Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 976
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 976 :Át chủ bài của Giang Khải
Ánh mắt Chu thần vẫn nhìn tin tức của Giang Khải, hạn mức thể lực cao nhất giảm xuống 99%, tất nhiên không thể nào xuất hiện kỳ tích nữa.
“Tiểu tử này thật sự bướng bỉnh! Đáng tiếc không có cơ hội ở chung với hắn. Không thành vấn đề, hôm nay ta sẽ chờ ở đây, ngày mai ta đổi hắn!” Hoa Thiên Thần gật đầu, vừa quay người lại đột nhiên phát hiện lúc này Hoa Hạ thành đã kín người hết chỗ.
Người đứng ở đây cũng không định rời đi, bọn họ vẫn trông coi trước bảng ngược lao.
Nhìn dáng vẻ này như đang chờ đợi ngày mai nghênh đón Giang Khải quay về.
Nhưng… Hình như không hoàn toàn như vậy.
Cũng như hắn ta, không biết vì sao trong lòng còn có chút mong đợi.
Suy nghĩ, Hoa Thiên Thần lắc đầu, “Hạn mức thể lực cao nhất giảm xuống 99%, không phải 99% thể lực, có lẽ thân thể của hắn đã không thể động đậy! Rốt cuộc ta đang chờ mong điều gì?” …
Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, trong một phòng giam u ám.
Dương Quân nhìn Giang Khải chỉ còn lại một hơi, vô cùng lo lắng.
Trong phòng giam bên cạnh có người khẽ kêu gọi, “Lão Dương, Tiểu Giang thế nào!” “Miệng vết thương ở bụng rất sâu, vẫn đang đổ máu, vết thương của hắn còn chưa kịp khép lại, bây giờ còn đang hôn mê.” Dương Quân nói, “Ta chưa từng thấy ai bị thương nặng như vậy, còn có thể chiến thắng đối thủ.” “Đúng rồi, bên các ngươi còn thuốc không?” Có người trả lời, “Không có, người xung quanh đều đã hỏi qua, trên cơ bản đã dùng hết vật phẩm tiêu hao.” Đúng lúc này, Giang Khải yếu ớt phát ra tiếng, “Nước… Nước…” Dương Quân gần như lộn nhào đến bên cạnh Giang Khải, dùng miệng ngậm chén nước, nghiêng đầu cho Giang Khải uống chút nước.
“Tiểu Giang, tốt hơn chút nào không?” Dương Quân lo lắng hỏi.
Giang Khải không trả lời Dương Quân, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, Dương Quân xích lại gần nghe một lúc lâu mới nghe rõ ràng.
“Bách thắng, ta muốn bách thắng… Ta muốn dẫn lão Vệ ra ngoài, ta muốn dẫn tất cả mọi người ra ngoài… Ta không thể dừng lại, không thể dừng lại…” “Ngược lao, không thể tử vong, không phát động được vòng quay, phá vỡ quy tắc, nhất định phải phá vỡ quy tắc…” “Cảm giác… Cảm giác… Sinh và tử…” “Lão Dương, Tiểu Giang đang nói cái gì?” Người phòng giam bên cạnh nghe được tiếng động của Giang Khải, đều tiến đến chỗ gần hơn dò hỏi.
Dương Quân im lặng một lúc lâu, lúc này mới ổn định được tâm trạng của mình, nghẹn ngào nói, “Hắn nói, hắn muốn bách thắng, muốn dẫn chúng ta ra ngoài… Sau đó còn nói gì mà, phải phá vỡ quy tắc, cảm giác gì đó, ta không nghe rõ.” Sau khi nói xong, trong phòng giam yên tĩnh một lúc lâu.
“Hài tử này… Là một hài tử tốt!” “Tiểu Giang, dù ngươi không làm được bách thắng, chúng ta đều biết ngươi đã cố hết sức! Không cần làm khó bản thân nữa.” “Ai, hài tử này… Xem ra một trận chiến ngày mai đã mất phần thắng… Lần sau mặc kệ là ai ra ngoài, nhất định phải bảo đảm người thay cho Giang Khải!” “Đó là đương nhiên, nếu không có ai thay thế, dù lại đi vào lần nữa cũng phải đổi Giang Khải ra!” Dương Quân đau lòng nhìn Giang Khải, nhưng lại không thể giúp bất kỳ chuyện gì.
...
Lúc này, trạng thái của Giang Khải rất kỳ diệu, dựa theo thương thế của hắn cũng đã không chịu nổi, nhưng quy tắc ngược lao lại cưỡng chế giữ lại một hơi cho hắn.
