Nỗi Oán Của Người Con Gái Bị Ruồng Bỏ - Chương 13
topicNỗi Oán Của Người Con Gái Bị Ruồng Bỏ - Chương 13 :
Tôi lại sống yên ổn qua nửa năm. Một tin tức gây chấn động cả nước truyền đến.
Có đứa con gái nổi điên, phóng hỏa thiêu sống cả gia đình ba mẹ và em trai, hiện đang bỏ trốn. Nhìn nơi quen thuộc trong tin tức, tôi nhếch môi.
Rất tốt.
Cuối cùng tôi cũng đã hoàn toàn thoát khỏi tất cả những con quỷ hút máu rồi.
Kẻ giết người là Tô Lai Đệ.
Người chết, là ba mẹ và em trai tôi. Tôi không làm gì cả. Chỉ là nhìn Tô Lai Đệ chịu khổ.
Thỉnh thoảng, ngấm ngầm đẩy thuyền mà thôi. Tôi quá hiểu Tô Lai Đệ.
Nó chưa bao giờ muốn thấy người khác tốt. Nó ích kỷ, tham lam lại nhu nhược, nó sợ hãi kẻ mạnh.
Trước đây, ba mẹ và em trai là kẻ mạnh, nó sợ hãi.
Nhưng sau này, nhà chồng đánh đập nó tàn nhẫn nhất lại trở thành kẻ mạnh hơn trong mắt nó.
Vầng hào quang kẻ mạnh của ba mẹ và em trai, liền dần dần phai nhạt. Không sợ nữa, tự nhiên sẽ hận. Người nó hận nhất đương nhiên là tôi. Nhưng nó không thể chạm vào tôi. Cơn giận, lòng hận thù này, tự nhiên sẽ trút lên đầu ba mẹ và em trai.
Sau mấy lần sảy thai liên tiếp, Tô Lai Đệ không thể sinh con được nữa.
Nhà chồng nó định trả hàng.
Ba mẹ tôi sớm đã phung phí hết tiền rồi, đương nhiên sẽ không trả lại tiền. Nhưng, nếu muốn trả hàng, họ sẵn lòng nhận lại. Có lẽ, là lời nói của tôi đã nhắc nhở họ.
Nghe nói, sau khi Tô Lai Đệ bị trả về. Ba mẹ và em trai ba người bàn tính bán nó vào vùng núi. Chắc cũng đổi được mấy chục ngàn.
Đêm đó, Tô Lai Đệ liền liều mạng, bỏ thuốc ngủ vào cơm, rồi phóng hỏa.
Ngày xem tin tức đó, tôi hiếm khi uống cả một chai rượu vang đỏ.
Aizz, đau lòng quá.
Sau này tôi sẽ là đứa trẻ không có nhà rồi.
Ha ha ha ha, tôi đau lòng quá.
Nhưng không lâu sau.
Một đêm khuya. Cùng với tiếng gõ cửa, tôi lười biếng đứng dậy. Mấy vệ sĩ trực đêm đứng sau lưng tôi.
Vừa mở cửa, Tô Lai Đệ một thân lếch thếch xông vào. Trong tay còn cầm dao.
Vệ sĩ dễ dàng khống chế được nó.
"Con tiện nhân! Tại sao mày lại có thể sống tốt như vậy? Dựa vào cái gì mà mày sống tốt hơn tao?! Tao giết mày, tao sẽ giết mày!"
Tô Lai Đệ mắt đỏ ngầu, đáy mắt tiều tụy, khuôn mặt già nua không hợp với tuổi của nó.
Tôi tao nhã ngồi trên ghế sofa, cười cười: "Kết cục này không phải là điều mày đáng phải nhận sao?"
"Trước đây tao đã cho mày cơ hội sống tốt, là mày không trân trọng!"
"Mày tưởng sau khi hại chết tao, họ sẽ chia cho mày một phần, kết quả thế nào?"
Sắc mặt Tô Lai Đệ trở nên khó coi, như thể nhớ lại ký ức không tốt nào đó. Không cần nghĩ cũng biết, kiếp trước nó sống chắc chắn không tốt hơn kiếp này.
Tôi không còn nói nhảm với nó nữa. Quay tay báo cảnh sát là xong.
Phán quyết rất nhanh được đưa ra. Tử hình, thi hành án ngay. Trước khi thi hành án, nó yêu cầu được gặp tôi. Tôi không đi. Chỉ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn lên bầu trời sao, hướng về tương lai.
Tôi sẽ không còn bị quá khứ trói buộc nữa.