà của người khác, cô ở lại thêm phút nào cũng thấy không tiện.
"Cô còn định đi đâu nữa, thưa tiểu thư đến từ... tương lai bao xa?"
Giọng nói trầm khàn vang lên phía sau, lười biếng mà như đùa cợt. Charoline lập tức dựng hết tóc gáy, vội xoay người, ấp úng nói: "Ngài... ngài nói gì cơ, thưa ngài?"
"Cô đừng giả vờ nữa," Ông chống tay lên lưng ghế, mỉm cười nhìn cô, ánh mắt như có lửa. "Không ai có thể giấu tôi chuyện gì khi chơi vĩ cầm đâu."
Ông nháy mắt, giọng mang chút kiêu ngạo, "Dù sao thì... tôi là Paganini mà."
Paganini?!
Charoline suýt đánh rơi cả cây đàn.
Lạy Chúa trên cao —
Vừa rồi... cô đã kéo đàn cho chính Paganini nghe sao?!
Cô có lỡ nhịp không? Có run tay khi đổi cung không? Có làm quá đoạn vibrato nào không?!
Trái đất như xoay tít. Hạnh phúc, kích động, bối rối, lo lắng... cùng hòa thành một bản giao hưởng náo loạn trong lòng cô.
Charoline có cảm giác như mình biến thành chiếc ấm nhỏ sôi sục, hơi nước hạnh phúc phì ra từ hai vành tai nóng bừng.
...
Cô gái vĩ cầm ngẩn ngơ ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài. Đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày ấy, vậy mà cô vẫn chẳng thể tin nổi — trước mắt mình thực sự là nước Ý của hai trăm năm trước.
Tấm vé máy bay kia quả là phép màu — chuyến hành trình chỉ dài mười mấy tiếng lại đưa cô thẳng đến thời đại của Paganini.
"Chị Charoline, hôm nay hoa hồng nở đẹp lắm đấy, để chị lo phần cắm hoa nhé?" Cậu thiếu niên Achille vừa nói vừa đưa cho cô bó hoa cùng chiếc bình thủy tinh.
"Nhóc con, đó là việc của con đấy." Paganini đang cúi xuống chỉnh lại bản nhạc khẽ nhíu mày, "Charoline là nghệ sĩ vĩ cầm, không phải người cắm hoa."
Achille đảo mắt, than thở: "Cha còn nhớ con là 'nhóc con' cơ à... loại việc hoa lá này rõ ràng là hợp với các cô hơn chứ."
Charoline cười khúc khích, cúi xuống ngửi hoa, mùi hương ngọt ngào khiến tâm trạng cô lập tức tốt hơn. Cô nhìn Achille miễn cưỡng cầm lấy cây viola, đứng bên cha để phụ họa phần đệm theo lời hướng dẫn.
Phải, cô đang sống cùng thần tượng của mình, dưới danh nghĩa một "người họ hàng xa từ nơi rất xa". Paganini với tính khí phóng khoáng đã đón nhận cô không chút ngờ vực. Giờ đây họ đã cùng diễn tập, cùng lưu diễn, cùng sống trong một thời đại vừa khan hiếm vừa rực rỡ.
Tất nhiên, ngoại trừ cái định kiến chết tiệt dành cho phụ nữ.
Charoline vẫn nhớ rõ cái ngày cô mặc váy lên sân khấu cùng Paganini biểu diễn — tiếng xì xào và ánh nhìn đầy hoài nghi của khán giả. Nhưng sau màn trình diễn hoàn hảo, khi tiếng vĩ cuối cùng dứt đi, toàn hội trường bỗng nổ tung trong tràng vỗ tay như sấm.
Từ đó, mọi thứ dần tốt hơn. Giờ đây, dù không dựa vào tên tuổi của Paganini, cô cũng có thể tự mình đứng trên sân khấu ở các nhà hát lớn.
Cô nhẹ tay cắm những bông hồng vào lọ, trong lòng lại thoáng cảm giác trống rỗng. Cuộc sống như vậy đã rất viên mãn, được học cùng thần tượng, được biểu diễn, được quen biết các nhà soạn nhạc thiên tài (và nhân tiện thúc họ nộp bản thảo sớm hơn một chút) — nhưng chẳng hiểu sao, vẫn như còn thiếu điều gì đó.
Vừa đặt bình hoa lên bàn, Charoline chợt nghe vang lên tiếng vĩ cầm từ tầng dưới.
Chỉ một nốt đầu tiên thôi, tim cô đã bị giai điệu ấy cuốn đi.
Âm sắc dịu dàng đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, như con thuyền gondola trôi êm trên mặt nước Venice buổi chiều vàng, chẳng cần ai chèo, chỉ khẽ đong đưa theo làn gió. Âm nhạc ấy giống như một lời tỏ tình sâu lắng, từng âm tiết đều chứa chan cảm xúc kìm nén mà mãnh liệt, hóa thành bài thơ của nỗi si mê.
