Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 15

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 15 :Việc cậu làm bây giờ cũng được tính là quấy rối đấy!

——————

Lại một lần nữa bị vẻ ngoài vô hại của Giang Kinh Mặc lừa gạt một cách thê thảm.

Các bạn học ôm mấy thanh Crispy Shark, vừa chào tạm biệt Giang Kinh Mặc vừa cảm thán rằng bạn học mới này không chỉ đẹp mà tính tình còn cực tốt, khác hẳn với hầu hết các dị năng giả khác!

Đây là gì chứ?

Đây chính là báu vật đấy!

Bọn họ nhất định sẽ chăm sóc và che chở cho bạn học nhỏ này thật tốt!

Giang Kinh Mặc trở về ký túc xá, để đồ xuống, thấy cũng sắp đến giờ, không kịp chỉnh trang lại nhiều, liền đi đến điểm hẹn.

Bữa tối ăn ở bên ngoài.

Đó là một quán lẩu khá nổi tiếng gần Hồng Kông.

Món ăn đã được gọi gần đủ, vừa bước vào cửa, Đoạn Mặc Hiên đã cười rạng rỡ.

“Bạn học Kinh Mặc, chiều nay các em có buổi huấn luyện à?”

Giang Kinh Mặc gật đầu: “Sao anh biết?”

“Ha ha ha, kinh nghiệm đó, chỉ có buổi huấn luyện mới khiến cho em mặt mày xám xịt như thế này thôi, cảm giác như bị phủ một lớp bụi vậy, ăn xong thì phải trở về gội đầu sạch sẽ đấy.”

Có thể thấy Giang Kinh Mặc đã rất cố gắng chỉnh trang bản thân trước khi ra ngoài.

Nhưng sau khi lăn lộn một vòng trên sân huấn luyện, sự chỉnh trang đó hoàn toàn không đủ.

Thời Tuế lười biếng dựa vào ghế, dáng vẻ lười nhác không muốn giao tiếp với ai, nghe thấy tiếng Giang Kinh Mặc vào cửa, hắn mới ngẩng đầu nhìn một cái, rồi cười khẩy một tiếng.

Giang Kinh Mặc vỗ vỗ đầu mình rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Tuế.

Thời Tuế đưa thực đơn qua.

“Xem xem còn muốn gọi thêm gì không.”

“Đúng vậy, bạn học Tiểu Giang, đừng khách sáo với anh Tuế, đang tuổi ăn tuổi lớn mà, cứ ăn thoải mái đi, anh Tuế mời.”

Đoạn Mặc Hiên cười hì hì.

Lão Cốc cũng nhìn qua: “Đúng đúng, ăn nhiều vào.”

Ăn no rồi thì đừng nghĩ đến chuyện khác nữa.

Thời Tuế không nói gì, đưa tay xoa đầu Giang Kinh Mặc, rồi lấy từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc màu sắc rực rỡ, vuốt vuốt tóc của Giang Kinh Mặc, buộc một chiếc đuôi gà sau đầu cậu, những sợi tóc trước trán cũng được vuốt gọn.

Nhìn cậu thanh niên trở nên gọn gàng hơn hẳn, vẻ lười nhác biến mất, thay vào đó là sự thoải mái, vô tư.

Đường nét khuôn mặt cậu mềm mại, có chút tái nhợt u ám, nhưng mặt mày lại sắc sảo xinh đẹp, lông mi dài cong vút, đôi mắt đen sáng rực.

Thời Tuế cũng lười nhác.

Nhưng vẻ lười nhác của Thời Tuế là kiểu chẳng quan tâm người khác làm gì, không thèm để mắt tới.

Còn Giang Kinh Mặc lại mang đến cảm giác thoải mái trong vùng an toàn của chính mình, thong thả mà không vội vàng.

Hai người này ngồi cùng nhau, quả thật là tuyệt phối.

“Tôi tự hỏi cậu vô duyên vô cớ mua dây buộc tóc làm gì, tôi nghĩ con gái của lão Cốc năm nay mới một tuổi, tóc trên đầu còn chưa mọc nhiều, dùng dây buộc tóc làm gì.”

Đoạn Mặc Hiên ‘chậc’ một tiếng.

“Buộc tóc lên lúc đánh nhau thì sẽ gọn gàng hơn, nhưng không còn vẻ ôn hoà như trước nữa.”

Giang Kinh Mặc đưa tay chạm vào đuôi tóc nhỏ sau đầu mình.

