Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 165

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 165 :Chỗ tạm trú mới

“Lục Thanh huynh, huynh về rồi sao?”

Khi Lục Thanh quay lại khu chợ, Mã Cố lập tức bước ra đón, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.

Cùng lúc ấy, trái tim đang treo lơ lửng của y cuối cùng cũng được thả lỏng.

Lục Thanh đã rời đi hơn một canh giờ, bảo rằng Mã Cố không lo thì thật là nói dối.

Giờ thấy hắn bình an trở về, y mới thật sự yên tâm.

“Ừ.” Lục Thanh gật đầu. “Phu nhân Ngụy và mọi người vẫn ổn chứ?”

“Họ không sao, chỉ hơi hoảng sợ thôi,” Mã Cố đáp. “Lục Thanh huynh, còn tên áo trắng kia…”

“Đã giải quyết rồi.” Lục Thanh bình thản nói.

Mã Cố lập tức sững sờ.

Dù đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng Lục Thanh xác nhận, y vẫn không khỏi kinh hãi.

Dẫu sao, kẻ đó là cao thủ hậu thiên nội cảnh.

Tính cả hắn, như vậy đã có hai người hậu thiên nội cảnh chết dưới tay Lục Thanh.

Phần công lao dĩ nhiên thuộc về con sinh vật bí ẩn kia, nhưng rõ ràng thứ đó cũng nằm trong sự khống chế của Lục Thanh.

Nói rằng đó là sức mạnh của hắn, cũng chẳng hề quá lời.

“Đúng rồi, Mã gia, nơi này không còn an toàn nữa. Có lẽ ta nên sớm di chuyển phu nhân Ngụy đi.” Lục Thanh nói.

Lần này, bang Hắc Lang hành động mà chẳng hề che giấu dấu vết.

Khi phủ huyện phát hiện sự biến mất của chúng, chắc chắn sẽ cử người tới điều tra, sớm muộn gì cũng lần ra khu chợ.

“Nhưng… giờ chúng ta có thể đưa họ đi đâu?” Mã Cố lo lắng hỏi.

Y hiểu rõ, để ngụy phu nhân và thiếu gia ở lại đây tuyệt đối không ổn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra nơi nào thích hợp để ẩn náu.

Lục Thanh cũng nhíu mày.

Hai mẹ con ngụy phu nhân giờ chẳng khác nào củ khoai bỏng tay — giấu ở đâu cũng có thể gây họa cho người khác.

Trừ phi người che chở họ không sợ một cao thủ cảnh tiên thiên như Vương thương dực.

Suy nghĩ hồi lâu, Lục Thanh nói:

“Xem ra tạm thời chỉ có thể giấu họ trong núi.”

Núi rừng rộng lớn, việc ẩn thân trong đó tương đối dễ dàng.

Giờ thương thế của ngụy phu nhân đã hồi phục, chỉ cần chuẩn bị chu đáo, ở ẩn một thời gian cũng không thành vấn đề.

“Chỉ còn cách đó thôi.” Mã Cố gật đầu. “Chúng ta vào trong hỏi ý phu nhân xem sao.”

Hai người cùng bước vào căn mật thất tối.

“Lục công tử!”

Ngụy Phu nhân cùng ngụy thiếu gia thấy Lục Thanh, liền vui mừng khôn xiết.

Lúc trước, nghe Mã Cố nói hắn đuổi theo địch, bọn họ vừa kinh hãi vừa lo lắng.

Giờ thấy hắn bình an trở lại, mới thật sự nhẹ nhõm.

“Phu nhân, thiếu gia.” Lục Thanh gật đầu. “Kẻ địch bên ngoài tạm thời đã được giải quyết, nhưng nơi này giờ đã không còn an toàn cho hai người nữa…”

Hắn kể lại kế hoạch di chuyển.

Ngụy Phu nhân trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu.

Quả thật, tung tích của họ có thể đã bị lộ, ở lại đây chẳng những nguy hiểm cho bản thân, mà còn có thể liên lụy người dân quanh vùng.

Vì thế, rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất.

Thấy phu nhân đồng ý, việc tiếp theo liền dễ dàng hơn.

Mọi người lập tức thu xếp đồ đạc và những vật dụng cần thiết hằng ngày.

Lục Thanh cùng Mã Cố gánh hành lý, dẫn theo ngụy phu nhân và ngụy thiếu gia, rời khỏi căn mật thất qua đường hầm ngầm.

Trước khi đi, Mã Cố còn căn dặn Tiểu Thiên và mấy người khác tạm đóng cửa khu chợ, tự tìm nơi ẩn mình để tránh tai mắt.

Ra khỏi đường hầm, bốn người đã đến chân núi phía sau khu chợ.

Lục Thanh mang theo hành lý của ngụy thiếu gia , còn hắn thì bế ngụy phu nhân, cùng nhau đi sâu vào dãy núi.

Trong rừng sâu, sau một hồi tìm kiếm, Lục Thanh phát hiện một hang đá ẩn khuất trên vách núi cao hơn mười trượng trong thung lũng.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, nơi đó trở thành chỗ tạm trú cho mẹ con Ngụy phu nhân .

Tiếp đó, Lục Thanh lấy ra một túi bột thuốc, rải quanh cửa hang.

“Phu nhân, thật thất lễ khi để người tạm ở đây. Bột thuốc này có thể xua đuổi côn trùng và dã thú, nhờ vậy, những sinh vật độc hay hung dữ sẽ không dám đến gần.” Hắn giải thích.

“Không dám nói là bất tiện.” Ngụy Phu nhân vội đáp. “Trong tình cảnh thế này, mẹ con ta được chỗ dung thân đã là may mắn lắm rồi.”

“Ta sẽ mang thêm vật dụng cần thiết đến mỗi vài ngày. Nếu có gì cần, xin cứ nói.”

Sắp xếp xong cho mẹ con ngụy phu nhân , Lục Thanh chuẩn bị rời đi.

Hắn không định ở lại thung lũng, mà để Mã Cố lưu lại chăm sóc họ.

Dù sao, hai mẹ con ấy chưa quen sinh tồn nơi hoang dã, nếu không có người giúp, e rằng chẳng trụ được bao lâu.

“Lục Thanh huynh, để ta tiễn huynh một đoạn.”

Lúc này, Mã Cố nói.

“Được.” Lục Thanh không từ chối.

Hai người ra đến cửa hang rồi nhảy xuống đáy thung lũng.

Trước cửa có một chiếc thang dây, nhưng với người như Lục Thanh, những thứ đó chẳng cần thiết.

“Mã gia, nhìn cách người di chuyển, cơ bắp và gân cốt đã khá vững chắc, chắc cũng sắp đạt Tiểu Thành hậu thiên cốt cảnh rồi phải không?”

Khi chạm đất, Lục Thanh liếc nhìn Mã Cố, cười nói.

“Không giấu gì Lục huynh, đúng là sau trận đấu với tên mặc giáp da đó, ta có chút lĩnh ngộ, dường như đã chạm được ngưỡng Tiểu Thành hậu thiên cốt cảnh.” Mã Cố cười đáp.

Y cảm thấy mình khá may mắn.

Trước kia, khi bị tên mặc giáp da truy sát, y đã phải liều mạng vượt giới hạn bản thân để thoát thân.

Không ngờ sau khi sống sót, tiềm năng trong cơ thể lại được kích phát, giúp y lĩnh hội được đạo lý của cảnh giới này.

Chỉ tiếc là vai vẫn còn thương tích, nên tạm thời chưa thể tĩnh tâm tu luyện để chính thức bước vào cảnh giới đó.