Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 34
topicNhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 34 :
107
Tôi tùy ý chụp một bức ảnh tường trống, sau đó nhấn chỉnh sửa và viết lên ảnh: [Các người đang gặp nguy hiểm, mau rời đi ngay.]
… Tôi không biết họ có tin hay không.
Chờ suốt năm phút vẫn không thấy hồi đáp.
Tôi chụp thêm một bức ảnh nữa, lần này viết lên đó: [Mạnh Hạo c/h/e/c rồi.]
Nửa tiếng sau, trong album ảnh xuất hiện một bức ảnh mới—một bức tường trắng, trên đó có dòng chữ: [Chúng tôi đã biết, sẽ rút lui sớm nhất có thể.]
Đây là bức ảnh do bà chủ tiệm bánh bao chụp và được đồng bộ vào điện thoại tôi.
Tôi tiếp tục gửi một bức ảnh tường trắng khác, thêm vào dòng chữ: [Rất nhiều cô gái đang bị giam giữ tại XXXX, hãy liên hệ cảnh sát, chú ý các xe vận chuyển hàng hóa tuyến Trung Quốc - Myanmar của công ty mẹ tôi. Xóa ngay sau khi đọc.]
Chỉ ba mươi giây sau, bức ảnh đó đã bị xóa.
iPhone có chức năng khôi phục ảnh về trạng thái ban đầu, tôi đã khôi phục tất cả những bức ảnh có chữ thành ảnh tường trắng trống rỗng như ban đầu.
Sau đó, tôi hủy quyền liên kết với chiếc điện thoại thật của Mạnh Hạo.
Mọi thứ diễn ra trong im lặng.
108
Ba mươi phút sau, tôi nghe tin bà chủ tiệm bánh bao đã bỏ trốn.
Trịnh Viện tức giận đến mức mất bình tĩnh.
Bà ấy không tìm được gì hữu ích trong chiếc điện thoại giả của Mạnh Hạo.
Ngoài một số ảnh trong album, lịch sử duyệt web và vài dữ liệu vô nghĩa mà Hứa Tình khôi phục, tất cả đều không có giá trị.
Bà ta cũng kiểm tra điện thoại của tôi.
Chỉ có ba bức ảnh tường trắng trống rỗng.
109
Một ngày sau, mẹ tôi cho tôi uống thuốc, dưới sự giám sát của Hứa Tình, tôi đã thừa nhận rằng mình hiện tại là nhân cách thứ hai.
Cũng nhờ vậy, bà ta hoàn toàn yên tâm.
Nhưng có một điều.
Tôi vẫn không thể hiểu được.
Nếu bây giờ tôi thực sự là nhân cách thứ hai, tại sao tôi lại nhớ rõ từng hành động của nhân cách thứ nhất?
Cảm giác như tôi có thể tự do chuyển đổi giữa hai nhân cách vậy.
110
Hai tuần sau khi Mạnh Hạo c/h/e/c, tôi chính thức bắt đầu công việc thu hoạch n/o/i t/a/n/g.
Nhìn vào bảng giá, một q/u/ả t/i/m bình thường có giá 150.000 đô la Mỹ, loại hạng nhất lên đến 900.000 đô. Tim tôi không khỏi run lên.
Tiếp tục nhìn xuống phần t/h/ậ/n, giá 300.000 đô, còn g/i/á/c m/ạ/c…
Ánh mắt tôi từ từ lướt xuống, 3.000 đô cho một bên mắt…
Một c/o/n m/ắ/t còn sống mà chỉ đáng giá 3.000 đô sao?
Người bên cạnh nhắc nhở: "Cô Trịnh, giá cả điều chỉnh thế nào? Dạo gần đây cảnh sát tuần tra biên giới rất nghiêm ngặt, đưa người vào không dễ… nên cần tăng giá."
Tôi gật đầu, trong đầu chỉ nghĩ đến câu "cảnh sát tuần tra biên giới rất nghiêm ngặt". Tôi chậm rãi đáp: "Cứ để đó, lát nữa tôi xem xong sẽ ký."
Người kia mới rời đi.
Trong lòng tôi thầm suy đoán, hệ thống vận chuyển của mẹ tôi rất lớn, cũng rất kín kẽ. Lần trước tôi nhắc bà chủ quán bánh bao về vị trí đại bản doanh, có lẽ cảnh sát đã lần theo manh mối đó.
Không chừng, chẳng bao lâu nữa họ sẽ tấn công vào đại bản doanh?
Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Vô thức ký tên lên bảng giá, tôi nhìn xuống chữ ký của mình và sững lại. Không ngờ tôi lại ký là "Lily".
111
Lily?
Một chữ ký quá đỗi tự nhiên, như thể nó đã khắc sâu vào x/u/o/n/g t/ủ/y tôi vậy.
Tôi hoảng sợ, ngón tay run lên, vội vàng gạch bỏ.
Hiện tại dù là nhân cách thứ hai, tôi vẫn có thể nhớ được những chuyện trước kia, nhưng không phải tất cả. Chẳng hạn như, tôi không thể nhớ rõ Thẩm Châu Ngôn đã chữa trị cho tôi thế nào.
Tôi nhất định phải xem nhật ký của ông ấy.
Nhưng lúc trước, khi tôi bị trúng độc nhẹ, quyển nhật ký ấy còn chưa kịp đọc bao nhiêu đã bị mẹ tôi lấy đi.
Chắc chắn Trịnh Viện sẽ xem qua.
Bà ấy có phát hiện ra điều gì không?
Nghĩ đến đây, tim tôi bất giác bất an.