Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1400
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1400 :Khai chiến (2)
"Nhận thua hoặc bị đánh giết coi như tranh tài kết thúc. Chúng ta đề nghị đến điểm là dừng, nhưng mọi người cũng biết trận chiến cấp người thức tỉnh rất nguy hiểm, nếu thật sự xảy ra chuyện không may tử vong cũng là chuyện không thể tránh được."
"Trước khi tranh tài hai bên ném tiền xu quyết định thứ tự xuất trận lần lượt, ván đầu tiên lên sân trước, ván thứ hai ra sân sau, ván thứ ba lên trận trước, khi có một bên nhận thua thì tranh tài kết thúc."
"Được, mời đội trưởng hai bên đến ném tiền xu."
Vũ Hầu và Phác Vĩnh Xán đi đến bên cạnh trọng tài, sau khi đôi bên bàn bạc lựa chọn trái phải, trọng tài đã quăng tiền xu lên cao cao, nhận được.
"Hoa Hạ lên trước. Sau khi nghe tiếng súng vang lên, tranh tài bắt đầu."
Vũ Hầu quay lại bên cạnh Sương Tuyết và Giang Khải, nhìn hai người một chút,"Trận đầu, chúng ta phái người lên trước, trận này ta sẽ lên trước."
Giang Khải cũng không có tu cách phát biểu ý kiến, chỉ được thông báo mà thôi.
Sau một tiếng súng vang lên, Vũ Hầu dẫn đầu đi lên lôi đài, người đầu tiên lên sân ở bên HG cũng là thượng vị giả Phác Vĩnh Xán.
Ván đầu tiên của hai bên đều phái ra thượng vị giả, xem ra đều muốn sớm kết thúc trận chiến.
Sau khi hai người ra sân cũng không nói chuyện quá nhiều, trực tiếp ra tay!
Lúc này Giang Khải đang đứng ở rìa chiến trường, không chớp mắt nhìn hai người giao chiến.
Ngay từ đầu, hai người đồng thời mở ra thiên phú thức tỉnh, sau lưng hai bên đều hiện ra một hư ảnh bóng người màu vàng óng cực lớn.
Nhưng khác với Long Tinh và Đường Thái Ngưng, hư ảnh của bọn họ cũng không lập tức biến mất mà dừng ở sau lưng bọn họ.
Theo hư ảnh xuất hiện, thuộc tính của hai người tăng lên trên diện rộng, đồng thời quanh người bộc phát ra ánh sáng vàng, hai con ngươi cũng tản ra ánh sáng vàng, vô cùng uy nghiêm.
"Bán thần! Đây chính là Bán thần!"
"Hư ảnh sau lưng bọn họ có phải cũng là dáng vẻ kiếp trước của bọn họ không? Thật sự là thần minh!"
"ĐM, thuộc tính của hai người này quá kinh khủng, đoán chừng cũng vượt qua cấp ngàn vạn!"
Phác Vĩnh Xán là Kiếm khách Siêu phàm bát giai, dùng kiếm, hơn nữa bọn họ sử dụng kiếm càng gần với kiếm Hoa Hạ hơn Kiếm khách Đảo quốc.
Từng có một ý kiến, thật ra Kiếm khách HG chỉ được coi là một chi nhánh nhỏ trong Võ đồ Hoa Hạ, đương nhiên người chơi HG không thể đồng ý với ý kiến này, bọn họ vẫn cho rằng xếp hạng Kiếm khách của bọn họ nên cao hơn.
Vũ Hầu dùng một cây trường thương dài khoảng hai mét.
Đôi bên chuyển đổi công thủ cực nhanh, phản ứng trong trận chiến cũng rất dọa người, chân khí của Vũ Hầu và chân khí của Phác Vĩnh Xán va chạm, liên tục phát ra tự bạo.
Nhưng hình như thực lực của Vũ Hầu mạnh hơn Phác Vĩnh Xán rất nhiều, Giang Khải suy đoán sau khi thức tỉnh thuộc tính của Vũ Hầu chắc khoảng 100 triệu, còn Phác Vĩnh Xán có lẽ chỉ có 50 triệu.
Thuộc tính chênh lệch gấp đôi, trình độ thức tỉnh của Vũ Hầu cũng cao hơn, dù là kỹ xảo chiến đấu, cường độ kỹ năng hay là phản ứng tại chỗ dần kéo ra sự chênh lệch với Phác Vĩnh Xán.
Sau khi qua giai đoạn thăm dò ban đầu, Vũ Hầu rõ ràng áp chế Phác Vĩnh Xán.
