Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 6

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 6 :Không cam chịu một số phận bị người ta tùy ý giày xéo.

“Tiểu Thiển, hôm nay con là nhân vật chính của buổi tiệc, đã nhớ kỹ hết quy trình chưa?”

Nghiêng đầu nhìn lại, Ninh Thiển thấy Chương Duyệt đang trêu đùa đứa bé trong tay bảo mẫu.

Sau khi sinh con ở tuổi đã lớn, Chương Duyệt chẳng hề lộ vẻ mệt mỏi hay già nua, trái lại, cả người toát ra khí chất càng thêm cao quý, ung dung. Trên gương mặt vốn dĩ luôn nghiêm cẩn, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng nay lại ngập tràn vẻ dịu dàng của tình mẫu tử. Bình thường, bà cực kỳ khắt khe, không bao giờ cho phép váy áo có lấy một nếp nhăn, thế nhưng lúc này, tay áo bị đứa bé sáu tháng tuổi kéo chặt, bà vẫn chẳng buồn rút lại.

Ninh Thiển ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu rồi mới cúi mắt đáp khẽ: “Con đã thuộc hết rồi, hôm nay còn đi cùng quản gia ôn lại mấy lần.”

“Vậy thì tốt. Hôm nay là lễ trưởng thành mười tám tuổi của con, nhất định phải làm thật hoàn hảo. Bao nhiêu năm nay, ta và cha con dốc lòng nuôi dạy, chẳng phải là để con càng có giá trị, đường hoàng xuất hiện trước mắt tất cả mọi người sao? Con cũng phải tranh khí, đừng để phụ lòng kỳ vọng của chúng ta…”

Tối nay, Chương Duyệt nói nhiều hơn hẳn, nhưng từng lời từng chữ lại đều là điều Ninh Thiển không muốn nghe.

Cô chỉ mong bà có thể hỏi một câu khác thôi, chẳng hạn như: “Hôm nay có mệt không? Con đã ăn gì chưa? Lát nữa uống rượu có khó chịu không?” … Thế nhưng, chẳng có gì cả.

“… Chỉ cần hôm nay qua đi, tất cả sẽ nhẹ nhõm thôi.” Miệng Chương Duyệt vẫn đang dặn dò việc của Ninh Thiển, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi đứa con trai nhỏ Ninh Dương.

Buổi tiệc xa hoa nhanh chóng bắt đầu. Trong chiếc váy công chúa lộng lẫy, Ninh Thiển bước xuống thang lầu, dáng vẻ đoan trang, khí chất nổi bật.

Không thể phủ nhận, cô thật sự quá xinh đẹp, quá chói mắt. Được trang điểm kỹ lưỡng, từng nét đều khiến người ta không khỏi nín thở, lưu luyến chẳng muốn dời ánh nhìn.

Mặc cho vô số ánh mắt kinh diễm, ám chỉ, hay thậm chí hàm chứa những ẩn ý khác nhau dồn về phía mình, Ninh Thiển vẫn ung dung mỉm cười, thẳng thắn lên sân khấu phát biểu, rồi theo hiệu lệnh bằng ánh mắt của Ninh Chấn Viễn, ngồi xuống cây đàn piano đặt ở chính giữa.

Bản nhạc đã thuộc nằm lòng từ lâu. Sau khi khẽ cúi chào, cô nâng váy ngồi xuống, những ngón tay trắng mảnh lướt nhẹ trên phím đàn.

Mười một năm khổ luyện, tiếng đàn của cô không cần bàn cãi. Khi khúc nhạc kết thúc, bầu không khí lập tức bị đẩy l*n đ*nh điểm. Nam nữ ăn vận lộng lẫy nâng ly cụng chạm, nụ cười, ánh mắt đan xen, cả đại sảnh tràn ngập cảnh tượng xa hoa, phồn hoa, tựa như một thế giới chìm trong men say quyền thế.

Ninh Thiển bước trên đôi giày cao gót tám phân, bàn tay thon gầy nâng ly rượu, lặng lẽ theo sát sau lưng Ninh Chấn Viễn, lần lượt kính rượu từng người.

Trước mặt những gương mặt quen hoặc lạ, cô đều có thể gọi đúng danh xưng, nở nụ cười vừa khéo léo, vừa ngoan ngoãn.

Rõ ràng, Ninh Chấn Viễn rất hài lòng, hiếm hoi vỗ vai cô, nói một câu: “Con gái ngoan.”

