Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 776
topicXuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 776 :Nữ binh đặc chủng (10)
Chương 776: Nữ binh đặc chủng (10)
Vào ngày thứ tư, những binh lính còn lại nghĩ rằng đã kết thúc, nhận được một máy bay theo dõi đưa tới tờ giấy.
Nội dung trên tờ giấy cho bọn họ biết, sinh tồn dã ngoại, chỉ mới bắt đầu.
Ban đầu tưởng là kết thúc, nhưng kết quả chỉ là khởi đầu, một bài kiểm tra tâm lý như vậy, cuối cùng, một số binh sĩ không thể chịu đựng được nên rời khỏi.
Đêm đó, Tô Mộc ngủ ở trong xe.
Cảm nhận được có người đang đến gần, ngay sau đó nghe thấy một tiếng động nhẹ, mở mắt ra.
"Có người!" Sau đó Tô Mộc, Danh Tử và những người khác cũng nhận ra điều đó, lập tức tỉnh dậy.
"Ở yên tại chỗ."
Trong bóng tối lờ mờ, giọng nói của Tô Mộc truyền đến, sau đó một bóng đen từ trên xe nhảy xuống, biến mất trong rừng.
Danh Tử và những người khác nhìn về hướng Tô Mộc rời đi, không tiếp tục ngủ nữa, đi đến màn hình cùng hai đồng đội trực xem theo dõi.
Khu rừng vào ban đêm tối tăm và ảm đạm, mặc dù nó là màn ảnh hồng ngoại, nhưng phần lớn các bóng đen có thể được nhìn thấy lắc lư qua lại, về cơ bản là động vật trong rừng hoặc lá rụng.
Nhìn mấy chục hình ảnh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tô Mộc.
Mà ở bên kia, sau khi Tô Mộc lần theo dấu vết đuổi ra ngoài, cô tiếp tục đi theo phía sau bóng đen.
Sau khi đuổi theo một lúc, bóng đen trước mặt dừng lại.
"Rắc rắc ——" Âm thanh kỳ lạ phát ra từ cái bóng tối.
Trong đêm tối, làn gió thổi nhẹ, xào xạc lá cây trong rừng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh của một cái gì đó bò, chạy hoặc bay cách đó không xa.
Nhưng hiện tại...
Lọt vào tai chính là âm thanh "Rắc rắc ——" ở phía trước.
Tô Mộc đi về phía bóng đen.
"Rắc rắc ——" kèm theo tiếng bước chân của Tô Mộc.
Ngay khi Tô Mộc chỉ còn cách bóng đen hai mét, âm thanh "rắc rắc" đột ngột dừng lại.
Bóng đen chậm rãi xoay người lại.
Ánh sáng đập vào cằm hắn, thấy rõ khuôn mặt hung ác.
"Ta là quỷ chết đói đến để đòi mạng đây ~~~~~" Âm đuôi cố ý run run.
Tô Mộc nhìn khuôn mặt đó, đứng yên, thậm chí không hề dời mắt.
"Trình Lạc."
Khóe môi Trình Lạc bên kia nhếch lên, đối diện với ánh mắt của Tô Mộc:
"Nói chứ Diệt Tuyệt sư thái, cô không thú vị gì hết, buồn chán nhiều ngày như vậy, chỉ trêu chọc cô thôi, cô cũng không bị dọa sợ, tiểu gia tôi thật sự chán muốn chết, này, khi nào chúng ta trở về?"
"Còn sớm." Tô Mộc trả lời.
"Rắc rắc ——" âm thanh kia lại vang lên, đó là tiếng Trình Lạc đang ăn cái gì đó.
Lúc này mới thấy rõ, Trình Lạc một tay cầm đèn pin, tay kia cầm lương khô.
Tất cả những binh lính sinh tồn dã ngoại không được cung cấp thức ăn, cho nên lại lịch của lương khô trên tay hắn, không cần nói cũng biết.
"Này, có nước không? Thứ này khô quá, không ngon miệng, cô có thứ gì khác ngon trong xe không?"
Trình Lạc lắc lắc lương khô trong tay, nhíu mày hỏi Tô Mộc, giọng điệu đương nhiên.
"Có, dựa vào bản lĩnh mà lấy." Ngay khi lời nói của Tô Mộc rơi xuống, liền nhìn thấy Trình Lạc nhét miếng lương khô cuối cùng vào miệng, công kích cô.
"Tôi biết, tôi đánh thắng cô sao." Nhai thức ăn khô trong miệng, Trình Lạc nói.
Công kích của Trình Lạc rất kịch liệt, nhưng chiêu thức lại hỗn loạn, hiển nhiên là hắn đã học được quá nhiều, mọi thứ xen lẫn vào nhau, hình thành một bộ công kích của riêng hắn.
Nhưng hắn không hoàn toàn tiêu hóa thành công, cho nên mới lung tung rối loạn.
Chỉ trong sáu chiêu, Trình Lạc bị Tô Mộc quăng qua vai, cánh tay bị Tô Mộc nắm lấy, cô dùng đầu gối đẩy vào sống lưng, chỉ cần Tô Mộc tiếp tục dùng lực...
Nhẹ thì trật khớp, nặng thì tàn phế...