"Toái hoa thương! Hoành tảo thiên quân!" Đầu tiên Vũ Hầu dùng trường thương đâm tới, ép ra sơ hở của Phác Vĩnh Xán, sau đó trường thương quét qua, một đạo chân khí quét ngang ra.
Cho dù Phác Vĩnh Xán tránh đi phần lớn lực lượng, nhưng bên eo vẫn bị cào đến máu thịt be bét.
Thương khí của Hoành tảo thiên quân đánh về phía ngọn núi xa, trong chốc lát một ngọn núi thấp hai ba trăm mét bị đánh đến mức sườn núi thiếu một mảng lớn.
Người quan chiến đứng trên ngọn núi kia phát ra tiếng kêu rên... Đương nhiên, cũng không có ai để ý đến tình huống bên đó, trận chiến đầu tiên của Hoa Hạ và HG đã phân ra thắng bại!
Trường thương của Vũ Hầu đâm nghiêng, mũi thương đã chĩa vào trước mặt Phác Vĩnh Xán ngã xuống đất không dậy nổi, cao ngạo nhìn Phác Vĩnh Xán, ánh mắt lạnh nhạt, không hề nghi ngờ trận chiến này đã kết thúc.
Lúc này đông đảo quần chúng mới tỉnh táo lại.
"Trời ạ, quá mạnh, thuộc tính của hai người đều vượt qua cấp ngàn vạn, tốc độ quá nhanh, nhanh như vậy đã kết thúc trận đấu."
"Đúng là Bán thần, thuộc tính của ta mới mười mấy vạn! Ở trước mặt bọn họ, chút thuộc tính ấy của ta còn không nhiều bằng số lẽ của bọn họ."
Giang Khải đang quan chiến hơi nhíu mày.
Về mặt thuộc tính, mình thấp hơn Vũ Hầu một chút, ở phương diện kỹ năng chiến đấu, công kích của Vũ Hầu càng bá đạo hơn, lực áp chế cực mạnh... Nhưng so sánh với Tam Kiếm tiên sinh mà hắn được thấy, có vẻ còn kém rất nhiều.
Kiếm pháp của Tam Kiếm tiên sinh có thể nhu có thể cương, lúc nhu như nước chảy mây trôi, như là thiên xứng, lúc cương uy lực một kiếm khai thiên tích địa.
Còn có sự khống chế của Tam Kiếm tiên sinh với lực lượng bộc phát vượt xa Vũ Hầu.
Có thể khống chế sức mạnh ngậm mà không phát, có thể khống chế sức mạnh bộc phát trong chớp mắt.
"Trước khi tranh tài hai bên ném tiền xu quyết định thứ tự xuất trận lần lượt, ván đầu tiên lên sân trước, ván thứ hai ra sân sau, ván thứ ba lên trận trước, khi có một bên nhận thua thì tranh tài kết thúc."
"Được, mời đội trưởng hai bên đến ném tiền xu."
Vũ Hầu và Phác Vĩnh Xán đi đến bên cạnh trọng tài, sau khi đôi bên bàn bạc lựa chọn trái phải, trọng tài đã quăng tiền xu lên cao cao, nhận được.
"Hoa Hạ lên trước. Sau khi nghe tiếng súng vang lên, tranh tài bắt đầu."
Vũ Hầu quay lại bên cạnh Sương Tuyết và Giang Khải, nhìn hai người một chút,"Trận đầu, chúng ta phái người lên trước, trận này ta sẽ lên trước."
Giang Khải cũng không có tu cách phát biểu ý kiến, chỉ được thông báo mà thôi.
Sau một tiếng súng vang lên, Vũ Hầu dẫn đầu đi lên lôi đài, người đầu tiên lên sân ở bên HG cũng là thượng vị giả Phác Vĩnh Xán.
Ván đầu tiên của hai bên đều phái ra thượng vị giả, xem ra đều muốn sớm kết thúc trận chiến.
Sau khi hai người ra sân cũng không nói chuyện quá nhiều, trực tiếp ra tay!
Lúc này Giang Khải đang đứng ở rìa chiến trường, không chớp mắt nhìn hai người giao chiến.
Ngay từ đầu, hai người đồng thời mở ra thiên phú thức tỉnh, sau lưng hai bên đều hiện ra một hư ảnh bóng người màu vàng óng cực lớn.
Nhưng khác với Long Tinh và Đường Thái Ngưng, hư ảnh của bọn họ cũng không lập tức biến mất mà dừng ở sau lưng bọn họ.
Theo hư ảnh xuất hiện, thuộc tính của hai người tăng lên trên diện rộng, đồng thời quanh người bộc phát ra ánh sáng vàng, hai con ngươi cũng tản ra ánh sáng vàng, vô cùng uy nghiêm.
