Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1567
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1567 :Trận chiến Bán thánh
Lưu Bắc Hà cẩn thận kiểm tra hiện trường một lượt, tìm được một mảnh vải rách dưới một đống đổ nát, sau khi nhặt lên lại cẩn thận đánh giá.
"Là quần áo quan binh Bán thánh thành!" Lưu Bắc Hà nói,"Hình như nơi này từng xảy ra đánh nhau."
Còn chưa nói hết câu, Hoa Thiên Thiên đột nhiên chạy đến từ hậu viện, gọi Giang Khải,"Giang Khải, nhanh đến xem một chút!"
Giang Khải nghe tiếng vội vàng đi theo.
Ở vị trí gần rừng rậm trong hậu viện có một xác chết nửa hư thối, lúc này đã tản ra mùi hôi thối.
Từ quần áo trên người xác chết, Giang Khải đã nhận ra người này là vị lão phụ bằng lòng thu nhận bọn họ trước đó.
Thấy lão nhân chết thảm, Giang Khải trợn tròn hai mắt.
Hoa Thiên Thiên khẽ nhíu mày, nàng cũng không ngờ bọn họ vừa đi, lão nhân đã bị người ta giết hại tàn nhẫn.
"Nếu là quan binh Bán thánh thành, nói rõ Trần bán thánh đã chú ý tới chúng ta! Chỉ là... Hắn lại ác động đến mức này, ngay cả vị lão nhân đã không có năng lực phản kháng này cũng không buông tha!"
"Nàng chỉ vì thu nhận chúng ta đã phải chịu thủ đoạn thâm độc!" Giang Khải cắn răng, đôi mắt bùng lên sát ý,"Trần bán thánh này thật sự phát rồ!"
Người đã chết, ba người Giang Khải liền chôn cất lão nhân.
"Lão nhân gia, thật xin lỗi, ta không ngờ chúng ta gặp mặt một lần lại mang đến họa sát thân cho ngươi..."
Nhớ đến thân thế bi thảm của lão nhân, Giang Khải càng cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn.
"Lão nhân gia, Giang Khải ta đứng trước mộ của ngươi thề, chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, chắc chắn sẽ báo thù cho nhi tử của ngươi!"
"Chuyện này là thật?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ trong rừng rậm.
Giang Khải nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một sợi hư ảnh mơ hồ đứng sừng sững trong rừng.
"Là, là nguyên thần của lão nhân gia kia?!" Giang Khải vô cùng khiếp sợ.
Giang Khải đột nhiên nhớ đến dù sao người nơi này vẫn có chút khác biệt với bọn họ, vốn bọn họ là nguyên thần và xác chết kết hợp, lúc tử vong xuất hiện việc xác và nguyên thần tách rời cũng hợp tình hợp lý.
Có lẽ có thể hiểu thành sau khi người nơi này chết đi, linh hồn có thể tòn tại thời gian dài.
Chỉ là, nguyên thần không bám vào đồ vật chẳng mấy chốc sẽ hao hết năng lượng, nhìn từ tình hình nguyên thần của lão nhân gia, nàng đã là đèn cạn dầu.
Nghĩ tới đây, Giang Khải khôi phục bình tĩnh, Lưu Bắc Hà cũng nói với lão nhân này,"Lão nhân gia, chúng ta đang muốn đến Bán thánh thành tranh đoạt thần chức!"
Đôi mắt lão nhân đầy bi ai, nhìn về phía Giang Khải,"Nhi tử ta chết thảm, tức phụ bị cướp đi, sao ta không muốn báo thù nhưng ta đã là tuổi già lực suy, cuối cùng không có sức phản kháng... Lúc trước ta tưởng thuận theo hắn có thể đổi lấy cả đời thái bình, nhưng kết quả vẫn là ta sai."
"Đối với người có cường quyền, càng thuận theo thì hắn càng được một tấc lại muốn tiến một thước, càng nhân nhượng thì hắn càng hung hăng càn quấy!"
"Hài tử, nếu các ngươi có thể kéo thành chủ xuống, vậy đồng ý một việc của ta."
Giang Khải nói,"Lão nhân gia, ngài nói đi."
"Ta hy vọng ngươi có thể trả cho thế gian này sự thái bình, hy vọng ngươi đừng làm Trần bán thánh thứ hai!" Nói xong, nguyên thần lão nhân tan hết.
