Hướng Dẫn Đóng Vai Trong "Trình Giả Lập Phản Diện" - Chương 1

topic

Hướng Dẫn Đóng Vai Trong "Trình Giả Lập Phản Diện" - Chương 1 :Trình giả lập Kẻ trộm

Chào mừng bạn đến với trò chơi, xin vui lòng chọn trình giả lập lần này.

Bạn đã chọn: Trình giả lập Kẻ trộm.

Xin vui lòng nhập tên gọi mà người khác sẽ dùng cho bạn——

Quý Tự không ngờ còn phải đặt tên. Anh lướt nhanh qua giá sách với từ điển, Kinh Thi, và cuốn Nineteen Eighty-Four vừa mở ra vài ngày trước, nhưng rồi cảm thấy không cần tốn thời gian cho việc này. Anh dừng lại, kéo bàn phím ra và gõ hai chữ: ‘Bách Đạo’.

Đây là một trò chơi anh tình cờ tìm thấy hai tiếng trước, có tên là Trình giả lập Phản diện.

Trái ngược với tỷ lệ đánh giá tích cực cao ngất ngưởng đến 99%, khu vực bình luận lại thưa thớt đến thảm thương. Chỉ có hai người chơi kỳ cựu tội nghiệp gào thét:

“Chạy mau! Đừng ngoảnh lại!”

“Chơi rồi thì #*%… Trò rác rưởi, có giỏi thì để tôi nói hết câu xem nào!”

Quý Tự nhìn hai đánh giá năm sao mà chỉ biết câm nín: ?

Rốt cuộc là hay hay dở đây?

Nghĩ đến việc game thủ thường là đám người thích tự mâu thuẫn, yêu trong lòng mà miệng khó nói, thậm chí còn có thể đồng lòng cho điểm thấp để bảo vệ vị trí chót bảng, cuối cùng anh vẫn nhấn tải xuống.

Những dòng chữ mở đầu hiện lên ngắn ngủi rồi biến mất.

Bạn là một tên trộm. Có người đã đánh cược với bạn. Chẳng bao lâu sau, một lá thư thách thức được gửi đến mạng lưới của tổ chức ngầm lớn nhất thành phố:

“Tôi sẽ đến lấy bông hồng lam quý giá của ông chủ các người vào sáng mai, đúng 9 giờ.”

“Hãy reo hò vì tôi, khán giả của tôi.”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ này, Quý Tự như bị giáng một cú mạnh, đầu óc trống rỗng. Anh ôm đầu, trượt xuống khỏi ghế, tay run rẩy rút phích cắm.

Nhưng màn hình vẫn sáng. Anh ôm cổ họng, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nặng. Trước khi chìm vào bóng tối, Quý Tự nhìn thấy một dòng chữ khổng lồ tràn ngập màn hình.

Chào mừng bạn gia nhập hàng ngũ phản diện, gamer.

Quý Tự bị đánh thức bởi những âm thanh hỗn loạn. Tiếng chim hót, trẻ con chạy nhảy, động cơ xe hơi, tiếng ồn ào của khu chợ và giọng người dẫn chương trình đan xen vào nhau.

“Công ty An Tây Á tuyên bố sẽ thực hiện kiểm soát nghiêm ngặt cho đến sáng mai để tìm ra kẻ gửi thư ma. Chúng tôi kêu gọi mọi người gọi điện báo cáo nếu có thông tin.”

Quý Tự đầu óc quay cuồng, mở mắt. Anh ôm đầu, ngồi thẳng dậy. Những bóng mờ theo tầm nhìn xoay chuyển. Anh khựng lại, ngạc nhiên nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Dựa vào hiện tượng dư ảnh trên võng mạc sau khi tiếp xúc ánh sáng mạnh, thời gian anh bất tỉnh chỉ tính bằng giây. Nhưng thực tế, Quý Tự tỉnh dậy từ đêm đen sang ban ngày, như thể bị ai đó bắt cóc. Kẻ bắt cóc còn đưa anh đến khu chợ náo nhiệt mà không thèm trói dây.

Đây là một căn nhà riêng, trang trí đơn giản. Tường quét vôi trắng, ngoài chiếc tivi màn hình phẳng treo tường, chỉ còn bàn ghế, tủ quần áo và một tấm gương. Căn nhà trông như một căn hộ thô, chờ được lấp đầy.