Loại trạng thái này hoàn toàn khác với Vô tận luyện ngục, trong Vô tận luyện ngục Giang Khải đã tử vong 10 vạn lần, hắn đã trải nghiệm quá trình tử vong.
Nhưng ở đây hắn vẫn rơi vào trạng thái thời khắc sinh tử kỳ diệu.
Ý thức của hắn khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, khi thì hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của mình, nhưng có khi lại cảm thấy một trận hư vô.
Có khi như là linh hồn rời xác, có khi lại là linh hồn trở về cơ thể.
Tam Kiếm tiên sinh từng nói, trải nghiệm công kích linh hồn không cách nào hoàn toàn lĩnh ngộ từ cảm nhận tử vong đơn thuần.
Hiện tại Giang Khải là loại trạng thái như sinh mà chết, như có như không, lại khiến Giang Khải có một vài cảm xúc…
…
7 giờ sáng hôm sau, trước bảng ngược lao Hoa Hạ, người qua lại tấp nập, ngay cả Đổng Hồng Đổng nguyên soái cũng tự mình đến hiện trường.
Hoa Thiên Thần nhìn trạng thái của Giang Khải, than thở, “Thể lực của Giang Khải vẫn giảm xuống 99%, nói rõ cả ngày hôm qua cũng không có bất kỳ dấu hiệu khôi phục gì.” La Bình nói, “Dược phẩm trong ngược lao tiêu hao rất nhanh, chúng ta thay thể người mấy chục lần, mỗi một lần đều để người mang theo rất nhiều dược phẩm vào nhưng vẫn không có cách nào thỏa mãn nhu cầu. Thương thế của Khải không được khống chế, không có chuyển biến xấu cũng là kỳ tích.” Điền Phong nói, “Đã 99%, còn chuyển biến xấu thế nào…” Đổng soái nhìn tên Giang Khải, im lặng một lúc lâu.
“Lúc trước có người nói với ta, Giang Khải khó làm việc lớn, hài tử này ham tài phú, tầm mắt không đủ rộng, hừ.” Đổng soái khinh thường hừ khẽ một tiếng, “Nhưng người nói những lời này với ta vào trước đó đã bị giáng chức xử lý, Giang Khải thì sao, lại nhận lấy hy vọng của tất cả chúng ta, sáng tạo kỳ tích trong ngược lao.” “Rốt cuộc là ai tầm mắt không đủ rộng chứ.”
“Tiểu tử này thật sự bướng bỉnh! Đáng tiếc không có cơ hội ở chung với hắn. Không thành vấn đề, hôm nay ta sẽ chờ ở đây, ngày mai ta đổi hắn!” Hoa Thiên Thần gật đầu, vừa quay người lại đột nhiên phát hiện lúc này Hoa Hạ thành đã kín người hết chỗ.
Người đứng ở đây cũng không định rời đi, bọn họ vẫn trông coi trước bảng ngược lao.
Nhìn dáng vẻ này như đang chờ đợi ngày mai nghênh đón Giang Khải quay về.
Nhưng… Hình như không hoàn toàn như vậy.
Cũng như hắn ta, không biết vì sao trong lòng còn có chút mong đợi.
Suy nghĩ, Hoa Thiên Thần lắc đầu, “Hạn mức thể lực cao nhất giảm xuống 99%, không phải 99% thể lực, có lẽ thân thể của hắn đã không thể động đậy! Rốt cuộc ta đang chờ mong điều gì?” …
Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, trong một phòng giam u ám.
Dương Quân nhìn Giang Khải chỉ còn lại một hơi, vô cùng lo lắng.
Trong phòng giam bên cạnh có người khẽ kêu gọi, “Lão Dương, Tiểu Giang thế nào!” “Miệng vết thương ở bụng rất sâu, vẫn đang đổ máu, vết thương của hắn còn chưa kịp khép lại, bây giờ còn đang hôn mê.” Dương Quân nói, “Ta chưa từng thấy ai bị thương nặng như vậy, còn có thể chiến thắng đối thủ.” “Đúng rồi, bên các ngươi còn thuốc không?” Có người trả lời, “Không có, người xung quanh đều đã hỏi qua, trên cơ bản đã dùng hết vật phẩm tiêu hao.” Đúng lúc này, Giang Khải yếu ớt phát ra tiếng, “Nước… Nước…” Dương Quân gần như lộn nhào đến bên cạnh Giang Khải, dùng miệng ngậm chén nước, nghiêng đầu cho Giang Khải uống chút nước.
“Tiểu Giang, tốt hơn chút nào không?” Dương Quân lo lắng hỏi.