Giang Khải ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lời của lão nhân đánh mạnh vào lòng hắn.
Ví dụ người giết long trở thành ác long nhiều lắm, lão nhân muốn hắn không quên sơ tâm.
Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải hít sâu một hơi, bái lạy thật sâu với mộ của lão nhân,"Vãn bối cẩn tuân lời dạy bảo!"
Sau khi chôn cất lão nhân, ba người Giang Khải lại xuất phát đến thẳng Bán thánh thành!...
Hôm nay trong Bán thánh thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều dân chúng trong thành tập trung đến "Thần chức lôi đài" trong thành.
"Ngươi nói xem hôm nay có ai đến khiêu chiến không?"
"Chắc chắn có, trên tay người kia có bao nhiêu mạng người, không thể đếm hết được, có vài người dù biết rõ là đi tìm cái chết cũng phải lên lôi đài đánh một trận."
"Ai, có thực lực, đoán chừng trước đó đã bị xử lý hết, hiện tại trên cơ bản việc này chỉ bày ra vậy thôi."
"Có lẽ năm nay sẽ khác, ta nghe nói bên Quỷ Bộ pha xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Lưu Bắc Hà đã bị người ta cướp đi! Vài ngày trước thành chủ vẫn đang truy tra mấy người, còn gây ra tiếng động không nhỏ."
"Lưu Bắc Hà có thực lực không kém, còn có, ta nghe người ta nói người cướp Lưu Bắc Hà đi gọi là Giang Khải, hình như là người bên ngoài. Không biết năm nay có biến số gì không."
Có lẽ cũng chính vì những tin đồn này, khiến dân chúng Bán thánh thành càng chú ý đến lần Thần chức lôi đài này.
Lôi đài nằm ở giữa không trung, chỉ thấy trên không trung khoảng năm, sáu trăm mét ở trung tâm Bán thánh thành có một cái nền bạch ngọc cực kỳ rộng lớn đang lơ lửng.
Xung quanh đài có vô số cường giả cấp thần minh bay ở quanh, vây chặt bầu trời xung quanh như nêm cối.
Tình cảnh này có lẽ cũng chỉ có thể thấy được ở nơi này.
"Là quần áo quan binh Bán thánh thành!" Lưu Bắc Hà nói,"Hình như nơi này từng xảy ra đánh nhau."
Còn chưa nói hết câu, Hoa Thiên Thiên đột nhiên chạy đến từ hậu viện, gọi Giang Khải,"Giang Khải, nhanh đến xem một chút!"
Giang Khải nghe tiếng vội vàng đi theo.
Ở vị trí gần rừng rậm trong hậu viện có một xác chết nửa hư thối, lúc này đã tản ra mùi hôi thối.
Từ quần áo trên người xác chết, Giang Khải đã nhận ra người này là vị lão phụ bằng lòng thu nhận bọn họ trước đó.
Thấy lão nhân chết thảm, Giang Khải trợn tròn hai mắt.
Hoa Thiên Thiên khẽ nhíu mày, nàng cũng không ngờ bọn họ vừa đi, lão nhân đã bị người ta giết hại tàn nhẫn.
"Nếu là quan binh Bán thánh thành, nói rõ Trần bán thánh đã chú ý tới chúng ta! Chỉ là... Hắn lại ác động đến mức này, ngay cả vị lão nhân đã không có năng lực phản kháng này cũng không buông tha!"
"Nàng chỉ vì thu nhận chúng ta đã phải chịu thủ đoạn thâm độc!" Giang Khải cắn răng, đôi mắt bùng lên sát ý,"Trần bán thánh này thật sự phát rồ!"
Người đã chết, ba người Giang Khải liền chôn cất lão nhân.
"Lão nhân gia, thật xin lỗi, ta không ngờ chúng ta gặp mặt một lần lại mang đến họa sát thân cho ngươi..."
Nhớ đến thân thế bi thảm của lão nhân, Giang Khải càng cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn.
"Lão nhân gia, Giang Khải ta đứng trước mộ của ngươi thề, chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, chắc chắn sẽ báo thù cho nhi tử của ngươi!"
"Chuyện này là thật?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ trong rừng rậm.