Nhưng đồ đạc lại chất đầy khắp nơi.

Quần áo và giày dép nhét chật tủ, nhiều thứ rơi vãi dưới sàn. Trên bàn đầy ắp trang sức, đồng hồ, tóc giả… lấp lánh bắt mắt, khiến chiếc điện thoại và thẻ ngân hàng bên cạnh với dòng chữ “Số dư một trăm, mật khẩu sáu số không” trở nên lu mờ.

‘Một điểm thay đồ?’ Quý Tự thầm đoán.

‘Chừng này tiền còn không đủ mua vé máy bay.’ Anh lại nghĩ.

Tin tức trên tivi vẫn tiếp tục, “Hôm nay trời âm u chuyển mưa giông, mọi người chú ý an toàn khi ra ngoài. Cảm ơn quý khán giả đã theo dõi, xin chào.”

Màn hình tối đi, vài giây sau lặp lại bản tin vừa rồi.

Quý Tự đứng dậy tắt tivi. Phản ứng đầu tiên khi đứng lên là cảm giác chiều cao không đúng. Cơ thể này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Khi bước đi, anh cảm nhận từng bước từ gót chân đến mũi chân. Khi đi ngang cửa sổ, anh vô thức căng cơ, tránh ánh nhìn của đám đông.

Hễ mất tập trung, ánh mắt anh lại vô thức lướt qua cửa ra vào, cửa sổ, và ổ khóa chống trộm. Ngón tay khẽ động đậy, như muốn làm gì đó.

Im lặng.

Gợi ý này rõ ràng đến mức trắng trợn.

Quý Tự kìm nén ý muốn trộm đồ. Anh không muốn nghĩ sâu về việc liệu những thói quen nghề nghiệp này có cần thiết hay không. Anh vụng về thử gọi menu. Một giao diện hiện lên, tràn ngập cảm giác “Tôi chẳng muốn làm đâu, nhưng sếp bắt thì đành làm cho có”. Giao diện sơ sài đến mức khiến người ta nhớ về thời đại internet mười mấy năm trước.

“…?” Quý Tự sững sờ. Anh chưa từng thấy thứ gì như thế này, suýt nữa tưởng là một dạng tấn công tinh thần. Anh cảnh giác véo hai ngón tay, lật qua lật lại, kiểm tra từng dấu vết trên bảng điều khiển.

Không hiểu lắm, nhưng nút thoát ở góc dưới bên trái đã bị mờ đi, nhấn cũng vô dụng. Anh đành tập trung vào phần kỹ năng nổi bật nhất ở giữa.

Điều đầu tiên: Cơ thể bạn sẽ nhớ những kỹ năng bạn cần có.

Cái này thì Quý Tự cảm nhận rất rõ… Vấn đề nằm ở điều thứ hai: ‘Bạn có thể mở được mọi thứ trên đời theo lý thuyết, bất kể nó có khóa hay không’.

‘Có kỹ năng này rồi còn cá cược trộm cái gì? Chuyển sang mở mộ đá chẳng phải tốt hơn sao? Nhà vật lý học và khảo cổ học chắc chắn sẽ tôn mình như thần.’ Anh thầm nghĩ, rơi vào trầm tư.

Trong lúc Quý Tự đối diện với bảng điều khiển, ngón trỏ tay phải anh đột nhiên đau nhói. Anh cúi xuống, thấy một dãy số La Mã khắc trên da, đang đếm ngược từng giây. Còn 26 giờ 17 phút 09 giây đến khi hết thời gian.

Bây giờ là 6:43 sáng.

Quý Tự bước đến bên tủ quần áo, đối diện với tấm gương cao ngang người. Có lẽ để giúp anh di chuyển và quan sát lặng lẽ hơn, cơ thể này không chỉ cao hơn vài phân mà còn gầy đi nhiều. ‘Cái gì thế này, nhìn như suy dinh dưỡng.’ Anh nhíu mày, cố kìm nén bực bội khi nghĩ đây là cơ thể do trình giả lập ngẫu nhiên tạo ra. Anh nhặt chiếc áo len cổ lọ màu xám, quần công nhân màu đen, khoác thêm áo khoác trắng và đôi giày đế cứng ưng ý, rồi bước đến bàn.

