Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1514

topic

Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1514 :
“Chị dâu, chị nghe cô ta làm gì. Cô ta chỉ là một thực tập sinh.” Đinh Văn Trạch bước đến, chen vào hai câu như muốn an ủi Thượng Tư Linh: “Anh họ còn sống là may mắn rồi. Tai nạn giao thông lớn như vậy, đã chết hai người. Chị mắng bác sĩ cũng vô ích.”

Những lời này của Đinh Văn Trạch như đang nói đỡ cho bác sĩ Tưởng. Bác sĩ Tưởng nghe xong chỉ thấy kỳ quặc. Anh ta nhớ Đinh Văn Trạch đã giới thiệu mình là bác sĩ bệnh viện trực thuộc Học viện Y khoa Trọng Sơn, theo lý mà nói, xuất hiện ở đây là để hỗ trợ đưa ra ý kiến điều trị cho bệnh nhân, kết quả lại chẳng có dấu hiệu giúp đỡ nào.

Thượng Tư Linh nghe Đinh Văn Trạch nói, suýt nữa thì tức đến nhồi máu cơ tim.

Bảo cô may mắn? May mắn cái gì, may mắn là chồng cô chắc chắn sẽ trở thành một phế nhân sao? Người em họ này đâu phải là đang an ủi cô, mà là đang nguyền rủa cô và chồng cô.
  “Mày...” Thượng Tư Linh chỉ tay vào Đinh Văn Trạch.

“Nói thật nhé, chị dâu, tình trạng của anh họ, bản thân em cũng là bác sĩ, nên hiểu rõ hơn chị. Chị nên nghe lời chuyên gia, nên chấp nhận số phận thì phải chấp nhận. Đây là điều tốt nhất cho anh họ. Không thể để anh ấy có những kỳ vọng không thể đạt được. Kỹ thuật y học hiện tại là như vậy, không thể giúp anh ấy điều trị. Chị trách em, trách họ, là chị sai rồi. Chị không phải là giảng viên đại học sao? Chị nên hiểu lý lẽ chứ. Ai là người khiến anh họ ra nông nỗi này? Là chúng ta sao? Không phải, là tên tài xế gây tai nạn.” Đinh Văn Trạch lên giọng chuyên gia phê bình chị dâu.

Thượng Tư Linh suýt nữa thì phun một ngụm máu vào mặt người này.

Cô nào đã mắng bác sĩ, một câu tục tĩu cũng chưa nói.

Mày là em họ của bệnh nhân, cũng là bác sĩ, không giúp đỡ nghĩ cách cứu người mà lại lên mặt dạy đời bảo tao chấp nhận số phận. Bác sĩ nói chuyện cũng không tàn nhẫn vô tình như mày.
  Cô đã sai lầm khi nghĩ rằng việc anh ta đến là chuyện tốt, trong lòng người này chắc là mong chồng cô thành phế nhân lắm. Bây giờ cô chỉ muốn hét lên với người này nghĩ, Cút!

Đến nước này, Tạ Uyển Oánh đã suy nghĩ kỹ. Cô cắn môi, quyết định đưa anh họ lên thủ đô điều trị. Ở lại đây điều trị, khó tránh khỏi những người này gây khó dễ, khiến anh chị họ thêm bực tức. Hơn nữa, bác sĩ ở thủ đô quả thật giỏi hơn, không cần lo lắng xảy ra chuyện gì trên đường, lại tạo cơ hội cho nhà Đinh Văn Trạch công kích, bịt miệng anh chị họ.

Quyết định xong, Tạ Uyển Oánh nói với bác sĩ Tưởng: “Làm phiền báo với giáo sư Hà, chúng tôi đã quyết định, muốn đưa bệnh nhân đến Quốc Trắc ở thủ đô điều trị. Cố gắng bay trong ngày hôm nay.”

Bầu không khí xung quanh bỗng chốc im lặng.
  “Cô nói gì?” Đinh Văn Trạch phản ứng nhanh hơn ai hết, bước tới kéo Tạ Uyển Oánh: “Cô là sinh viên y khoa thì đừng gây thêm phiền phức nữa được không?”

“Tôi không gây phiền phức.” Tạ Uyển Oánh nói: “Anh chị họ tôi có nguyện vọng tích cực điều trị. Làm bác sĩ chắc chắn phải nỗ lực giúp đỡ bệnh nhân và người nhà bệnh nhân theo hướng này, tôi tin bác sĩ Tưởng và giáo sư Hà cũng có cùng suy nghĩ, nên trước đó đã hỗ trợ liên hệ với bác sĩ ở thủ đô.”

Bác sĩ Tưởng cần phải làm rõ: “Tôi vừa nói rồi, tình trạng của bệnh nhân không thích hợp để di chuyển đường dài.”

“Cô có nghe thấy không!” Đinh Văn Trạch sốt ruột kéo tay áo Tạ Uyển Oánh.

“Anh gấp cái gì?” Tạ Uyển Oánh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào người em họ cũng là bác sĩ này.

Ánh mắt cô sáng và thẳng thắn, như một câu hỏi trực diện, xuyên thẳng vào trái tim đối phương.

Đinh Văn Trạch bỗng nghẹn họng, rồi bực bội với cô: “Tôi lo cô làm bậy, cô không phải là bác sĩ, cô làm bậy sẽ khiến anh họ chết. Đến lúc đó không phải là vết thương của anh ấy có thể chữa khỏi hay không, mà là anh ấy sẽ chết. Anh ấy còn sống là nhờ trời thương xót.”