Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 392

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 392 :

 
Lâu ngày không gặp, Diêu Tư Manh ánh mắt vô hồn, thần sắc tiều tụy. Khi đi ngang qua nhà ga, nhìn thấy vợ chồng Phó Vọng Sơn đang cầm hành lý bước vào, cô ta ngơ ngẩn thất thần.

Người phụ nữ bên cạnh cô ta thuận miệng nói: “Tư Manh, quê nhà cô ở đội sản xuất Thạch Cối Xay đúng không? Hôm qua tôi nghe nói đội các cô có một cán bộ cấp cao được minh oan, phục hồi chức vụ rồi, cô có quen không?”

Minh oan, phục hồi chức vụ?

Diêu Tư Manh quay phắt lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.

Người phụ nữ bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, đã sớm nghe nói con dâu nhà này không bình thường, quả nhiên. Cô ta vội vàng kéo giãn khoảng cách với Diêu Tư Manh.

Lúc này, mẹ Phương kéo Diêu Tư Manh: “ Làm gì ?! Dẫn cô đi vệ sinh sở kiểm tra xem, sao mãi mà không có thai.”

Diêu Tư Manh bị kéo lảo đảo vài bước, nhìn nhà ga đông đúc người qua lại, thần sắc chậm rãi suy sụp.

Nhà họ Phó đã được minh oan, Khương Du Mạn sẽ đón nhận cuộc sống như ‘người trên vạn người’.

Còn cô ta, một bước sai, dẫn đến mọi bước đều sai.

Hiện tại, cô ta hận không thể chưa từng được trọng sinh.

Theo tiếng tàu hỏa khởi động vang lên, vợ chồng Phó Vọng Sơn nhìn những hàng cây từ từ lùi lại phía sau, lòng bỗng xốn xang.

Thái An Bình đặt tay lên đầu gối, hạ giọng: “Tàu hỏa phải đi ba ngày. Từ ga về Sư đoàn 22 cũng không xa lắm đâu ạ.” Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Chờ chúng ta tới nơi, chắc chắn đồng chí Phó Cảnh Thần sẽ tới đón.”

Nghe thấy tên con trai, Phó Vọng Sơn lập tức hoàn hồn: “An Bình, lần này thật sự phiền cậu nhiều rồi.”

“Ngài đừng khách sáo như vậy,” vì ở ngoài, Thái An Bình không tiện xưng hô chức danh, nên chỉ nói: “Đây đều là việc tôi nên làm.”

Ba mẹ Phó liếc nhìn nhau, trong mắt vừa có niềm vui sướng, lại vừa mang theo sự mong đợi. Chia tay đã lâu, họ đều nóng lòng muốn gặp mặt người nhà.

“Phiền đồng chí nhường một chút.”

Lúc này, người ngồi cạnh Thái An Bình cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình. Hắn nghiêng người nhường đường. Vì có người lạ ở đó, những người còn lại không tiếp tục câu chuyện nữa.

***

Ở một nơi khác, Khương Minh Bân và Phan Lan Phượng cũng sốt ruột bắt kịp chuyến tàu từ thủ đô đi về khu quân đội.

Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, hai vợ chồng thở hồng hộc vỗ về ngực.

“May mà đuổi kịp,” Khương Minh Bân bình tĩnh lại, ngữ khí trách móc: “Tất cả là tại bà cứ nhất quyết mang nhiều đồ như vậy, suýt nữa thì lỡ chuyến.”

Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa đảo quanh mấy cái bao lớn bao nhỏ.

“Ông biết cái gì?” Phan Lan Phượng lườm ông ta: “Đây là vải bông tốt nhất trong xưởng đấy! Lần đầu tiên đi gặp thông gia, lẽ nào lại không mang theo thứ gì?”

Nói đến thông gia, mặt bà ta rạng rỡ hẳn lên: Quả nhiên không hổ là con gái của bà ta, đúng là quá có tiền đồ! Tham gia quân ngũ chưa được bao lâu mà đã có thể gả cho con trai Sư trưởng.

“Tôi chỉ là cảm thấy mang quá nhiều thôi,” Khương Minh Bân chỉnh lại cổ áo mình: “Hơn nữa là chúng ta gả con gái, hấp tấp đi tặng quà như vậy, ra thể thống gì?”

Trước đây, khi gả con gái đầu, nhà họ Phó còn đích thân tới trao sính lễ. Con gái út ưu tú hơn con gái cả nhiều như vậy, làm cha mẹ, họ cũng phải giữ thể diện.

Phan Lan Phượng bĩu môi: “Tiểu Hà gả là con trai nhà Sư trưởng. Nhà họ Phó thì xảy ra chuyện, sao có thể so sánh với họ được?”

Trước đây, công nhân xưởng dệt thường nói Khương Du Mạn gả được chồng tốt nhất. Hiện tại nhìn mà xem, con gái bà ta gả còn tốt hơn! 

“Yên ổn đang êm đẹp nhắc đến nó làm gì?”

Khương Minh Bân nhíu mày: “Đứa nghịch tử bất hiếu đó, trời cũng không dung!” Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Nói cho cùng, vẫn là tiểu Hà nhà ta có phúc khí tốt, vừa vào đoàn văn công là được người ta coi trọng!”

“Được được được, tôi không nói nữa.”

Phan Lan Phượng cười: “Dù sao thì, về sau chúng ta cứ chờ hưởng phúc của tiểu Hà là được.”

“Đó là điều đương nhiên.” Lúc này Khương Minh Bân mới cao hứng trở lại.

Biết được lý do họ xin nghỉ lần này, đồng nghiệp trong xưởng dệt nào mà không hâm mộ ông ta? Rốt cuộc cũng là con gái ruột của mình, quá có tiền đồ, còn làm vẻ vang cho gia đình !

Tóm lại, chịu ảnh hưởng từ sự việc của nhà họ Phó trước kia, hai vợ chồng nhất trí cho rằng, nhà họ Sở cũng sẽ đối xử tôn trọng họ tương tự.

Họ đắc ý và cao hứng vô cùng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

***

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Trong ba ngày này, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường ban ngày vẫn đi đoàn văn công, buổi tối còn phải cân nhắc kịch bản mới. Đếm ngày, tính toán trên đầu ngón tay, ngày mai đã có thể đi đón người rồi. Chỉ nghĩ đến đó thôi, cô đã thấy phấn khởi.

Tan tầm về nhà, nhìn thấy sân đối diện đã dọn trống, buổi tối cô cố ý hỏi Phó Cảnh Thần, có cần xin phép Nguỵ Lưu Cương cho cha mẹ chồng ở tạm không.

Phó Cảnh Thần đáp: “Sư trưởng đã nói với anh từ lâu rồi. Đến lúc đó chúng ta cứ đi đón ba mẹ về là được.”

Đồng chí Nguỵ Lưu Cương và Phó Vọng Sơn là bạn thân lâu năm. Biết tin ba Phó sắp về đến, ông đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Căn sân đối diện để ở tạm vài ngày là thích hợp nhất.

“Sao anh không nói sớm?” Khương Du Mạn nhẹ nhàng đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh một cái: “Ngày mai anh qua đó, xem còn chỗ nào cần quét dọn không.”

Tuy nói Đỗ Thu Hỷ mới đi không lâu, nhưng bên trong chắc chắn còn vương vãi đồ đạc. Cha mẹ chồng đi tàu xe mệt mỏi, đương nhiên phải quét dọn sạch sẽ để họ được nghỉ ngơi thoải mái.

Phó Cảnh Thần bắt lấy bàn tay của cô, cúi đầu nhìn cô: “Em đi cùng anh.”