Trong đống hồng ngọc và lam ngọc, anh chọn viên lam ngọc, đeo kính lên. Tầm nhìn mở rộng, xa xa là những tòa nhà cao tầng trập trùng, mây đen chất đầy chân trời. Một tòa nhà chọc trời nổi bật ở rìa thành phố, với dòng chữ “Ancia” màu đen mờ lấp lánh trên đỉnh.

Bông hồng lam là gì?

Một bông hoa? Một con người? Hay một món đồ?

Quý Tự không tìm thấy thông tin nào liên quan, nhưng lại tìm được mục từ về “An Tây Á”.

Theo bách khoa, đây là một doanh nghiệp tư nhân, kết hợp tài chính, sản xuất, giao dịch thủ công mỹ nghệ, và nghiên cứu dược phẩm, hoạt động đa ngành, hướng ra toàn cầu.

Quý Tự vừa đọc vừa dịch thầm: ‘An Tây Á là một công ty vỏ bọc, chuyên rửa tiền, chế tạo súng, buôn bán vũ khí, tiện thể nghiên cứu vài loại thuốc dễ gây rắc rối. Sản phẩm của họ độc nhất vô nhị, không công ty nào trên thị trường sánh được. Muốn mua thì nhanh tay.’

Anh còn muốn nghiên cứu thêm, nhưng tiếng chuông báo giờ vang lên ngoài cửa sổ. Đàn sẻ bay vút lên. Còn 26 giờ đếm ngược.

Thời gian gấp rút hóa thành hiện thực.

Anh buộc phải quay lại trọng tâm. ‘Trò chơi rác rưởi này sao mở đầu thê thảm thế? Đống trang sức không đủ cứng để cắt kính chống đạn, thẻ ngân hàng chẳng đủ tiền mua đạo cụ nguy hiểm.’ Ánh mắt Quý Tự lướt quanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc bật lửa.

Một kế hoạch táo bạo dần hình thành.

‘Làm kẻ trộm cũng không tệ, công việc chính vẫn phải làm. Nói gì thì nói, trò này chắc có xe cứu hỏa chứ? Đạo cụ giao tận cửa, chắc chắn tiện hơn tự mình đi gom đồ… đúng không?’

Quý Tự vừa trầm tư vừa nhét tài sản quan trọng vào túi.

Anh châm bật lửa, ném vào đống quần áo. Ngọn lửa ban đầu chỉ nhỏ, nhưng khi đổ hết các bật lửa còn lại vào, lửa bùng lên dữ dội.

Anh cố ý chờ một lúc, rồi đẩy cửa rời đi, chặn một người qua đường: “Anh ơi, làm ơn gọi điện báo cháy giúp tôi được không? Nhà tôi đang cháy.”

Phía sau là khói mù mịt bốc cao, ánh lửa hắt đỏ bóng lưng anh.

Vài phút sau, tiếng còi xe cứu hỏa rú lên inh ỏi. Quý Tự kinh ngạc, ‘Xe nhanh thế sao?’ Nhưng anh không chậm trễ, nhân lúc lính cứu hỏa bận tìm người báo cháy, anh lẻn vào khoang xe.

Bên ngoài diễn ra một cuộc đối thoại gà vịt.

Lính cứu hỏa hỏi: “Theo lời anh, anh chỉ là người báo cháy. Chủ nhà ở nhà, sao không tự báo?”

Người qua đường tốt bụng bị chặn lại: “Tôi biết thế nào được! Có khi điện thoại của anh ta rơi vào lửa rồi. Các anh cho tôi đi được chưa?”

Mang theo chút áy náy với mọi người, Quý Tự vào khoang xe, lấy một cuộn dây thừng và hai chiếc rìu đeo hông, giấu kỹ trong áo. Anh nhìn vào bề mặt phản chiếu, kiểm tra kỹ để đảm bảo không lộ.

‘Đạo cụ giao tận cửa, tiết kiệm thời gian thật.’

Nghĩ đến đây, anh nhắm mắt, cố nén lương tâm: ‘Đừng vội lên tiếng, chuyện vào đồn cảnh sát chắc không chỉ một hai lần đâu.’

Lương tâm không nhiều lắm, anh mang theo đạo cụ, lẻn đến khu phố bên cạnh. Khói cuồn cuộn, như thể tiền bạc của anh tan theo gió.

Phá sản, dễ dàng đến thế.

Quý Tự đau lòng nghĩ.

