Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 91

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 91 :Liếm cho tôi đi!

Thôi Hiểu được người đàn ông đụ thoải mái rồi, còn được tắm rửa sạch sẽ rồi ôm lên giường.

Cuối cùng Hồ Dương không chịu rời đi, anh nằm xuống phía sau cô, một tay vươn đến phía trước ôm lấy cô, dùng ngón tay với những vết chai mỏng vuốt ve hình xăm trên lưng cô, giọng nói thô ráp hỏi cô, ” Chữ này có nghĩa là gì? “

“Paix et joie, tiếng Pháp, bình an cùng vui vẻ.” Cô uể oải quay lại.

Cô học ở Pháp, bởi vì cô ấy thích lãng mạn kiểu Pháp nên đã ngủ với rất nhiều đàn ông Pháp. Bởi vì quan hệ của bố mẹ cô nên cô coi thường hôn nhân và tình yêu, cô chỉ có tình dục, nói không với tình yêu.

Sau này, sau khi trở về Trung Quốc, một người đàn ông Pháp rất thích cô đã viết thư cho cô, trong thư nói mong cô từ nay về sau bình an  cùng vui vẻ.

Cô cảm thấy từ này rất hay, vì vậy cô đã đến tiệm xăm và xăm câu tiếng Pháp này trên lưng mình.

Phía sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, trái tim cô run lên không thể giải thích được, mãi một lúc sau cô mới nhận ra người đàn ông đang liếm lên hình xăm của mình.

Chiếc lưỡi ấm áp liếm dọc sống lưng cô, trằn trọc chạy đến cổ cô, sau đó, người đàn ông xoay cô lại, một tay giữ cằm cô, ngậm lấy môi cô rồi cắn lên.

Anh nâng cô ngồi trên người mình, đỡ dương vật tiến vào sâu bên trong.

Mặc dù đây là tư thế yêu thích nhất của cô, nhưng bây giờ chân cô bị bó thạch cao, không thể làm gì được, chỉ có thể bị người đàn ông giữ lấy thắt lưng điên cuồng đỉnh lên, cắm rút khiến cô choáng váng, đầu óc trở nên trống rỗng. .

Cô bị đụ  đến toàn thân như nhũn ra, cả người nằm trong lồng ngực anh, lại bị người đàn ông đã nắm lấy hai bên thịt mông, mạnh mẽ thúc trên dưới trăm lần.

Hậu quả của việc buông thả đó là thạch cao bị nứt ra, hôm sau khi cô đi khám để bó thạch cao lại còn bị bác sĩ hỏi làm sao bị như vậy, cô chỉ chỉ vào Hồ Dương, trong ánh mắt âm u của người đàn ông, cô nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ nói: “Tôi bảo chân còn đang bị thương, nhưng anh ta vẫn muốn đụ tôi …”

Bác sĩ nhìn Hồ Dương với vẻ mặt “Cậu đúng là cầm thú”, nói: “Chân cô ấy vẫn còn đang bị thương không được vận động mạnh.”

Hồ Dương nghiến răng nặn ra một câu, “Tôi biết rồi.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện Thôi Hiểu bật cười, người đàn ông đặt cô vào ghế lái phụ rồi thắt dây an toàn cho cô, thấy cô cười đến vô cùng thoải mái, cúi đầu xuống cắn môi cô rồi quấn lấy lưỡi cô hôn đủ năm phút đồng hồ.

Khi Thôi Hiểu được thả ra, quần lót của cô đã ướt đẫm.

Ngón tay Hồ Dương chui vào, lôi ra một ít nước ra đặt trước mặt cô, sau đó tìm khăn giấy lau sạch sẽ rồi không coi ai ra gì lái xe, bỏ mặc Thôi Hiểu giận dữ nhìn anh.

“Này! Liếm cho tôi đi!” Cô ra lệnh cho anh như một nữ hoàng.

Hồ Dương mặc kệ cô, lái xe đến sân bãi rồi đi mua đồ ăn thức uống.

Khi đến nơi làm việc Thôi Hiểu lại trở nên nghiêm túc, nhưng mà sau khi mấy người bận rộn xong, vài nhân viên thấy cô gần đây thường xuyên ra về cùng với Hồ Dương, họ đều biết anh không phải trợ lý của cô, nhưng họ lại không biết là anh và cô đang ở dạng quan hệ nào, vì vậy khẽ hỏi cô, “Sếp ơi, có phải sếp đang yêu đương với anh Hồ Dương không?”

Thôi Hiểu cười nhạo một tiếng, “Làm sao có thể? đùa gì vậy.”

“Chúng tôi đều tưởng hai người là quan hệ yêu đương, anh ấy rất tốt với chị á.” Nhân viên cực kỳ hâm mộ nói, “Anh ấy chiều chuộng chị nhiều như vậy, mỗi ngày đều ôm chị không ngại mệt.”

“Sếp, chị không muốn thay đổi sao? Em thấy anh ấy rất tốt.”

“Tốt? Vậy là cô chưa thấy qua người tốt hơn rồi.” Thôi Hiểu nói xong liền thấy Hồ Dương bưng đồ uống tới, đôi mắt đen kịt không có thêm biểu cảm dư thừa.

Nhưng lúc ôm cô lên xe, anh hỏi: “Thôi Hiểu, cô nghĩ sao về tôi?”

“Anh nghĩ thế nào?” Thôi Hiểu hỏi ngược lại hắn, “Chẳng lẽ, anh cũng cho rằng tôi muốn yêu đương với anh sao?

Cô cười như thể vừa nghe được tin tức nào vô cùng chấn động, “Thật thế hả? Tôi chưa bao giờ nói tôi muốn yêu đương với anh.”

Đúng vậy, lúc Thôi Hiểu nhìn thấy anh lần đầu tiên, đã hỏi anh năm vạn một đêm có làm không.

Sau đó, cô đuổi theo nhà máy rượu và đem mẹ anh ra đe dọa, chỉ để làm tình với anh.

Hồ Dương nhếch môi, giữ lấy sau đầu cô, áp sát vào mặt cô, nhìn kỹ vào mắt cô một lát rồi nói: “Được.”

“Rất tốt.”

Anh cởi bỏ chiếc áo phông trắng khiến da anh càng tối đi, cởi trần bước ra ngoài.

Vẫn còn những vết xước do móng tay cô hằn sâu trên tấm lưng màu đồng, bả vai anh còn có không ít dấu răng rướm máu.

Thôi Hiểu cau mày đóng cửa xe, quay đầu lại nhìn thấy trên bảng điều khiển có những miếng táo đã gọt vỏ và cắt hạt lựu, trong túi còn có vỏ táo xếp gọn gàng, trước đây anh đều mua, táo hôm nay rõ ràng chính tay anh tự cắt.

Thôi Hiểu nhìn những quả táo trong chiếc hộp trong suốt, cảm thấy trong lòng buồn bực vô cớ.