“A, cảm ơn đội trưởng.”

Thanh niên cười rạng rỡ.

Gương mặt được lộ ra hoàn toàn, càng làm cho vẻ đẹp của cậu thêm chói lóa.

Đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của cậu, vẫn có thể thấy được sợi dây buộc tóc màu sắc rực rỡ lẫn trong những sợi tóc đen.

Thời Tuế rút tay lại, khẽ hừ một tiếng, biểu cảm không rõ là hài lòng hay là không hài lòng.

Bé cá nhỏ bẩn thỉu này, hắn nghĩ, lấy khăn ướt bắt đầu lau tay và dụng cụ ăn uống.

Nói đến chuyện này, hình như hồ cá sắp đến rồi.

Món ăn đã được gọi xong, bắt đầu lần lượt được mang lên.

Lão Cốc, người lớn tuổi nhất trong nhóm, nhìn Giang Kinh Mặc cặm cụi lùa cơm, ăn rất ngon lành.

Trái tim người cha già lại một lần nữa rạo rực.

Cho dù đối phương có là cá voi sát thủ hung dữ.

Anh bắt đầu quan tâm đến cảm giác của Giang Kinh Mặc trong buổi học chiều nay.

Giang Kinh Mặc đã ăn xong một chén cơm, cầm chai nước lên uống, hút từng ngụm, chờ đợt lẩu tiếp theo sôi lên.

Bốn dị năng giả bình thường tiêu hao năng lượng rất lớn, dù trong lúc họ ăn, thức ăn cũng đang được nấu, nhưng tốc độ nấu chín cũng không kịp với tốc độ ăn của họ.

“Các bạn học? Các bạn đều khá tốt, mặc dù đều là các loài sinh vật khác nhau, nhưng họ lại rất quan tâm đến em, còn cho em kẹo nữa. Buổi chiều còn có người đến hẹn em thi đấu trong kì kiểm tra dị năng, là một con cá mập trắng.”

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn trả lời.

Không nóng nảy, không châm chọc, bạn học Tiểu Giang thực sự rất được lòng mọi người.

Đoạn Mặc Hiên lau mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cảm giác như đang chơi trò dưỡng thành vậy.”

“Kì kiểm tra dị năng?”

Thời Tuế đặt đũa gắp thịt xuống, nhướng mày.

“Vậy khi năm nhất các em nghỉ trong thời gian thực tập của năm hai và năm ba, anh nhớ là có hai ngày nghỉ cho các em chuẩn bị đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Trước kỳ nghỉ là kỳ thi tháng? Còn khoảng một tuần nữa?”

Giang Kinh Mặc: …

Thời Tuế chậm rãi cười, chống cằm.

“36 điểm, đã sẵn sàng bắt đầu học bù từ ngày mai chưa?”

Giang Kinh Mặc: …

Thanh niên trông có vẻ dễ bắt nạt kia trợn trắng mắt lườm hắn một cái.

“Ăn cá, ăn cá đi.” Thời Tuế cười đến mức vai rung lên, gắp cá cho Giang Kinh Mặc, “Là lỗi của anh, nhắc đến chuyện buồn của bạn nhỏ.”

Giang Kinh Mặc cúi đầu cắn miếng cá.

Động tác có chút giận dỗi.

“Chọc em ấy làm gì, chọc ẻm giận lên, chẳng phải lại phải tự mình dỗ sao?”

Đoạn Mặc Hiên và lão Cốc liếc nhìn nhau.

“Đúng rồi, tối mai đến nhà tôi ăn cơm nhé.”

Lão Cốc lau miệng.

“Vợ tôi nói, tiểu đội của chúng ta cuối cùng cũng đủ người, cô ấy mời mọi người đến ăn cơm, tiện thể để con gái tôi gặp gỡ chú mới.”

“Được thôi, cũng khéo thật, còn nửa tuần nữa là thực tập liên kết giữa năm hai và năm ba bắt đầu, chúng ta sẽ không còn thời gian nữa.”

Mọi người ăn xong, Thời Tuế và Giang Kinh Mặc cùng nhau trở về ký túc xá.

Thời gian đã khá muộn.

Thường ngày nếu Thời Tuế không có việc gì làm thì sẽ sống rất nề nếp như một ông cụ non, nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn nên chuẩn bị đi ngủ.

Hắn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống sữa nóng.