"Hỡi người tôi yêu,
Anh đã đến trước khung cửa sổ của em,
Mang theo khúc ca từ tận đáy lòng.
Người con gái xinh đẹp ơi,
Xin hãy mở cánh cửa kia ra,
Để anh được nhìn thấy em, dù chỉ là từ xa."
Tim Charoline đập rộn ràng theo nhịp. Cô dừng bước, khẽ đẩy cửa sổ.
Âm thanh bên ngoài lập tức trở nên rõ ràng. Cô cúi người ra, chìm đắm trong khúc nhạc bay bổng mà chẳng hề hay, phía sau mình là vị đại sư Paganini đang nghiến răng nhìn cảnh ấy với khuôn mặt tối sầm.
Dưới sân, chàng trai trẻ đến từ Moravia ngẩng đầu. Trong tầm mắt anh, khung cửa sổ ấy hóa thành bức tranh tuyệt mỹ, cô gái với nụ cười dịu dàng cùng mái tóc bị gió lùa khẽ tung, như dải lụa mềm trong nắng.
Trong vòng tay cô là bó hoa hồng rực rỡ, nhưng anh thề, chẳng đóa hồng nào có thể sánh nổi với chính cô gái ấy.
Anh như bị mê hoặc bởi một nàng tiên xinh đẹp, cố kìm nén nhịp tim đang dồn dập nơi cổ họng, kéo xong nốt nhạc cuối cùng, uyển chuyển mà sâu lắng.
"Thưa ngài, bản nhạc này ngài kéo tha thiết đến thế, có phải đang gọi người trong lòng không?"
Có lẽ ở Ý lâu quá, Charoline cũng bị lây cái khí chất phóng khoáng nơi đây, lời vừa ra khỏi miệng đã mang theo chút nồng nhiệt bốc đồng.
Chàng trai dưới tầng lập tức đỏ bừng hai tai, luống cuống không biết phải đáp thế nào. Giọng nói của cô tựa như giai điệu đẹp nhất trên dây Sol; nụ cười của cô lại là khúc nhạc mê hồn nhất trong bản phổ.
"Charoline, đóng cửa sổ lại!"
Người thanh niên nghe thấy giọng vị đại sư mà mình luôn ngưỡng mộ đang giận dữ ra lệnh trên tầng. Trong tim anh, một nửa như cháy rực, một nửa lại lạnh buốt.
Charoline ư?
Xin em, đừng đóng cửa sổ ấy lại.
Giây phút chờ đợi thật dài như cực hình.
Anh thấy cô gái khiến mình động lòng ngay từ ánh nhìn đầu tiên ném xuống một đóa hồng. Anh vụng về đón lấy, suýt nữa ngã nhào.
Ngẩng đầu lên, anh bắt gặp cô đang nghiêng người, giọng nói dịu dàng rơi vào lòng như mật ngọt: "Thưa ngài, tôi thích tiếng đàn vĩ cầm của ngài. Nếu là tôi, tôi sẽ sẵn lòng mở cửa sổ cho ngài đấy."
Tim anh đập loạn lên. Cửa sổ rồi cũng bị bắt phải đóng lại, nhưng cúi đầu ngửi khẽ đóa hồng còn ấm trong tay, anh như nghe thấy âm thanh của tình yêu đang nở rộ.
Đôi mắt Ernst lấp lánh như kim cương, khóe môi khẽ cong lên, mang theo nụ cười ngọt ngào mê người.
Lạy Chúa, con cảm tạ Người—
Vì đã để con tìm thấy bông hồng bị đánh rơi trong tim con.
Còn nàng, xin cho tôi được ca tụng nàng —
Để rồi một ngày kia lại có thể vì nàng mà ngân lên khúc đàn này!
*
Charoline trên lầu ôm lấy cây đàn vĩ cầm, kéo lên một giai điệu vui tươi. Hành động vừa rồi hơi bốc đồng khiến mặt cô vẫn còn nóng rẫy, nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ bối rối đáng yêu của chàng trai kia, lòng cô lại rộn ràng hạnh phúc.
Sau lưng là Achille đang cố sức giữ lấy cha mình, Paganini đang hóa thành một con sư tử nổi giận.
"Buông ta ra, Achille! Ta phải khóa hết mấy cái cửa sổ trong nhà này lại mới được!"
"Ôi, cha ơi, xin cha bình tĩnh lại, phá ngang chuyện tình của người khác, coi chừng bị lừa đá đấy!"
*
[Dành tặng các thiên sứ nhỏ yêu mến Ernst]
# IF Line
# Theo tuyến vé máy bay: Trung Quốc · Thành phố S → Pháp · Paris → Ý · Genoa
# Phần còn lại, xin để trí tưởng tượng của các bạn tự do bay bổng nhé.