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, Ninh Thiển lại chẳng muốn làm “con gái ngoan” chút nào. Cô thấy mình mệt mỏi.

Cô chỉ muốn vứt bỏ chiếc váy dài nặng nề này, chạy đi tìm Lê Uyển, cùng nhau bàn luận đề thi hôm nay, hay hẹn nhau đến quán vỉa hè ăn tôm hùm cay, uống coca, vừa cười vừa nói. Ăn uống no nê rồi lại ôm trái dưa hấu, bật quạt máy, cùng xem show giải trí…

Nhưng tất cả những điều đó, giờ đây cô chẳng thể nào thực hiện được.

Buổi tiệc rượu kéo dài gần hai tiếng, sau đó Ninh Chấn Viễn không yêu cầu cô tiếp tục kính rượu nữa, mà quay lên lầu.

Rượu uống quá nhiều, dạ dày Ninh Thiển cuộn trào. Nụ cười trên gương mặt cô đã gần như cứng đờ. Cô kiếm cớ rời đi, một mình vào nhà vệ sinh, nôn sạch rượu trong bụng, rồi đứng trước gương lặng lẽ chỉnh lại lớp trang điểm.

Trong nhà vệ sinh vốn đã có người. Hai cô gái đồng trang lứa, mặc váy lộng lẫy, tự cho rằng che giấu khéo léo, nhưng lại chẳng ngại ngần chỉ trỏ, che miệng cười khẩy.

Ninh Thiển quá quen với kiểu cười ấy. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thiếu, mà mỗi lần đều khiến cô thấy ngạt thở.

Cô vẫn luôn thắc mắc chẳng lẽ trước thân phận, mọi nỗ lực của một người đều không có chút giá trị nào sao?

Có lẽ vì vừa nôn xong, đầu óc lâng lâng, cũng có thể vì men rượu chưa tan, một ý nghĩ cay nghiệt bỗng bật ra trong đầu cô. Ninh Thiển quay lại, chậm rãi nở một nụ cười, trả lại cho hai người kia: “Tôi thật sự thấy đáng thương cho các cô.”

“Cái gì?”

“Ninh Thiển, cô say rồi à? Ai cho cô gan mà dám nói với chúng tôi như vậy?”

Ánh mắt Ninh Thiển bình tĩnh, giọng điệu thẳng thắn nhưng cũng sắc bén như dao: “Các cô tốt nhất nên ngày ngày thắp hương cầu khấn, mong cha mẹ mình sống thật lâu. Bằng không, những kẻ vừa ngu vừa tham lam như các cô, một khi gây chuyện, sẽ chẳng có ai đứng ra chống lưng đâu.”

Hai cô gái kia biến sắc. Theo bản năng, họ muốn phản bác, nhưng nghĩ đến việc mình đang ở trong nhà họ Ninh, cuối cùng chỉ nghẹn giận, vội vàng ném lại một câu đầy căm tức: “Đừng tưởng cô sẽ tốt đẹp được bao lâu! Con đ**m hèn hạ!” rồi hậm hực bỏ đi.

Ninh Thiển chẳng mấy bận tâm. Bao năm qua, cô đã nghe đủ mọi lời mỉa mai, thêm một câu cũng chẳng sao.

Sau khi chỉnh lại trang điểm, cô mới phát hiện váy mình bị vấy bẩn. Lau thế nào cũng không sạch, đành vội vàng lên lầu định thay bộ khác.

Lúc đi ngang qua tầng hai, một căn phòng vang vọng tiếng trò chuyện.

“Đã xem hàng rồi, tin chắc các vị cũng rất hài lòng, vậy xin mời ra giá đi.”

“Haha, Ninh tổng đúng là chịu chơi đấy.”

“Ninh tổng xưa nay không dễ ra tay, một khi ra tay chắc chắn là hàng tốt. Vậy đi, món này tôi trả năm mươi vạn, thế nào?”

“Năm mươi vạn? Chỉ riêng công nuôi dưỡng thôi đã chẳng đáng giá ấy. Lão Tôn, ông không công bằng rồi. Tám mươi vạn, tôi mua!”

Ninh Thiển thoáng nghĩ, chắc lại là đấu giá đồ cổ. Hình như mấy hôm trước dì Trương có nhắc, Ninh Chấn Viễn vừa bán đi một món cổ vật rất hiếm.

Cô chẳng mấy để tâm, vội vã lên tầng ba thay váy.