Giang Kinh Mặc gọi điện thoại về nhà, uyển chuyển từ chối tình yêu thương muốn gửi các món ăn bổ dưỡng qua bưu điện cho cậu của Giang Xuyên Bách, tắm rửa xong, cậu mặc một chiếc áo phông rộng rãi, lau khô tóc còn ướt, nghe thấy có tiếng động ở phòng khách nên định ra ngoài nhìn xem.

Vừa mở cửa phòng tắm, cậu khẽ nhíu mày.

Chỉ cảm thấy tim đập mạnh một cái, như thể có thứ gì đó muốn phá vỡ da cậu để chui ra ngoài.

Cái gì thế nhỉ?

Giang Kinh Mặc ôm ngực, nhíu mày đầy thắc mắc.

Nhớ đến kết quả kiểm tra kỳ lạ của thiết bị đo lường trước đó.

Không lẽ dị năng của cậu có vấn đề?

Dị năng nhẹ nhàng vận chuyển, cũng không nhận thấy điều gì bất thường.

Cậu bước đến trước gương, kéo cổ áo ra nhìn.

Ở chỗ ngực cậu, có một vết đỏ nhạt.

Cảm giác như hơi cộm lên.

Giang Kinh Mặc dùng tay chạm vào hai lần, không đau, cũng không nổi lên.

Có chút kỳ lạ, nhưng chiều nay cậu hầu như lăn lộn khắp sân huấn luyện, nhất là khi tránh né sự trinh sát của con mắt cơ khí của Liêu Lân, bị cấn vào đâu đó cũng là bình thường.

Giang Kinh Mặc lau khô tóc đến khi gần khô, mở cửa phòng, thò đầu ra ngoài nhìn.

Thời Tuế đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, đối diện với tầm mắt của Giang Kinh Mặc, vẫy tay.

“Lại đây, uống sữa.”

Bổ sung dinh dưỡng, còn giúp ngủ ngon.

Nhưng không ngờ Giang Kinh Mặc lại ngay lập tức rụt đầu về.

Thời Tuế: ?

Thời Tuế nhíu mày.

Giang Kinh Mặc không thích uống sữa?

Bạn học nhỏ này sao lại kén ăn vậy?

Nhưng mà hắn đã tự tay pha đấy!

Thời Tuế vừa đứng dậy, còn chưa kịp cầm ly sữa lên, đang suy nghĩ xem nên ép bé cá nhỏ này uống, hay là dỗ dành để cậu uống thì Giang Kinh Mặc đã xách một chiếc túi nhựa từ trong phòng đi ra.

Thời Tuế nhìn kỹ.

Trong túi nhựa là nửa túi socola Crispy Shark.

Nhớ lại cái cảnh cọ cọ ‘ra đời’ từ thanh socola đó.

Thời Tuế: …

Giang Kinh Mặc xách túi nhựa, đi thẳng đến trước mặt Thời Tuế, ngẩng đầu cười rạng rỡ.

“Đội trưởng, anh ăn socola không? Em chia cho anh một nửa nhé, người khác em chỉ cho mỗi người một thanh thôi đó.”

Socola đổi lấy cọ cọ.

Cọ cọ chỉ có hai trạng thái: hoặc không có lần nào hoặc có vô số lần!

Giang Kinh Mặc tính toán trong đầu, nhét nửa túi socola vào trong lòng Thời Tuế.

Sau đó quay người cầm lấy ly sữa, uống một hơi hết hơn nửa ly.

Đôi môi đỏ thắm của cậu còn vương một chút sữa trắng, được cậu liếm đi, sau đó nhìn Thời Tuế với ánh mắt nóng bỏng cùng mong đợi.

Ý đồ muốn làm thêm vài lần ‘giao lưu thân thiện’ nữa.

Kỳ thật Thời Tuế nghĩ rằng đây là một cái bẫy lớn.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, trước đây Giang Kinh Mặc sống trong môi trường không tốt, không có bạn bè, chưa bao giờ giao lưu với người khác, bây giờ trở nên hoạt bát hơn, bọn họ là đồng đội, hẳn là nên chăm sóc cho tâm hồn bé nhỏ của thành viên mới.

Hơn nữa, cậu còn lễ phép như vậy, mỗi lần ‘đặc biệt’ đều chạm đúng vào cảm xúc muốn độc chiếm của Thời Tuế.

Nói cho đúng thì, chuyện này cũng chỉ giống như cái nắm tay giữa mấy đứa con nít mà thôi.

Thế là Thời Tuế ôm nửa túi socola, gõ nhẹ lên trán của Giang Kinh Mặc.

