Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1079
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1079 :Bảo cụ cực phẩm (2)
Kìm nén tâm trạng kích động, Giang Khải nhìn về phía món vật phẩm cuối cùng.
Đây là một tấm bản đồ, không có cái gì để giám định, Giang Khải hoàn toàn không biết khu vực vẽ trong bản đồ, nhưng trong bản đồ có một vị trí đánh dấu đỏ.
“Chẳng lẽ là tàng bảo đồ?” Giang Khải lắc đầu.
Hắn cũng không biết khu vực trong bản đồ ở đâu, dù biết đây là bản đồ do thời đại kia để lại, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm, ai biết bảo vật còn ở đó không.
“Sau này gặp lại rồi nói sau.” Ngay lúc Giang Khải thu hồi bản đồ, sau lưng hắn xuất hiện một đạo Truyền tống môn.
Thấy Truyền tống môn, Giang Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nơi này chắc là cánh cửa rời khỏi Thần mộ số ba, cuối cùng không cần trở lại điểm ban đầu, đến lúc đó gặp được đám người Lưu Viễn Hương vẫn khá rắc rối.
Nơi này đã xuất hiện Truyền tống môn, điều này có nghĩa Giang Khải đã hoàn thành thăm dò Thần mộ số ba.
Một viên Huyết tinh thạch, thêm một viên Thiên tinh thạch đổi được tài liệu Thiên Khiển thất giai, hai trang bị, một tấm bản đồ bảo tàng, một số manh mối quan trọng, vụ mua bán này tuyệt đối kiếm bộn!
“Xem ra, Thần mộ số ba này như đặc biệt chờ đợi Thiên Khiển giả.” Giang Khải suy nghĩ lại quá trình vượt ải một chút.
Tuy hắn không biết nguyên do trong đó, nhưng ít ra lấy được bảo vật trước Lưu Viễn Hương đã đủ hài lòng.
Sau khi thu hồi bảo vật, Giang Khải lại liếc nhìn hài cốt trong quan tài.
“Tuy ta có thể lừa được Lưu Viễn Hương trong chốc lát nhưng sớm muộn hắn cũng phát hiện, một khi hắn phát hiện mình bị lừa chắc chắn sẽ quay lại đây, đến lúc đó hắn sẽ phát hiện chỗ mộ huyệt này.” Nghĩ đến thủ đoạn hèn hạ của Lưu Viễn Hương, Giang Khải cảm thấy để lại di cốt của vị tiền bối muốn giúp đỡ mình ở đây, e rằng sẽ bị Lưu Viễn Hương trút giận.
“Tiền bối, bên ngoài còn có một nhóm người, nếu ta để lại ngươi ở nơi này chắc chắn sẽ bị bọn họ khinh nhờn.” Giang Khải nói với hài cốt, “Ta mang quan tài đi, sau khi rời đi sẽ tìm chỗ an toàn để an táng, có chỗ làm phiền, hy vọng tiền bối thông cảm.” Nói xong, Giang Khải đóng quan tài lại.
Đáng tiếc quan tài không thể hóa thành tấm thẻ, Giang Khải chỉ có thể cố gắng nâng quan tài cỡ lớn lên.
Nhắc đến cũng kỳ quái, vì sao xác vị tiền bối này lại ở Quỷ Tinh?
Giang Khải đột nhiên nghĩ đến Nhân hoàng diện cụ, đó là các tiền bối đưa từ hiện thực vào Quỷ Tinh, có lẽ ở thời đại của bọn họ sự ngăn cách giữa Quỷ Tinh và hiện thực cũng không rõ ràng như vậy, hoặc là thực lực của bọn họ đã cường đại đến trình độ có thể mơ hồ giữa hư và thực.
Càng nghĩ, Giang Khải càng quyết định cùng mang quan tài đi, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa có thể lừa dối Lưu Viễn Hương!
Nghĩ tới đây, Giang Khải không do dự nữa, dùng sức nâng quan tài lên đi về phía Truyền tống môn.
Trước khi đi, Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, “Lưu Viễn Hương, các ngươi muốn đi, vậy tốt nhất làm sớm, đừng đợi đến khi ta đột phá Siêu phàm thất giai lại trở ra!” …
Lúc này bảy người Lưu Viễn Hương, Hoàng Kiến Quốc, Phệ Tâm và Từ thần tộc Đảo quốc đang xây dựng cơ sở tạm thời ở gần cửa vào Thần mộ.
Bức tượng thần đó nói để bọn họ yên lặng chờ trăm ngày, đến lúc đó manh mối Thần mộ tự xuất hiện.