Rồi anh ngoảnh lại, nhìn tấm biển nổi bật trên không. Phải công nhận, chữ “An Tây Á” màu đen mờ to bản kia hữu dụng hơn bất kỳ bản đồ hay biển chỉ đường nào. Quý Tự vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn, chẳng cần hỏi đường, đã đến gần mục tiêu.

Anh tìm một cây dáng vẻ ngay thẳng, đứng sau quan sát.

Kính tòa nhà không trong suốt, Quý Tự chẳng thấy gì. Có lẽ phải đợi đến đêm, khi tội ác lộ diện. Anh đổi hướng, quan sát người qua đường – sáng bảy giờ, ngoài người tốt bụng bị lừa, đường phố còn đầy những nhân viên văn phòng trông bình thường.

Họ hướng thẳng đến công ty An Tây Á.

Bảo vệ ở cổng đang kiểm tra túi xách, xếp thành hàng dài. Nhưng các nhân viên vẫn thản nhiên trò chuyện. Quý Tự lặng lẽ tiến gần hơn.

Họ đang nói về anh.

“Kẻ trộm? Tôi nghe rồi. Nhìn là biết anh ta không bình thường,” một người nói, vẻ bất mãn. “Người bình thường ai lại công khai trước, đợi vài ngày mới tuyên bố chịu trách nhiệm.”

Có thể thấy, đây là một nhân viên yêu nghề, luôn tâm huyết với công việc.

Một người mặc áo xanh bên cạnh đùa: “Rõ ràng anh ta không phải kh*ng b*, cũng chẳng nhằm vào bông hồng lam. Chỉ cần nổi tiếng, trộm sổ séc của sếp cũng được.”

Nhân viên yêu nghề: “Đó gọi là trộm thương mại.”

Quý Tự: …

Nói sao nhỉ, cả đoạn đối thoại khó mà đánh giá. Lúc này mới thấy lương tâm đúng là thừa thãi. Nếu không phải vì trộm sổ séc nghe như nghèo rớt mồng tơi, anh chắc đã thử rồi.

Lúc này, người áo xanh bất ngờ cúi xuống thì thầm với người bên cạnh. Quý Tự lén tiến gần nhưng không nghe rõ. Đang tính liều mạng đến gần hơn, bất chợt một lối đi trống mở ra gần đó.

Quý Tự lập tức bám theo.

Chưa đi được bao xa, anh nghe phía sau có người hét: “Giúp tôi mua thêm một cái bánh mì kẹp thịt gà!”

…Các người không thấy quá đáng sao? Bi kịch của dân văn phòng thời nay đến kh*ng b* cũng không tránh nổi à?

Trong tiệm ăn sáng, người áo xanh đến trước đã bắt đầu gọi món, chẳng cần sổ ghi chú. Quý Tự vừa vào cửa đã nghe anh ta chỉ vào quầy gọi tên món.

Nhân viên phục vụ chào: “Chào anh, anh muốn gì? Bánh mì kẹp và bánh ngọt phải đợi một lát, vị khách trước còn chưa chọn xong.”

“Cà phê,” Quý Tự đáp, vô thức đẩy kính. Động tác nghiêng người gần như che nửa khuôn mặt.

Quý Tự chợt nhận ra, vừa nãy người nhân viên kia liếc nhìn mình, bản năng cơ thể khiến anh phản ứng.

Anh trấn tĩnh lại: “Có làm latte art tùy chỉnh được không?”

Nhân viên không để ý đến chi tiết này: “Thêm tiền là được. Mời anh qua bên máy pha cà phê tìm nhân viên.”

Quý Tự sờ túi, nhớ ra tờ giấy dán trên thẻ ngân hàng đã bị ném vào lửa. Anh dừng một chút, gật đầu bình thản, chẳng ai đoán được anh vừa phá sản.

Khi đi ngang các khách hàng khác, Quý Tự liếc nhanh menu, tự tin gọi món rẻ nhất: “Thêm hình hoa hồng, bao lâu xong?”

“Lập tức, tùy chỉnh thêm mười đồng, tổng cộng bốn mươi lăm đồng, mời thanh toán.”

Tuyệt, giờ đến phí xây sân bay anh cũng không trả nổi.

Nhân viên pha cà phê nhận chuyển khoản, bắt đầu làm việc. Động tác của anh ta mượt mà, nhưng là một kẻ nghèo kiết xác, Quý Tự chẳng thể thưởng thức nửa gia tài của mình, chỉ đành ngẩn ngơ nhìn quầy phía sau.