“Cho anh nhiều thế à? Được rồi, đội trưởng nhận.”

Chỉ là khi thấy ánh mắt của Giang Kinh Mặc sáng lên, giống như đã đạt được nguyện vọng.

Hắn bỗng nhớ đến một câu văn cổ…

[Hôm nay cọ cọ năm lần, ngày mai cọ cọ mười lần, sau đó có một đêm yên giấc, khi tỉnh dậy nhìn quanh, Giang Kinh Mặc lại đến.]

Cố tình hắn lại chịu dáng vẻ này, thật là điên mất thôi.

Thời Tuế thầm nghĩ.

Giang Kinh Mặc ngồi không xa Thời Tuế, cầm ly uống hết phần sữa còn lại.

Đang định đặt ly xuống thì ngực lại đập mạnh một cái.

Cậu nhíu mày, theo phản xạ kéo cổ áo muốn nhìn.

Động tác nhỏ này bị Thời Tuế nhìn thấy.

“Sao vậy?”

Khi hắn nhìn sang, cũng nhíu mày.

“Ngực làm sao thế? Bị thương?”

Giang Kinh Mặc vừa tắm xong, hơi nước còn vương, mang theo mùi hương trái cây của sữa tắm. Trong phòng rất ấm, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông rộng, theo hành động kéo áo, lộ ra một chút màu đỏ.

“Chắc là bị cấn lúc huấn luyện chiều nay?”

Giang Kinh Mặc kéo áo, nhìn vào trong.

“Vừa nãy chỉ thấy hơi đỏ một chút, bây giờ dường như đã đậm lên nhiều hơn, khá đỏ rồi.”

“Để anh xem nào.”

Thời Tuế đứng dậy, đi đến trước mặt Giang Kinh Mặc, một tay đẩy đầu cậu lên, tay kia kéo áo cậu, cúi xuống nhìn kỹ.

Giang Kinh Mặc có nước da rất trắng, là kiểu trắng bệch vì không tiếp xúc với ánh nắng.

Trên làn da như thế này, bất kỳ vết tích nào cũng đều rất rõ ràng.

Vì vậy, vết đỏ nhỏ trên ngực cậu trông khá chói mắt, như một vết sưng.

Thời Tuế nhíu mày, không thể xác định được lý do vì sao.

Hắn còn muốn chạm vào để kiểm tra.

“Em tự giữ áo đi, để anh xem có phải là….”

Lúc này, cửa phát ra vài tiếng gõ nhẹ.

Giang Kinh Mặc và Thời Tuế vẫn chưa ngủ nên không khóa cửa phòng. Đoạn Mặc Hiên gõ cửa xong thì nhanh chóng đẩy vào, đặt thứ gì đó lên tủ gần cửa.

“Anh Tuế, đây là báo cáo cần dùng cho ngày mai, cậu xem qua một chút nhé. Tôi không làm phiền nữa…. Ơ? Ơ?!”

Vì biết Thời Tuế rất coi trọng lãnh địa của mình, nên Đoạn Mặc Hiên định nhanh chóng đặt đồ rồi rời đi. Nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Thanh niên gầy yếu ngồi trên ghế sofa, người đàn ông cao lớn đứng trước mặt hơi khom lưng, một tay giữ đầu cậu, tay kia kéo áo, đầu gần như sắp nhét luôn vào áo của bạn học nhỏ.

Đoạn Mặc Hiên: “….Cậu, hai người cứ tiếp tục?”

Anh ta lùi lại một bước.

Thời Tuế quay đầu lại với vẻ mặt ‘Cậu đang nói cái rắm gì vậy’, khiến mặt của Đoạn Mặc Hiên hơi tái đi.

“Anh Tuế, mặc dù cậu là cấp bậc 3S, nhưng tôi phải nghiêm túc nói với cậu, cho dù là đối với một nam sinh, việc cậu làm bây giờ cũng được tính là quấy rối đấy! Cậu làm vậy là không có đạo đức! Nếu tôi có thêm chút lương tâm nữa thôi, tôi sẽ lập tức báo cáo cho phòng giáo vụ! Cậu nên cảm thấy may mắn vì chúng ta đã là đồng đội một thời gian dài đi! Tất nhiên, bạn học Tiểu Giang, anh chắc chắn đứng về phía em, nếu em có điều gì uất ức, cứ nói với anh Đoạn, cùng lắm thì, anh từ bỏ cái mạng này thôi!”

Giang Kinh Mặc: …?