Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con - Chương 374

topic

Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con - Chương 374 :

“Meo ô~”

 

“Meo ô~”

 

Trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu non nớt của mèo con. Bên ngoài, Alva nằm trên một cành cây, nhìn vào nhà gỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại chưa từng có.

 

Tốt quá, cuối cùng cũng sinh rồi. Sau này, có thể sẽ tiện hơn để theo đuổi Bạch Tinh Tinh.

 

Moore lấy tấm da thú mà Bạch Tinh Tinh hay dùng để rửa mặt, cẩn thận tránh đám báo con, đi đến bên giường đệm.

 

Vì báo con có hình thể nhỏ, cơ thể lại mềm, nên Bạch Tinh Tinh gần như không chảy máu, chỉ là nửa người dưới bị nước ối làm cho ướt sũng. Moore ngồi xổm bên cạnh nàng, dùng da thú lau người cho nàng.

 

Bạch Tinh t*nh d*ch chuyển cơ thể nặng nề, “Có thể giúp ta đun một nồi nước nóng không? Ta muốn lau người một chút.”

 

“Được.” Moore đặt tấm da thú sang một bên, bế từng chú báo con đặt vào lòng Bạch Tinh Tinh, rồi mới bước ra cửa. Từ những bước chân nặng nề, dồn dập của hắn có thể thấy được tâm trạng kích động.

 

Bạch Tinh Tinh liếc nhìn Moore một cái, rồi ánh mắt lại chuyển sang những chú báo con.

 

“Bảo bối ngoan.”

 

Bạch Tinh Tinh sờ đầu một chú báo con, trên người nó vẫn còn ướt, có chút bẩn.

 

Nàng mất một lúc lâu, nhặt tấm da thú mà Moore để bên cạnh lên, tỉ mỉ và nhẹ nhàng lau người cho chúng.

 

“Meo ô~”

 

Những chú báo con vô cùng non nớt, bị lau đến mức giãy giụa kêu to. Miệng chúng vừa ngắn vừa rộng, bên trong là lợi hồng trụi lủi, có chút giống hà mã.

 

Điều này làm Bạch Tinh Tinh có chút lo lắng, không lẽ gen người của mình đã phát huy tác dụng?

 

Mặt người bẹt hơn mặt báo rất nhiều, con cái đừng có mà lớn lên xấu xí.

 

Đám báo con cứ chen chúc vào người Bạch Tinh Tinh, nàng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên căng thẳng.

 

Mấy đứa nhỏ có muốn b.ú sữa không?

 

Bạch Tinh Tinh bế một chú báo con lên, chớp chớp đôi mắt to long lanh, đối diện với nó.

 

“Gừ gừ~” Chú báo con nhìn mẹ, kêu càng hăng.

 

Bạch Tinh Tinh hít sâu một hơi, kéo thấp vạt áo, đưa chú báo con đến gần n.g.ự.c mình.

 

“Ăn đi.” Bạch Tinh Tinh bất chấp nói.

 

Chú báo con ngửi ngửi trước n.g.ự.c mẹ, rồi vẫn tiếp tục kêu.

 

Bạch Tinh Tinh đoán có lẽ nó còn chưa biết, liền giúp nó ngậm lấy đ** t* của mình. Chú báo con l.i.ế.m l**m, rồi lại ngoảnh đầu đi kêu tiếp, trong giọng nói mang theo vài phần nức nở.

 

Bạch Tinh Tinh hoảng hốt, vội bế nó ra.

 

“Không phải đói à.” Bạch Tinh Tinh không nói nên lời là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, nàng ôm ba chú báo con vào lòng: “Vậy chúng ta ngủ nhé, ngoan ngoãn ngủ nào.”

 

“Meo ô ô~”

 

Ba chú báo con chen chúc vào nhau, tìm được vị trí thoải mái rồi ngủ gật.

 

Bạch Tinh Tinh lặng lẽ nhìn chúng, dần dần cũng buồn ngủ, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.

 

Khi Moore bưng nước ấm quay lại, Bạch Tinh Tinh đã ngủ say, ba chú báo con cũng ngủ ngon lành, cái bụng nhỏ phập phồng lên xuống.

 

Hắn mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng hơn, giặt tấm da thú rồi lau người cho Bạch Tinh Tinh, động tác nhẹ nhàng như cách nàng đối xử với những đứa con của mình.

 

Hắn thấy may mắn vì đã không để Parker đến đây, nếu không cơ hội chăm sóc Tinh Tinh như thế này đã thuộc về hắn. Có được những ký ức hạnh phúc như vậy, cuộc đời này đã đủ rồi.

 

Nhưng cũng không thể kéo dài thêm nữa. Parker không phải là giống đực có tính tình tốt, chọc giận hắn không chừng sẽ làm ra chuyện gì.

 

Sắp xếp cho Bạch Tinh Tinh và các con xong, Moore liền ra hiệu cho Alva, người luôn canh gác bên ngoài nhà gỗ, cùng bay lên cành cây phía trên.


“Con của Tinh Tinh là gì vậy? Ta nghe thấy tiếng kêu, có ba con phải không, là báo hay hổ?” Alva phấn khích hỏi.

 

Moore không trả lời Alva, chỉ ngắn gọn nói: “Không cần thêm lính canh nữa, để con báo thú đó vào đi.”