Khi xuống lại, tiếng đấu giá trong căn phòng tầng hai đã đến hồi gay gắt. Dù cách mấy chục mét, cô vẫn nghe rõ tiếng trả giá liên tiếp vang lên.

Không hiểu vì sao, một tia tò mò bất chợt nảy lên. Cô nín thở, cởi giày, từng bước rón rén tiến lại gần, khom người ghé mắt nhìn vào khe cửa.

“Vương tổng, nhà ông đã có cả chục cái rồi, lần này nhường tôi đi chứ?”

“Không được, tôi còn thiếu đúng một loại này.”

“Ôi chao, hai vị tranh nhau thật kịch liệt, có từng nghĩ rằng khởi điểm ban đầu chỉ mới năm mươi vạn không?”

“Ninh tổng đang cần xoay vốn, chúng ta giúp nâng giá thì có sao. Huống hồ, cái giá này hoàn toàn xứng đáng.”

Ninh Chấn Viễn chỉ cười nhạt: “Tôi nuôi dạy suốt mười một năm, tất nhiên là để bán được giá cao. Các vị cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, A Thiển tuyệt đối là hạng nhất. Dung mạo cũng tốt, tài tình cũng xuất chúng, xứng đáng được trả cao. Các vị đều hiểu rõ, để bồi dưỡng ra một người như vậy khó khăn đến mức nào, đúng không?”

Mười một năm? Bán giá cao? Xuất chúng?

Trong ánh đèn sáng choang, Ninh Thiển như chợt bừng tỉnh, tất cả sự thật trong khoảnh khắc đập thẳng vào tâm trí.

Không thể tin nổi, cô thậm chí còn nghi ngờ bản thân vì uống rượu mà sinh ảo giác. Nhưng không, mọi thứ đều rành rành trước mắt, rõ ràng từng câu chữ.

Những người vừa rồi còn nhã nhặn nâng cốc với cô, giờ phút này như lột bỏ lớp da hào hoa lịch thiệp, lộ ra bản chất dã thú tham lam, âm u, háo hức từng lời trả giá, chỉ cần hô một con số liền coi như đã nắm giữ sinh mệnh cô trong tay.

Men rượu như thiêu đốt trong dạ dày, Ninh Thiển bỗng nhớ tới những lời châm chọc trong nhà vệ sinh.

“Dương Châu sấu mã”, quả nhiên là Dương Châu sấu mã!

* Note: “扬州瘦马 / Dương Châu sấu mã”: điển cố chỉ những bé gái từ nhỏ bị nuôi dưỡng, huấn luyện kỹ lưỡng về cầm kỳ thi họa, sau đó đem bán cho nhà quyền quý, thực chất là để mua vui. Ở đây mang ý mỉa mai, châm biếm, rất cay độc.

Cô cắn chặt môi, lấy tay bịt miệng để không bật nôn.

Quá ghê tởm!

Mọi chuyện bỗng chốc đều trở nên sáng tỏ. Tại sao từ nhỏ đến lớn, ánh mắt mọi người nhìn cô luôn mang theo thứ gì đó mập mờ khó tả; tại sao nụ cười của họ lại ám chỉ như vậy; tại sao cô chưa từng được phép học những thứ có thể tự vệ hay bảo vệ bản thân; tại sao dù tài nghệ và thành tích vượt xa bạn bè cùng lứa, người ta nhắc đến cô vẫn chỉ quan tâm đến gia thế, đến gương mặt, còn tài năng thì vĩnh viễn đặt ở cuối.

Giây phút này, tất cả câu hỏi xưa nay như được giải đáp.

Chạy đi. Phải chạy trốn khỏi nơi này. Rời khỏi căn nhà dơ bẩn và nhơ nhuốc đến tận xương tủy này. Cô thà trở lại cô nhi viện, cũng không cần thứ xa hoa bẩn thỉu này!

Ninh Thiển gạt đi nước mắt, bấm chặt cánh tay để buộc mình giữ bình tĩnh. Cô nghiến răng, lảo đảo quay người định bỏ đi.

Nhưng dường như có người phát hiện động tĩnh bên ngoài, một giọng nam trẻ tuổi, xa lạ, đột ngột vang lên, trầm mà rõ ràng: “Chú Ninh, bác bán cho ai chẳng phải cũng là bán. Chi bằng bán cho cháu đi.”

“Cậu? Một đứa nhóc con mua nó làm gì?”

“Ha! Mới lớn đã biết nôn nóng rồi hả? Thật buồn cười.”