"Bán thần! Đây chính là Bán thần!"
"Hư ảnh sau lưng bọn họ có phải cũng là dáng vẻ kiếp trước của bọn họ không? Thật sự là thần minh!"
"ĐM, thuộc tính của hai người này quá kinh khủng, đoán chừng cũng vượt qua cấp ngàn vạn!"
Phác Vĩnh Xán là Kiếm khách Siêu phàm bát giai, dùng kiếm, hơn nữa bọn họ sử dụng kiếm càng gần với kiếm Hoa Hạ hơn Kiếm khách Đảo quốc.
Từng có một ý kiến, thật ra Kiếm khách HG chỉ được coi là một chi nhánh nhỏ trong Võ đồ Hoa Hạ, đương nhiên người chơi HG không thể đồng ý với ý kiến này, bọn họ vẫn cho rằng xếp hạng Kiếm khách của bọn họ nên cao hơn.
Vũ Hầu dùng một cây trường thương dài khoảng hai mét.
Đôi bên chuyển đổi công thủ cực nhanh, phản ứng trong trận chiến cũng rất dọa người, chân khí của Vũ Hầu và chân khí của Phác Vĩnh Xán va chạm, liên tục phát ra tự bạo.
Nhưng hình như thực lực của Vũ Hầu mạnh hơn Phác Vĩnh Xán rất nhiều, Giang Khải suy đoán sau khi thức tỉnh thuộc tính của Vũ Hầu chắc khoảng 100 triệu, còn Phác Vĩnh Xán có lẽ chỉ có 50 triệu.
Thuộc tính chênh lệch gấp đôi, trình độ thức tỉnh của Vũ Hầu cũng cao hơn, dù là kỹ xảo chiến đấu, cường độ kỹ năng hay là phản ứng tại chỗ dần kéo ra sự chênh lệch với Phác Vĩnh Xán.
Sau khi qua giai đoạn thăm dò ban đầu, Vũ Hầu rõ ràng áp chế Phác Vĩnh Xán.
"Toái hoa thương! Hoành tảo thiên quân!" Đầu tiên Vũ Hầu dùng trường thương đâm tới, ép ra sơ hở của Phác Vĩnh Xán, sau đó trường thương quét qua, một đạo chân khí quét ngang ra.
Cho dù Phác Vĩnh Xán tránh đi phần lớn lực lượng, nhưng bên eo vẫn bị cào đến máu thịt be bét.
Thương khí của Hoành tảo thiên quân đánh về phía ngọn núi xa, trong chốc lát một ngọn núi thấp hai ba trăm mét bị đánh đến mức sườn núi thiếu một mảng lớn.
Người quan chiến đứng trên ngọn núi kia phát ra tiếng kêu rên... Đương nhiên, cũng không có ai để ý đến tình huống bên đó, trận chiến đầu tiên của Hoa Hạ và HG đã phân ra thắng bại!
Trường thương của Vũ Hầu đâm nghiêng, mũi thương đã chĩa vào trước mặt Phác Vĩnh Xán ngã xuống đất không dậy nổi, cao ngạo nhìn Phác Vĩnh Xán, ánh mắt lạnh nhạt, không hề nghi ngờ trận chiến này đã kết thúc.
Lúc này đông đảo quần chúng mới tỉnh táo lại.
"Trời ạ, quá mạnh, thuộc tính của hai người đều vượt qua cấp ngàn vạn, tốc độ quá nhanh, nhanh như vậy đã kết thúc trận đấu."
"Đúng là Bán thần, thuộc tính của ta mới mười mấy vạn! Ở trước mặt bọn họ, chút thuộc tính ấy của ta còn không nhiều bằng số lẽ của bọn họ."
Giang Khải đang quan chiến hơi nhíu mày.
Về mặt thuộc tính, mình thấp hơn Vũ Hầu một chút, ở phương diện kỹ năng chiến đấu, công kích của Vũ Hầu càng bá đạo hơn, lực áp chế cực mạnh... Nhưng so sánh với Tam Kiếm tiên sinh mà hắn được thấy, có vẻ còn kém rất nhiều.
Kiếm pháp của Tam Kiếm tiên sinh có thể nhu có thể cương, lúc nhu như nước chảy mây trôi, như là thiên xứng, lúc cương uy lực một kiếm khai thiên tích địa.
Còn có sự khống chế của Tam Kiếm tiên sinh với lực lượng bộc phát vượt xa Vũ Hầu.
Có thể khống chế sức mạnh ngậm mà không phát, có thể khống chế sức mạnh bộc phát trong chớp mắt.