Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 211

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 211 :Túi Khí Vân Càn Khôn

“Người trẻ tuổi kia… là người của Ngụy phủ sao?”

Nhìn theo bóng lưng Lục Thanh đang rời đi, trên mặt mọi người đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Không ai ngờ thân phận của hắn lại lớn đến như vậy.

Sau khi kinh ngạc qua đi, ánh mắt của họ đồng loạt dừng trên kẻ ria mép đang ngất lịm, trong mắt lộ ra niềm hả hê.

Tên Trần văn tài này thường ngày dựa vào anh rễ làm việc ở phủ thành chủ mà ỷ thế h**p người, lừa lọc và hống hách trên phố

Giờ đây lại đụng phải người của Ngụy phủ — xem ra sau này hắn khó mà ngẩng đầu nổi nữa.

Phải biết rằng, trong thành này, phần lớn các gia tộc và thế lực đều phải nể phủ thành chủ ba phần.

Nhưng có một ngoại lệ duy nhất — đó chính là Ngụy phủ.

Ngụy phủ không cần phải kiêng dè phủ thành chủ; ngược lại, phủ thành chủ còn phải nhường họ ba phần.

Trước mặt Ngụy phủ, anh rể của Trần văn tài chẳng là gì cả — đến thành chủ cũng phải khách khí.

“Có chuyện gì vậy, phủ thành chủ đang xử lý công vụ, mau tránh ra!”

Giữa lúc mọi người còn đang hả hê, một tràng quát tháo vang lên, vài tên nha dịch mặc quan phục, do hai gã tiểu nhị dẫn đầu, hùng hổ chạy tới.

Thì ra hai tên này vừa rồi đã lén đi gọi người tiếp viện.

Trong đám nha dịch, mọi người nhận ra anh rễ của Trần văn tài — Vương Nghĩa.

Dù trong lòng khinh thường, nhưng họ vẫn vội tránh đường.

“Em rể!”

Vương Nghĩa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của em rể mình thì gần như không tin vào mắt.

Nửa bên mặt hắn sưng như đầu heo, nhìn mà rợn người.

“Là ai dám hành hung trong xưởng, coi thường luật lệ phủ thành chủ, ra đây cho ta!” — Vương Nghĩa gào lên, giận dữ đến run người.

Xung quanh im phăng phắc, chẳng ai dám hé miệng.

“Được, không ai chịu nói hả? Vậy bắt hết về nha môn tra từng người! Ta không tin không ai chịu khai!”

Vương Nghĩa hét lớn.

Đám đồng liêu đi cùng hắn hoảng hốt, vội khuyên nhủ nhỏ giọng: “Vương huynh, bớt giận đi. Bắt nhiều người thế này, nếu việc lớn ra, e rằng huynh đệ ta đều không gánh nổi đâu.”

Mọi người xung quanh nghe thấy Vương Nghĩa định bắt hết thì vừa sợ vừa phẫn nộ.

Có người không nhịn được hét lên:

“Việc này liên quan gì đến chúng ta? Người đánh em rể ngươi đã nói rõ danh tính rồi — hắn bảo mình là người của Ngụy phủ, tên Lục Thanh! Có gan thì đến đó mà tìm, đừng hống hách với bọn ta!”

“Cái gì, người của Ngụy phủ?!”

Tim Vương Nghĩa như bị dội gáo nước lạnh, toàn thân run lên.

Đám nha dịch đi cùng hắn cũng kinh hãi: “Ngươi nói thật chứ? Người kia thật nhận là người của Ngụy phủ?”

“Tại sao ta phải nói dối? Người đó y phục sang trọng, khí độ bất phàm, rõ ràng không phải kẻ tầm thường. Dù không phải người của Ngụy phủ thì cũng chẳng phải loại dễ trêu. Không tin thì ngươi cứ đến Ngụy phủ mà hỏi, đừng vu oan người tốt ở đây nữa!”

Chủ sạp vừa nói vừa tỏ vẻ khinh bỉ.

Mặt Vương Nghĩa tái mét, hai nắm tay siết chặt mà không thốt nên lời.