“Tiểu Dã, nghe anh khuyên một câu, lo mà xử lý cho xong chuyện nhà mình đi rồi hẵng học cách chơi đàn bà.”

“Đúng vậy, đừng tranh với mấy ông anh, ngoan nào.”

Trong một đám lời lẽ dơ bẩn, duy chỉ giọng nói kia vẫn bình tĩnh không dao động. Người đó nhìn thẳng Ninh Chấn Viễn, lặp lại từng chữ: “Chú Ninh, bác bán cho ai chẳng phải cũng là bán. Bán cho cháu đi.”

Sự bình lặng trong tiếng nói ấy khiến tất cả phải chú ý. Ninh Thiển giật mình, quay đầu, qua khe cửa hẹp, ánh mắt cô chạm thẳng vào người kia.

Đó là một chàng trai rất trẻ, thậm chí còn chưa thể gọi là đàn ông, trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Dáng người cao gầy, gương mặt đẹp đến mức không tưởng, làn da trắng, sống mũi cao, môi mỏng đỏ hồng, đường nét tinh xảo như búp bê sứ chưa nhiễm bụi trần. Trong đám đàn ông trung niên kia, cậu càng thêm nổi bật, lạc lõng nhưng chói mắt.

Cậu nhìn thẳng vào Ninh Thiển, ánh mắt trong suốt mà lạnh lẽo, như muốn xuyên thấu tận đáy lòng cô.

Tim Ninh Thiển khựng lại một nhịp.

Trần Thiên Dã, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói vang lên rõ ràng: “Một triệu.”

Không gian lặng đi trong thoáng chốc. Ai nấy đều biến sắc.

Trong mắt bọn họ, cho dù Ninh Thiển được đào tạo bao năm, tài mạo song toàn, nhưng nhan sắc vốn là thứ từ khi có đã bắt đầu mất giá. Những tài nghệ kia chẳng qua cũng chỉ để làm trò mua vui. Mua một chiếc xe hơi đã đủ, bỏ ra khoản lớn như vậy để “sở hữu” một người, thật sự quá đắt.

Ninh Chấn Viễn thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh lại che giấu, cười cợt: “Tiểu Dã, giá này cao quá rồi. Cháu thật sự không cho ai khác cơ hội sao?”

Ánh mắt Trần Thiên Dã dần chuyển sang phía cửa. Trong tầm nhìn hẹp chỉ thoáng qua một vệt trắng vội vã rời đi.

Cậu bình thản nói: “Tiền, cháu sẽ cho người mang tới. Phiền chú Ninh phối hợp làm thủ tục.”

Những kẻ ngồi đây đều là cáo già, thấy cậu quyết liệt lại ra giá lớn, lập tức hùa theo ý Ninh Chấn Viễn, cười ha hả rồi tạm gác chuyện lại.

Cửa sau nhà họ Ninh.

Trước mắt là hàng loạt vệ sĩ đã sớm chờ sẵn.

Ninh Thiển tức giận gằn giọng: “Tránh ra!”

Người dẫn đầu là chú Vương, cánh tay phải đắc lực của Ninh Chấn Viễn, ông ta cúi đầu kính cẩn: “Tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Miệng thì nói “đừng làm khó”, nhưng ánh mắt bọn vệ sĩ lại lạnh lùng hăm dọa, nào có chút miễn cưỡng?

Ninh Thiển cắn chặt răng, não bộ xoay nhanh tìm cách thoát thân.

Mười phút trước, cô chạy khỏi lầu hai, vội vàng thay đồ, cầm theo chứng minh và thẻ ngân hàng, định lặng lẽ biến mất. Nào ngờ lại bị chặn ngay tại cửa.

Bất kể ai mua cô, bất kể bỏ bao nhiêu tiền, cô tuyệt đối không cam chịu số phận bị người ta xẻ thịt!

Hít một hơi thật sâu, cô gượng bình tĩnh: “Tôi chỉ ra ngoài gặp bạn ăn cơm, chú Vương chặn ta lại là có ý gì? Nhà họ Ninh từ khi nào tới lượt chú làm chủ?”

Chú Vương không hề tức giận, chỉ cười nhạt: “Tiểu thư, xin mời quay lại. Có lẽ xe đến đón cô sắp tới rồi.”

Câu này đã nói trắng ra tất cả.

Mấy vệ sĩ đã bước lên, ánh mắt bức bách.

Ninh Thiển nghiến răng, từng bước từng bước lùi lại…