Giang Khải nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một sợi hư ảnh mơ hồ đứng sừng sững trong rừng.
"Là, là nguyên thần của lão nhân gia kia?!" Giang Khải vô cùng khiếp sợ.
Giang Khải đột nhiên nhớ đến dù sao người nơi này vẫn có chút khác biệt với bọn họ, vốn bọn họ là nguyên thần và xác chết kết hợp, lúc tử vong xuất hiện việc xác và nguyên thần tách rời cũng hợp tình hợp lý.
Có lẽ có thể hiểu thành sau khi người nơi này chết đi, linh hồn có thể tòn tại thời gian dài.
Chỉ là, nguyên thần không bám vào đồ vật chẳng mấy chốc sẽ hao hết năng lượng, nhìn từ tình hình nguyên thần của lão nhân gia, nàng đã là đèn cạn dầu.
Nghĩ tới đây, Giang Khải khôi phục bình tĩnh, Lưu Bắc Hà cũng nói với lão nhân này,"Lão nhân gia, chúng ta đang muốn đến Bán thánh thành tranh đoạt thần chức!"
Đôi mắt lão nhân đầy bi ai, nhìn về phía Giang Khải,"Nhi tử ta chết thảm, tức phụ bị cướp đi, sao ta không muốn báo thù nhưng ta đã là tuổi già lực suy, cuối cùng không có sức phản kháng... Lúc trước ta tưởng thuận theo hắn có thể đổi lấy cả đời thái bình, nhưng kết quả vẫn là ta sai."
"Đối với người có cường quyền, càng thuận theo thì hắn càng được một tấc lại muốn tiến một thước, càng nhân nhượng thì hắn càng hung hăng càn quấy!"
"Hài tử, nếu các ngươi có thể kéo thành chủ xuống, vậy đồng ý một việc của ta."
Giang Khải nói,"Lão nhân gia, ngài nói đi."
"Ta hy vọng ngươi có thể trả cho thế gian này sự thái bình, hy vọng ngươi đừng làm Trần bán thánh thứ hai!" Nói xong, nguyên thần lão nhân tan hết.
Giang Khải ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lời của lão nhân đánh mạnh vào lòng hắn.
Ví dụ người giết long trở thành ác long nhiều lắm, lão nhân muốn hắn không quên sơ tâm.
Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải hít sâu một hơi, bái lạy thật sâu với mộ của lão nhân,"Vãn bối cẩn tuân lời dạy bảo!"
Sau khi chôn cất lão nhân, ba người Giang Khải lại xuất phát đến thẳng Bán thánh thành!...
Hôm nay trong Bán thánh thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều dân chúng trong thành tập trung đến "Thần chức lôi đài" trong thành.
"Ngươi nói xem hôm nay có ai đến khiêu chiến không?"
"Chắc chắn có, trên tay người kia có bao nhiêu mạng người, không thể đếm hết được, có vài người dù biết rõ là đi tìm cái chết cũng phải lên lôi đài đánh một trận."
"Ai, có thực lực, đoán chừng trước đó đã bị xử lý hết, hiện tại trên cơ bản việc này chỉ bày ra vậy thôi."
"Có lẽ năm nay sẽ khác, ta nghe nói bên Quỷ Bộ pha xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Lưu Bắc Hà đã bị người ta cướp đi! Vài ngày trước thành chủ vẫn đang truy tra mấy người, còn gây ra tiếng động không nhỏ."
"Lưu Bắc Hà có thực lực không kém, còn có, ta nghe người ta nói người cướp Lưu Bắc Hà đi gọi là Giang Khải, hình như là người bên ngoài. Không biết năm nay có biến số gì không."
Có lẽ cũng chính vì những tin đồn này, khiến dân chúng Bán thánh thành càng chú ý đến lần Thần chức lôi đài này.
Lôi đài nằm ở giữa không trung, chỉ thấy trên không trung khoảng năm, sáu trăm mét ở trung tâm Bán thánh thành có một cái nền bạch ngọc cực kỳ rộng lớn đang lơ lửng.
Xung quanh đài có vô số cường giả cấp thần minh bay ở quanh, vây chặt bầu trời xung quanh như nêm cối.
Tình cảnh này có lẽ cũng chỉ có thể thấy được ở nơi này.