Thấy tình hình không ổn, một đồng liêu bước tới:

“ Vương huynh, nếu thật dính đến người của Ngụy phủ thì không phải chuyện chúng ta có thể xen vào. Giờ việc cấp bách là đưa em rể huynh đến y quán chữa trị trước đã, đợi hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Vương Nghĩa hít sâu, chậm rãi thả lỏng nắm tay, gật đầu:

“Được rồi, cứ làm vậy đi. Nhờ các huynh giúp ta đưa em rể đến y quán.”

“Một chút việc nhỏ thôi, nhưng chuyện này có liên quan đến Ngụy gia, vượt quá phạm vi của chúng ta rồi. Lúc về, e phải bẩm báo lên trên.”

Ngụy phủ có địa vị độc lập trong thành, ngay cả phủ thành chủ cũng phải dè chừng — họ không dám sơ suất.

Nhìn đoàn người Vương Nghĩa đến hùng hổ mà đi thì ủ rũ rời đi,

đám thương nhân trên phố đều vỗ tay hoan hô.

Đám nha dịch này thường ngày bóc lột, hạch sách họ đủ đường, giờ thấy bọn chúng bị dằn mặt thế này, ai nấy đều hả dạ vô cùng.

Còn Lục Thanh, lúc ấy hoàn toàn không biết chuyện phía sau.

Giờ hắn đang ngồi trong một gian phòng riêng của tửu lâu.

“Lão bá, nào, uống chút rượu cho vững tâm.”

Sau khi gọi đầy bàn thức ăn ngon, Lục Thanh rót cho lão một chén rượu, mỉm cười nói.

“Công tử, nếu có việc gì cần sai bảo thì cứ nói thẳng, ân huệ này ta thật chẳng dám nhận.”

Nhìn bàn đồ ăn, lão nhân có chút hoảng.

Xuất thân nghèo hèn, cả đời ông chưa từng vào tửu lâu sang trọng, cũng chưa thấy món ăn tinh tế thế này.

Bất kỳ món nào trên bàn này cũng đủ cho nhà ông ăn cả tháng, sao dám động đũa?

Nếu không phải Lục Thanh khí chất phi phàm, lại vừa cứu mạng, vừa giúp ông lấy lại bạc,

thì ông tuyệt đối không dám bước chân vào nơi xa xỉ như vậy.

“Lão bá, đừng căng thẳng.” — Lục Thanh cười, đưa cho Tiểu Nhan một miếng thịt gà rồi nói tiếp,
“Thật ra ta có chuyện muốn nhờ lão giúp.”

“Nhờ ta?” — lão nhân kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm — “Công tử đùa sao, người như ngài thì tiểu nhân giúp được gì?”

“Lão bá, ta muốn xem cái túi tiền của lão một chút.”

“Cái túi tiền?”

Lão sững người, chợt hiểu Lục Thanh nói đến chiếc túi bạc cũ kỹ mình dùng.

Dù không hiểu vì sao hắn muốn xem, lão vẫn lấy ra đưa qua —
ông chẳng sợ người ta có mưu đồ gì, vì số bạc ấy chẳng đáng bao nhiêu.

Lục Thanh nhận lấy, đổ bạc vụn ra bàn, rồi chăm chú quan sát túi.

Nhìn kỹ, hắn phát hiện túi tuy cũ mà dai chắc, không hề rách nát,
vật liệu cũng chẳng giống vải mà giống da thú,
trên đó còn mơ hồ hiện lên hoa văn cổ quái, khó nhận rõ nếu không nhìn kỹ.

Lục Thanh lập tức vận năng lực siêu cảm để tra xét.

Chẳng bao lâu, túi tiền phát ra một luồng ánh sáng tím nhạt —

【Túi Khí Vân Càn Khôn: Linh khí hạ phẩm, do cường giả Đại Thần Thông chế tạo, dùng da ngoài của Linh Thú Vân Không Thú làm chủ liệu.】

【Bên trong chứa tiểu giới, có thể chứa vật phẩm, hấp thu sương mù, nuốt gió, thậm chí luyện hóa sinh linh.】

【Vân Không Thú trời sinh có Thần Thông Không Gian, hoa văn tự nhiên trên da nó ẩn chứa quy tắc Không Gian.】

【Do linh khí cạn kiệt, linh tính suy giảm, uy năng hiện nay chỉ còn chưa đầy một phần trăm so với ban đầu.】

Đọc đến đây, Lục Thanh không khỏi mừng rỡ —
quả nhiên là Linh khí, hơn nữa còn là vật chứa không gian truyền thuyết.