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ chờ ở chỗ này, còn có 99 ngày, không vội.
Hoàng Kiến Quốc đang đắc ý giảng giải mình làm thế nào phát hiện điểm đặc biệt của năm cục đá với bốn vị bạn bè quốc tế.
Lưu Viễn Hương cũng không biết nói gì cho phải, Hoàng Kiến Quốc luôn không có tác dụng gì lại lập được công lớn vào lần này cũng không dễ dàng.
Lúc nhàm chán, Lưu Viễn Hương vừa nghiêng đầu đã thấy Phệ Tâm ngồi bên cạnh.
Hắn ta đi tới, “Phệ Tâm, tranh đấu Thần mộ còn cần dựa vào ngươi.” Phệ Tâm không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, “Đã biết.” Lưu Viễn Hương không khỏi nhíu mày, tuy Phệ Tâm luôn lạnh nhạt nhưng hình như hôm nay nàng đặc biệt lạnh lùng, cũng không có sắc mặt tốt với mình.
“Ngươi, đây là sao?” Phệ Tâm từ tốn nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.” “Kỳ quái chỗ nào?” “Sau khi tượng thần bị kích hoạt quanh người thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa kia khiến ta nghĩ đến Giang Khải!” Lưu Viễn Hương khẽ nhíu mày, “Giang Khải… Đúng là ngọn lửa kia tương tự với địa diễm của hắn… Nhưng ta cảm thấy ngươi quá lo lắng, ngọn lửa xanh cũng không phải do Giang Khải phát minh ra.” “Đừng suy nghĩ nhiều, hắn không có khả năng ở đây, nơi này là lãnh địa Đảo quốc, hơn nữa Thần mộ cũng không phải là người gì cũng có thể đi vào.” Phệ Tâm như có điều suy nghĩ gật đầu, “Đúng là thế, ta cũng không tin chúng ta và hắn lại có duyên như thế, đến nơi này cũng có thể gặp được hắn, vậy thật sự không thể tin được.” Sau khi Giang Khải rời khỏi Thần mộ số ba, thấy cha con Chiba Nosora nhảy xuống từ trên cây, vội vã chạy về phía mình.
“Giang tiên sinh, ngươi lại đi ra rồi sao?” Chiba Orihime vui mừng nói, “Ngươi khiêng cái gì thế?”
Đây là một tấm bản đồ, không có cái gì để giám định, Giang Khải hoàn toàn không biết khu vực vẽ trong bản đồ, nhưng trong bản đồ có một vị trí đánh dấu đỏ.
“Chẳng lẽ là tàng bảo đồ?” Giang Khải lắc đầu.
Hắn cũng không biết khu vực trong bản đồ ở đâu, dù biết đây là bản đồ do thời đại kia để lại, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm, ai biết bảo vật còn ở đó không.
“Sau này gặp lại rồi nói sau.” Ngay lúc Giang Khải thu hồi bản đồ, sau lưng hắn xuất hiện một đạo Truyền tống môn.
Thấy Truyền tống môn, Giang Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nơi này chắc là cánh cửa rời khỏi Thần mộ số ba, cuối cùng không cần trở lại điểm ban đầu, đến lúc đó gặp được đám người Lưu Viễn Hương vẫn khá rắc rối.
Nơi này đã xuất hiện Truyền tống môn, điều này có nghĩa Giang Khải đã hoàn thành thăm dò Thần mộ số ba.
Một viên Huyết tinh thạch, thêm một viên Thiên tinh thạch đổi được tài liệu Thiên Khiển thất giai, hai trang bị, một tấm bản đồ bảo tàng, một số manh mối quan trọng, vụ mua bán này tuyệt đối kiếm bộn!
“Xem ra, Thần mộ số ba này như đặc biệt chờ đợi Thiên Khiển giả.” Giang Khải suy nghĩ lại quá trình vượt ải một chút.
Tuy hắn không biết nguyên do trong đó, nhưng ít ra lấy được bảo vật trước Lưu Viễn Hương đã đủ hài lòng.
Sau khi thu hồi bảo vật, Giang Khải lại liếc nhìn hài cốt trong quan tài.
“Tuy ta có thể lừa được Lưu Viễn Hương trong chốc lát nhưng sớm muộn hắn cũng phát hiện, một khi hắn phát hiện mình bị lừa chắc chắn sẽ quay lại đây, đến lúc đó hắn sẽ phát hiện chỗ mộ huyệt này.” Nghĩ đến thủ đoạn hèn hạ của Lưu Viễn Hương, Giang Khải cảm thấy để lại di cốt của vị tiền bối muốn giúp đỡ mình ở đây, e rằng sẽ bị Lưu Viễn Hương trút giận.
