Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 26

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 26 :Chương 26 Cậu muốn làm gì?

Lúc Phó Nhàn Linh được đặt xuống, vành tai và mặt đã đỏ ửng.

Cô thay giày, nhìn thời gian, lo sẽ gặp phải hàng xóm lúc đi ra ngoài, lặng lẽ mở cửa ra quan sát một lát, xách túi bước vội ra lối cầu thang bộ.

Tối qua cô cũng đi từ cầu thang xuống.

Về đến nhà, trước tiên cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó trang điểm, dấu hôn trên cổ vẫn chưa phai, cô phủ bằng một lớp phấn nền dạng lỏng, rồi dặm nhẹ phấn phủ, lo không che hết được, lại đeo thêm một chiếc khăn lụa, sau khi làm xong, cô vội vàng xách túi đi ra ngoài.

Vu Hướng Tây đợi ở dưới lầu, cầm trên tay hai phần đồ ăn sáng, thấy cô đi ra, đưa đồ ăn sáng cho cô: “Chị, tôi mua bữa sáng cho chị rồi.”

Xung quanh vẫn có hàng xóm, Phó Nhàn Linh không dám nhìn vào mắt của cậu, cúi đầu nói:”Cảm ơn.”

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Vu Hướng Tây vẫy xe, nói về phía Phó Nhàn Linh nói:”Chị, vừa hay thuận đường, chúng ta cùng đi nhé?”

Thuận đường chỗ nào chứ, Phó Nhàn Linh không tiện từ chối, gần trạm xe còn mấy bác gái đứng mua thức ăn, mấy người nhìn thấy bọn họ còn cười cười chào hỏi, Phó Nhàn Linh không dám biểu hiện khác thường, mỉm cười đáp lại vài câu, sau đó cúi đầu ngồi xuống.

Vu Hướng Tây cũng đi theo ngồi vào ghế sau, mặtPhó Nhàn Linh nóng lên, lo hàng xóm nhìn thấy sẽ nói xấu, cô đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính,  cũng may, không ai chú ý tới bọn họ.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Xe đi được nửa đường, Vu Hướng Tây duỗi tay nắm chặt tay cô, Phó Nhàn Linh muốn rút tay về, lại thấy cậu nhẹ nhàng xé băng cá nhân trên ngón trỏ ra, thay một cái mới.

Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên mặt cậu, mặt chàng trai như ánh nắng, lông mi dài rậm, ánh mắt tập trung vào ngón trỏ của cô, sau khi thay xong nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đầu ngón tay.

Trái tim Phó Nhàn Linh nảy lên thình thịch, không được tự nhiên rút tay về, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng nhịn không được nhẹ  cong lên.

“Chị, chị ở lầu mấy?” Vu Hướng Tây nhẹ giọng hỏi.

“Lầu 13.” Phó Nhàn Linh nghiêng đầu nhìn sang, nhỏ giọng hỏi:”Cậu muốn làm gì?”

Vu Hương Tây hai mắt sáng ngời nhìn cô:”Vậy buổi trưa chị không đặt đồ ăn, tôi sẽ đặt cho chị.”

“Không cần, tôi gọi thức ăn bên ngoài là được.”

“Chị, tôi đặt cho chị được không?” Vu Hướng Tây trông mong nhìn cô, cậu đưa tay kéo nhẹ tay áo cô.

Phó Nhàn Linh nhịn không được cười ra tiếng, cô đưa tay che miệng lại, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Vu Hướng Tây thấy thế, giống như đùa giỡn tiến đến trước mặt cô, cầm tay áo cô nhẹ nhàng lắc: “Chị, có được không?”

Xe dừng lại, Phó Nhàn Linh cầm túi xách lên, trước khi mở cửa xe, quay đầu hướng cậu nói:”Được.”

Hôm nay là thứ sáu, công việc khá bận rộn, đồng nghiệp loay hoay đau khổ tột cùng, ngược lại Phó Nhàn Linh vui vẻ, lúc ăn cơm trưa, Thôi Hiểu gọi điện thoại đến tán ngẫu cùng cô vài câu, còn hỏi cô có chuyện gì vậy, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Phó Nhàn Linh nhìn trên bàn đồ ăn Vu Hướng Tây đặt cho cô, ba món mặn chay kết hợp, màu sắc hương vị đủ cả, dăm bông bạch tuộc, trứng chần nước sôi bên trên vẽ thêm hình trái tim, trong túi còn có thêm hai bông hồng tươi mới.

Phó Nhàn Linh cắn đũa, ngăn lại ý cười ở khoé môi:”Không có gì, đồ ăn ngon thôi.”

“A.” Thôi Hiểu lại hỏi:”Đêm nay cậu về nhà hay mai?”

Thôi Hiểu hỏi là bao giờ cô về nhà ba mẹ.

Phó Nhàn Linh suy nghĩ một chút:”Ngày mai đi.”

“Được, vậy mai cậu cùng tớ đi đến cửa hàng nội thất một chuyến, ghế sô pha nhà ba mẹ tớ đã cũ, tớ đi thay cái mới cho họ, nhân tiện đổi cho ba mẹ cậu một bộ.”

“Không cần.” Phó Nhàn Linh thở dài: “Cậu đừng có tiêu tiền lung tung.”

“Cứ quyết định vậy đi, sáng mai tớ đón cậu.” Thôi Hiểu là người quyết đoán, quyết định xong đã cúp điện thoại.

Phó Nhàn Linh ăn xong, đi rửa tay, ngón trỏ đưa lên, không để cho băng cá nhân dính vào nước.

Lúc sáng khi nữ đông nghiệp hỏi cô mua băng cá nhân ở đâu, Phó Nhàn Linh không trả lời được, đối phương lại không ngừng ghen tỵ:

“A, hoá ra là chồng cô mua à, a, haizz, nhìn không ra, tôi tưởng con trai sẽ chỉ biết mua loại băng cá nhân trong hiệu thuốc chứ.”

Trên hồ sơ Phó Nhàn Linh ghi đã kết hôn, mọi người đều biết cô đã kết hôn, đương nhiên cho rằng băng cá nhân là của chồng cô mua.

Cũng đương nhiên nghĩ là, cơm trưa đặt cho cô, đưa cô hoa hồng đỏ chính là chồng cô.

“Vì sao lại tặng cô hai bông hồng đỏ?” Một đồng nghiệp tò mò hỏi. Phó Nhàn Linh nhớ tới hoa hồng tối qua, mơ hồ đoán được điều gì đó, cười nhẹ lắc đầu: “Không biết.”