Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 176
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 176 :Dễ dàng tìm được
Ánh mắt Thượng Quan Thụy lóe sáng. Hắn quay sang một thị vệ bên cạnh, hạ lệnh:
“Đi tra toàn bộ thiếu niên mang họ Tịch trong thành Yên Kinh cho ta. Ta muốn biết rốt cuộc tên nhóc đó là ai.”
Thuộc hạ lập tức lĩnh mệnh rồi rời đi, chỉ còn lại Thượng Quan Chân Nguyệt đang tức tối dậm chân chửi bới bên cạnh Thượng Quan Thụy. Hắn liếc nhìn muội muội, khẽ hừ lạnh; trong mắt thoáng hiện ý khinh thường.
Vị Hoàng muội này được phụ hoàng cưng chiều đến mức trở nên vô năng, lại còn mơ tưởng được gả cho Diêm La Vương. Nếu cứ tiếp tục kiêu căng vô độ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ vấp ngã thê thảm. Chỉ mong nàng không làm hỏng những gì hắn và Hoàng huynh đã dốc sức gây dựng.
Lúc này, dân chúng đứng xem cũng hiểu rằng sẽ không có trò vui nào nữa, liền lục tục tản ra. Không ai chú ý rằng, trong góc tối nơi ven đường, một người bán hàng rong mặc áo xám thô đang chăm chú nhìn cổng lớn của Diêm La Vương phủ. Khóe môi hắn khẽ cong lên, rồi lập tức thả một cánh hạc giấy bay lên không.
Chỉ trong chốc lát, hạc giấy hóa thành một luồng sáng, bay thẳng vào một viện phủ. Trong viện, một lão giả mặc trường bào màu trắng đang ngồi trầm tư.
Lão đưa tay nhận lấy hạc giấy. Vừa liếc qua nội dung ghi bên trong, sắc mặt ông lập tức phấn khởi đỏ bừng.
Sau khi lặn lội tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả, vậy mà hôm nay lại dễ dàng tìm được! Không ngờ vị thiếu niên thần y mà bọn họ truy tìm hơn một tháng nay lại tự mình xuất hiện! Càng bất ngờ hơn, hắn còn có dính líu đến Diêm La Vương!
Tuy có liên quan đến Diêm La Vương sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp hơn, nhưng vì bí thuật thần bí kia, Giang gia của ông bằng mọi giá phải nắm được thiếu niên này trong tay.
Lão giả đốt hạc giấy, suy nghĩ chốc lát rồi thấp giọng ra lệnh:
“Mau gọi Tạ Xung Minh tới gặp ta.”
Thuộc hạ lập tức lĩnh mệnh rời đi. Chưa đầy một khắc, Tạ đại phu đã chạy tới, trên người vẫn khoác áo luyện đan.
Không đợi Tạ đại phu mở miệng hỏi, Giang trưởng lão đã trầm giọng nói:
“Thiếu niên khiến ngươi quỳ xuống nhận thua, đã tìm được rồi. Ngươi biết phải làm gì chứ?”
Sắc mặt Tạ đại phu chợt trở nên cứng đờ, trong mắt bùng lên thù hận mãnh liệt. Nhưng hắn nhanh chóng cúi đầu, kìm nén cảm xúc rồi khom người đáp:
“Giang Trưởng lão xin cứ yên tâm. Thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra bí pháp của tên nhóc kia, tự tay dâng lên trước mặt ngài!”
Hòa hy vừa bước vào phủ Diêm La Vương liền thấy Thanh Long, Bạch Hổ và Vô tâm đang cùng nhau đi tới nghênh đón nàng. Đi phía sau họ là lão Cầu – vị đại phu tứ phẩm ngày hôm qua đã thảo luận với nàng về Ngọc hỏa thiềm. Sau khi xác nhận Nam cung duệ đã vô sự, Vô dụ và Huyền Vũ đều trở lại vị trí của mình.
Vì vậy mà thái độ của Thanh Long, lão Cầu và những người khác đối với hòa hy lúc này đã thay đổi hoàn toàn. Bọn họ nhìn nàng chẳng khác nào nhìn Bồ Tát giáng trần.
Gương mặt lão Cầu đầy nghi hoặc, ông hỏi:
“ Vương phi, lão phu thật sự nghĩ mãi không hiểu… tại sao linh thảo đã khô héo, linh lực đều tiêu tán, vậy mà vẫn có hiệu quả trị liệu? Khác hoàn toàn với đan dược.”
“ Vương phi, người dùng phương pháp gì để trung hòa hàn khí của Thảo ngưng âm vậy? Hôm qua lão phu nghĩ đến mức đau đầu mà vẫn không tìm ra cách. Vương phi, y thuật của người đúng là thần kỳ…”
“Dừng lại!” Gương mặt Hòa hy cứng đờ, nàng vội ngắt lời, “Các người có thể đừng gọi ta là Vương phi nữa được không? Ta và Nam cung duệ không có quan hệ như các người nghĩ!”
Nghe vậy, tất cả mọi người khựng lại. Sau khi nhìn nhau một hồi lâu, Thanh Long mới ho nhẹ một tiếng, ánh mắt tránh nhìn về phía Hòa hy:
“ Vương phi lại nói đùa rồi. Tất cả chúng ta trong phủ Diêm La Vương đều tận mắt chứng kiến quan hệ của người và Chủ nhân. Đặc biệt là cái đêm xuất hiện vòng xoáy kia, lúc chúng ta mở cửa phòng của Chủ nhân, tất cả đều thấy người và Chủ nhân…”