“Tiền bối, bên ngoài còn có một nhóm người, nếu ta để lại ngươi ở nơi này chắc chắn sẽ bị bọn họ khinh nhờn.” Giang Khải nói với hài cốt, “Ta mang quan tài đi, sau khi rời đi sẽ tìm chỗ an toàn để an táng, có chỗ làm phiền, hy vọng tiền bối thông cảm.” Nói xong, Giang Khải đóng quan tài lại.
Đáng tiếc quan tài không thể hóa thành tấm thẻ, Giang Khải chỉ có thể cố gắng nâng quan tài cỡ lớn lên.
Nhắc đến cũng kỳ quái, vì sao xác vị tiền bối này lại ở Quỷ Tinh?
Giang Khải đột nhiên nghĩ đến Nhân hoàng diện cụ, đó là các tiền bối đưa từ hiện thực vào Quỷ Tinh, có lẽ ở thời đại của bọn họ sự ngăn cách giữa Quỷ Tinh và hiện thực cũng không rõ ràng như vậy, hoặc là thực lực của bọn họ đã cường đại đến trình độ có thể mơ hồ giữa hư và thực.
Càng nghĩ, Giang Khải càng quyết định cùng mang quan tài đi, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa có thể lừa dối Lưu Viễn Hương!
Nghĩ tới đây, Giang Khải không do dự nữa, dùng sức nâng quan tài lên đi về phía Truyền tống môn.
Trước khi đi, Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, “Lưu Viễn Hương, các ngươi muốn đi, vậy tốt nhất làm sớm, đừng đợi đến khi ta đột phá Siêu phàm thất giai lại trở ra!” …
Lúc này bảy người Lưu Viễn Hương, Hoàng Kiến Quốc, Phệ Tâm và Từ thần tộc Đảo quốc đang xây dựng cơ sở tạm thời ở gần cửa vào Thần mộ.
Bức tượng thần đó nói để bọn họ yên lặng chờ trăm ngày, đến lúc đó manh mối Thần mộ tự xuất hiện.
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ chờ ở chỗ này, còn có 99 ngày, không vội.
Hoàng Kiến Quốc đang đắc ý giảng giải mình làm thế nào phát hiện điểm đặc biệt của năm cục đá với bốn vị bạn bè quốc tế.
Lưu Viễn Hương cũng không biết nói gì cho phải, Hoàng Kiến Quốc luôn không có tác dụng gì lại lập được công lớn vào lần này cũng không dễ dàng.
Lúc nhàm chán, Lưu Viễn Hương vừa nghiêng đầu đã thấy Phệ Tâm ngồi bên cạnh.
Hắn ta đi tới, “Phệ Tâm, tranh đấu Thần mộ còn cần dựa vào ngươi.” Phệ Tâm không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, “Đã biết.” Lưu Viễn Hương không khỏi nhíu mày, tuy Phệ Tâm luôn lạnh nhạt nhưng hình như hôm nay nàng đặc biệt lạnh lùng, cũng không có sắc mặt tốt với mình.
“Ngươi, đây là sao?” Phệ Tâm từ tốn nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.” “Kỳ quái chỗ nào?” “Sau khi tượng thần bị kích hoạt quanh người thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa kia khiến ta nghĩ đến Giang Khải!” Lưu Viễn Hương khẽ nhíu mày, “Giang Khải… Đúng là ngọn lửa kia tương tự với địa diễm của hắn… Nhưng ta cảm thấy ngươi quá lo lắng, ngọn lửa xanh cũng không phải do Giang Khải phát minh ra.” “Đừng suy nghĩ nhiều, hắn không có khả năng ở đây, nơi này là lãnh địa Đảo quốc, hơn nữa Thần mộ cũng không phải là người gì cũng có thể đi vào.” Phệ Tâm như có điều suy nghĩ gật đầu, “Đúng là thế, ta cũng không tin chúng ta và hắn lại có duyên như thế, đến nơi này cũng có thể gặp được hắn, vậy thật sự không thể tin được.” Sau khi Giang Khải rời khỏi Thần mộ số ba, thấy cha con Chiba Nosora nhảy xuống từ trên cây, vội vã chạy về phía mình.
“Giang tiên sinh, ngươi lại đi ra rồi sao?” Chiba Orihime vui mừng nói, “Ngươi khiêng cái gì thế?”