Giang Khải không trả lời Dương Quân, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, Dương Quân xích lại gần nghe một lúc lâu mới nghe rõ ràng.
“Bách thắng, ta muốn bách thắng… Ta muốn dẫn lão Vệ ra ngoài, ta muốn dẫn tất cả mọi người ra ngoài… Ta không thể dừng lại, không thể dừng lại…” “Ngược lao, không thể tử vong, không phát động được vòng quay, phá vỡ quy tắc, nhất định phải phá vỡ quy tắc…” “Cảm giác… Cảm giác… Sinh và tử…” “Lão Dương, Tiểu Giang đang nói cái gì?” Người phòng giam bên cạnh nghe được tiếng động của Giang Khải, đều tiến đến chỗ gần hơn dò hỏi.
Dương Quân im lặng một lúc lâu, lúc này mới ổn định được tâm trạng của mình, nghẹn ngào nói, “Hắn nói, hắn muốn bách thắng, muốn dẫn chúng ta ra ngoài… Sau đó còn nói gì mà, phải phá vỡ quy tắc, cảm giác gì đó, ta không nghe rõ.” Sau khi nói xong, trong phòng giam yên tĩnh một lúc lâu.
“Hài tử này… Là một hài tử tốt!” “Tiểu Giang, dù ngươi không làm được bách thắng, chúng ta đều biết ngươi đã cố hết sức! Không cần làm khó bản thân nữa.” “Ai, hài tử này… Xem ra một trận chiến ngày mai đã mất phần thắng… Lần sau mặc kệ là ai ra ngoài, nhất định phải bảo đảm người thay cho Giang Khải!” “Đó là đương nhiên, nếu không có ai thay thế, dù lại đi vào lần nữa cũng phải đổi Giang Khải ra!” Dương Quân đau lòng nhìn Giang Khải, nhưng lại không thể giúp bất kỳ chuyện gì.
...
Lúc này, trạng thái của Giang Khải rất kỳ diệu, dựa theo thương thế của hắn cũng đã không chịu nổi, nhưng quy tắc ngược lao lại cưỡng chế giữ lại một hơi cho hắn.
Loại trạng thái này hoàn toàn khác với Vô tận luyện ngục, trong Vô tận luyện ngục Giang Khải đã tử vong 10 vạn lần, hắn đã trải nghiệm quá trình tử vong.
Nhưng ở đây hắn vẫn rơi vào trạng thái thời khắc sinh tử kỳ diệu.
Ý thức của hắn khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, khi thì hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của mình, nhưng có khi lại cảm thấy một trận hư vô.
Có khi như là linh hồn rời xác, có khi lại là linh hồn trở về cơ thể.
Tam Kiếm tiên sinh từng nói, trải nghiệm công kích linh hồn không cách nào hoàn toàn lĩnh ngộ từ cảm nhận tử vong đơn thuần.
Hiện tại Giang Khải là loại trạng thái như sinh mà chết, như có như không, lại khiến Giang Khải có một vài cảm xúc…
…
7 giờ sáng hôm sau, trước bảng ngược lao Hoa Hạ, người qua lại tấp nập, ngay cả Đổng Hồng Đổng nguyên soái cũng tự mình đến hiện trường.
Hoa Thiên Thần nhìn trạng thái của Giang Khải, than thở, “Thể lực của Giang Khải vẫn giảm xuống 99%, nói rõ cả ngày hôm qua cũng không có bất kỳ dấu hiệu khôi phục gì.” La Bình nói, “Dược phẩm trong ngược lao tiêu hao rất nhanh, chúng ta thay thể người mấy chục lần, mỗi một lần đều để người mang theo rất nhiều dược phẩm vào nhưng vẫn không có cách nào thỏa mãn nhu cầu. Thương thế của Khải không được khống chế, không có chuyển biến xấu cũng là kỳ tích.” Điền Phong nói, “Đã 99%, còn chuyển biến xấu thế nào…” Đổng soái nhìn tên Giang Khải, im lặng một lúc lâu.
“Lúc trước có người nói với ta, Giang Khải khó làm việc lớn, hài tử này ham tài phú, tầm mắt không đủ rộng, hừ.” Đổng soái khinh thường hừ khẽ một tiếng, “Nhưng người nói những lời này với ta vào trước đó đã bị giáng chức xử lý, Giang Khải thì sao, lại nhận lấy hy vọng của tất cả chúng ta, sáng tạo kỳ tích trong ngược lao.” “Rốt cuộc là ai tầm mắt không đủ rộng chứ.”