Nhờ phản chiếu từ chai thủy tinh, anh thấy nhân viên An Tây Á chỉ vào bánh mì phàn nàn. Nhân viên phục vụ xin lỗi, nói một số món sáng đã hết, nhà bếp đang làm thêm, xin chờ vài phút.

“Cà phê của anh xong rồi.” Tiếng tách sứ chạm quầy.

Quý Tự theo phản xạ mỉm cười. Khi xoay người, tay anh nhanh nhẹn thả chiếc nhẫn xuống theo vành tách.

Cầm nửa gia tài của mình, Quý Tự lượn lờ gần nhân viên. Anh bước đi vững vàng, thu hẹp khoảng cách, tiện tay rút điện thoại bấm bấm.

Khi chỉ còn cách nhau vài chục phân, nhân viên cảnh giác ngoảnh lại. Quý Tự đã đặt hết đồ trên ghế, đứng dậy rời đi.

Anh ta chỉ thấy một bóng lưng đi về phía nhà vệ sinh, chẳng khác gì người qua đường bình thường.

Nhân viên nghi ngờ nhìn ghế bên cạnh. Trên bàn là một tách cà phê và một chiếc điện thoại. Dù nghĩ thế nào, khách vừa rồi cũng chỉ như một người đi vệ sinh bình thường, thậm chí còn bất cẩn để lại tài sản quan trọng.

Một ngày bình thường và tầm thường.

Anh ta không để tâm, đợi nhân viên gọi tên, xách túi đồ ăn sáng rời đi.

Tách cà phê trên bàn dần nguội, tiệm ăn sáng cũng dần yên tĩnh. Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng để ý đồ khách để quên. Đúng lúc anh định kiểm tra camera, chuông cửa bỗng reo lên.

Một người quen mặt bước vào, mặt mày sa sầm.

Nhân viên nhận ra đây là người mua đồ ăn sáng ban nãy, giờ trông hung dữ, khác hẳn dáng vẻ bình thường trước đó. Anh cứng người, tiến lên hỏi: “Chào anh, anh cần gì…?”

Không ngờ đối phương chẳng thèm nhìn, đẩy anh ra, đứng giữa sảnh giận dữ nhìn quanh.

Là nhân viên của An Tây Á, A Địch chưa bao giờ xui xẻo thế này. Sau khi chia đồ ăn sáng và xếp hàng, anh xách cặp, sờ túi định quẹt thẻ vào cửa – thẻ đâu rồi?

Anh lục tung cặp cũng không thấy. Trong một khoảnh khắc, A Địch linh cảm, nghĩ đến người lạ trong tiệm ăn sáng.

Anh nhìn quanh sắc bén, và thật sự tìm thấy mục tiêu.

Chiếc điện thoại và tách cà phê trên bàn y nguyên như lúc anh rời đi. A Địch giận sôi máu, chất vấn: “Tiệm các anh có hoa hồng làm latte art à? Sao trước giờ tôi không biết?”

“…Đó là yêu cầu tùy chỉnh của một khách. Lúc anh hỏi, anh đứng ngay bên cạnh mà,” nhân viên ấp úng, tủi thân.

A Địch dịu đi vài giây, rồi lại đanh giọng.

Ít nhất đã bắt được sơ hở của kẻ ẩn nấp. Anh bước nhanh tới, nhìn ngay chiếc điện thoại trên bàn. Màn hình sáng lên, bị khóa bởi mật khẩu bốn chữ số. Anh thử ‘rosa’, sai. Thử ‘cofe’, cũng sai.

Chỉ còn một cơ hội cuối.

A Địch bình tĩnh nghĩ vài phút, bất chợt nhớ đến bông hồng đặc biệt kia. Anh đột nhiên cầm tách cà phê, đổ ra ngoài. Tiệm ăn sáng đông đúc bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nước chảy và âm thanh kim loại va chạm sắc nét.

Chiếc nhẫn đuôi lam ngọc nằm lặng lẽ trong vết bẩn, ánh sáng phản chiếu khiến A Địch phấn chấn. Anh do dự giữa “blue” và “ring”, cuối cùng lý trí chọn ‘ring’.

Màn hình đột nhiên hiện lên một hình cười to.

“Bạn ơi, chúc mừng bạn chọn đúng đáp án :)”