Điều khác biệt duy nhất là túi này không lưu lại truyền thừa như Lưu Hỏa Đỉnh,
nhưng chỉ vậy thôi cũng đã khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Lão nhân nhìn hắn hết soi rồi sờ cái túi thì ngơ ngác:
“Chẳng phải chỉ là cái túi cũ thôi sao, có gì đáng xem đến thế…”

“Lão bá, có thể cho ta hỏi, túi này lão lấy ở đâu ra?” — Lục Thanh hỏi.

“À… túi này ta đào được hồi trẻ khi cày ruộng. Thấy nó cũ mà không rách, ta đem về giặt sạch rồi dùng đến giờ. Lạ lắm, bao năm rồi mà chẳng hỏng tí nào.”

Nói đến đây, lão cũng bắt đầu thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ… túi này thật sự đặc biệt?

Nhìn vẻ mặt ông, Lục Thanh biết lão đã đoán ra phần nào.

Hắn nói thẳng:
“Lão bá, nói thật, chất liệu của túi này đặc biệt, có ích với ta. Ta muốn mua lại, lão cứ ra giá.”

“Công tử nói… túi này là bảo vật sao?” — lão nhân tròn mắt.

“Với người tu hành như ta thì đúng là vậy. Còn với người thường, ngoài việc đựng bạc thì chẳng có tác dụng gì.” — Lục Thanh giải thích.

Nghe thế, lão nhân hiểu ra đây là vật của giới tu võ, chẳng liên quan gì đến dân phàm.

Ông lập tức nói:
“Công tử thích thì cứ lấy đi. Dù sao nó chẳng giúp gì cho ta, huống hồ nếu không có ngài, e rằng ta đã mất mạng. Coi như ta tạ ơn.”

Lão chẳng ngu ngốc — đã là vật mà người tu hành coi trọng thì người thường giữ cũng vô ích, lại dễ rước họa.

May mà Lục Thanh hiền hậu, nếu gặp kẻ khác, e rằng đã bị cướp sạch rồi.

“Đồ quý đổi đồ quý, ta không thể lấy không của lão. Vậy đi, nhận lấy thỏi vàng này coi như ta mua.”

Nói rồi, Lục Thanh lấy một thỏi vàng nhỏ đặt lên bàn.

Ánh kim lấp lánh làm lão nhân hoa cả mắt —
cả đời ông chưa từng thấy thỏi vàng to thế.

Nhưng ông vội xua tay:
“Không được, không được! Chỉ là cái túi cũ thôi, lại còn được ngài cứu mạng, sao ta dám nhận vàng của ngài?”

“Đừng từ chối nữa, lão bá. Xem như ta mua lại.” — Lục Thanh nói rồi nhét thỏi vàng vào tay ông.

Lão muốn từ chối nhưng tay lại không nỡ buông.
Nghĩ đến số vàng ấy có thể lo thuốc cho vợ, sắm của hồi môn cho cháu gái,
thậm chí xây thêm phòng, cả nhà đỡ phải chen chúc,
ông bỗng thấy không nói nổi lời từ chối nữa.

Thấy vậy, Lục Thanh mỉm cười:
“Chút vàng thôi, với ta không đáng gì. Lão cứ yên tâm nhận.”

Cuối cùng, lão nhân cũng gật đầu nhận lấy.

“Lão bá, đừng để đồ ăn nguội, cùng ta ăn đi.”

Lục Thanh cất túi vào ngực, vui vẻ nói.

Có thỏi vàng trong tay, lão nhân cũng bớt ngại ngùng, ngồi xuống cùng hắn ăn uống.

Sau khi ăn no, Lục Thanh tự mình tiễn lão ra khỏi thành,
lại âm thầm theo dõi một đoạn, xác nhận không ai bám theo mới quay về.

Làm việc tốt phải trọn vẹn — hắn không muốn lòng tốt của mình khiến lão gặp họa.

Nhưng vừa bước vào thành, sắc mặt Lục Thanh bỗng trầm xuống.

Phía trước, một nam tử trung niên phong độ nhàn nhã, miệng mỉm cười, đang thong thả đi tới —

đôi phượng mục của hắn, sáng rực như ẩn chứa bí ý.