Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 578

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 578 :

 
Phó Cảnh Thần tiếp thu hết những lời dặn dò. Anh cũng muốn sớm khỏe lại, để khỏi làm người nhà lo lắng.

Giây tiếp theo, ba mẹ Phó xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Xác nhận con trai thật sự không bị thiếu tay gãy chân, họ thở phào nhẹ nhõm.

“Ơn trời,” hốc mắt mẹ Phó đỏ hoe: “Cảnh Thần, lần này con thật sự dọa c.h.ế.t mẹ rồi.”

Phó Vọng Sơn thì nhìn thoáng hơn: “Con nó đã không sao, đừng có khóc lóc sướt mướt nữa.”

“Ông không khóc lóc sướt mướt, chỉ là không biết ai nửa đêm không ngủ được lại ngồi hút thuốc?” Mẹ Phó một chút cũng không nể nang vạch trần.

Bị bóc mẽ trước mặt con dâu và thông gia, Phó Vọng Sơn vô cùng xấu hổ. Ông nhìn Phó Cảnh Thần, tìm lời để nói: “Về là tốt rồi.”

Vừa nói xong, ánh mắt ông liền dừng lại trên người cháu nội trong lòng Khương Du Mạn, căn bản không rời đi được.

Lâu không gặp, Tiểu Diệp càng giống bố nó, đen đi một chút, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm họ.

Phó Vọng Sơn không chắc cháu nội còn nhận ra mình không, bèn vươn tay về phía nó.

Phó Tư Diệp quay đầu lại nhìn mẹ.

“Đây là ông nội, ông thương con nhất đấy. Mau gọi ông nội đi.” Khương Du Mạn khuyến khích nó.

Tiểu Diệp nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng rướn người về phía Phó Vọng Sơn, ngoan ngoãn sà vào lòng ông.

Ôm được đứa cháu nội cưng, con trai lại không sao, Phó Vọng Sơn đang thấp thỏm bất an tức khắc vui mừng khôn xiết.

“Ông thông gia, lần này ít nhiều nhờ có ông và Mạn Mạn. Ông vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, chuyện của Cảnh Thần còn làm phiền ông đi một chuyến.” Nhìn Tần Đông Lăng, mẹ Phó rất áy này nói lời cảm ơn.

“Đều là con cháu trong nhà cả, không cần khách khí như vậy.”

Vừa dứt lời, Tiểu Diệp đòi ra ngoài. Tần Đông Lăng liền cùng Phó Vọng Sơn dẫn cháu ra cửa.

Trong phòng bệnh, thoáng chốc chỉ còn lại ba người.

“Mạn Mạn, mấy ngày nay con chắc chắn không ngủ ngon rồi. Về nhà ngủ một giấc đi, mẹ đã dọn giường sẵn sàng rồi. Ở đây cứ để mẹ lo.”

Khương Du Mạn không thể từ chối lòng tốt của mẹ chồng, cũng không muốn phụ lòng bà. Cô liền ra cửa trở về khu nhà gia đình.

Lâu ngày không về, nơi đây không thay đổi nhiều so với lúc cô đi, vẫn tràn ngập hơi thở ấm cúng của cuộc sống. Đến gần cửa, cô lại gặp Bạch Bình đang chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Bình thấy cô, ánh mắt thoáng chốc sững sờ. Cô ây schớp chớp mắt, xác nhận không nhìn nhầm, vui mừng khôn xiết chạy tới đón: “Du Mạn, đúng là em rồi! Em vừa về hả?”

“Đúng vậy.” Thấy người quen cũ, Khương Du Mạn cũng thật lòng vui vẻ. Ánh mắt cô lướt nhanh qua chiếc rổ tre trên tay chị ấy, hỏi: “Chị dâu, chị định ra ngoài à?”

“Chưa vội, lâu rồi không gặp em, chúng ta vào trong nói chuyện đã.” Bạch Bình đặt chiếc rổ dựa vào sau cánh cửa, rồi kéo Khương Du Mạn đi vào sân.

“Phó đoàn trưởng lập công lớn, tin này người trong quân khu đều đã biết cả rồi. Cậu ấy không sao chứ? Không bị thương nặng chứ?” Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Bạch Bình còn lộ ra chút lo lắng.

“May mắn, không có gì đáng ngại cả, nhưng vết thương ngoài da thì không ít.”

“Vậy là tốt rồi!” Bạch Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi phấn khởi nắm lấy tay cô, “Chị thật sự mừng cho em đấy, Du Mạn. Phó Đoàn trưởng lập công lớn như vậy, em lại là khuê nữ nhà danh giá, sau này cuộc sống của em chỉ có sung sướng mà thôi.”

“Chị dâu, chị biết thân phận của em sao?” Khương Du Mạn có chút ngạc nhiên.

Bạch Bình cười, “Biết chứ, cách đây không lâu vợ doanh trưởng Kim cũng đến đơn vị, cô ấy biết chữ nên đã kể cho bọn chị nghe chuyện đăng trên báo. Em xinh đẹp, vừa nhìn đã biết không phải con gái nhà thường dân rồi. Chẳng qua không ngờ thân phận lại cao như thế.”

Bạch Bình tính cách rộng rãi, lại hiểu rõ con người Khương Du Mạn nên không hề câu nệ, cô ấy còn kể cho Khương Du Mạn nghe những chuyện đã xảy ra trong khu nhà gia binh trong suốt thời gian cô đi vắng. Ví dụ như nhà nào lại có thêm một cô con dâu mới, hay vợ đồng chí nào lại có tin vui.

Mãi đến khi Phó Hải Đường vội vã chạy về nhà, cuộc trò chuyện của hai người mới kết thúc.

“Chị dâu!” Phó Hải Đường nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, “Lâu lắm rồi em không gặp chị, em nhớ chị muốn c.h.ế.t.”

“Chị cũng nhớ em.” Khương Du Mạn véo nhẹ mũi Phó Hải Đường, “Mới đi bệnh viện về à?”

Phó Hải Đường gật đầu, “Em đi thăm anh. May mà anh không bị thương ở mặt.”

Khương Du Mạn khó hiểu.

“Nếu mà bị thương đến mặt, thì càng không xứng với chị dâu của em nữa!” Phó Hải Đường nói một cách nghiêm trọng, y như thật.

Lúc này, Phó Hải Đường đã nghiễm nhiên xem Khương Du Mạn là chị dâu "ruột thịt" của mình.

Khương Du Mạn dở khóc dở cười, bênh vực chồng: “Cho dù bị thương ở mặt, anh ấy vẫn rất đẹp trai.”

Đây là lời thật lòng. Phó Cảnh Thần có khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng. Cho dù thật sự để lại sẹo, thì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cô nghĩ anh vẫn sẽ đẹp.

Phó Hải Đường nghe xong lại nổi hết da gà. Buổi chiều, khi cô mang đồ đến bệnh viện cho anh, đã không nhịn được kể lại chuyện này.

Phó Cảnh Thần là người trầm tĩnh, ít lộ cảm xúc, nhưng lúc này, tay anh vô thức sờ lên mặt mình. Anh bưng cốc nước lên nhấp một ngụm, mượn cái cốc che đi khóe môi đang không tự chủ cong lên. Chỉ cần nghĩ đến việc được vợ khen, cả người anh đã đắm chìm trong niềm vui sướng.