Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 825

topic

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 825 :Nữ binh đặc chủng (59)

Editor: Tieen

 

Chương 825: Nữ binh đặc chủng (59)

 

"Ừm." Tô Mộc trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi máy tính bảng, cô lấy ra một tờ tiền lớn từ trong không gian đưa cho tài xế lái xe.

 

"Cảm ơn, không cần thối lại."

 

Nói xong, cô ra khỏi xe rời đi.

 

Tài xế nhìn tờ tiền lớn trong tay, gấp đôi so với hắn có được, thật là một cô gái kỳ lạ.

 

Sau khi Tô Mộc xuống xe, cô đứng ở ven đường, gió lạnh thổi qua, thổi đi hơi ấm trên người cô, nhưng dường như cô không cảm thấy lạnh.

 

Vì liên quan tới tiền, cho nên Cửu Thiên Tuế không dám quấy rầy cô.

 

Nửa tiếng sau, Tô Mộc cuối cùng cũng từ máy tính bảng nhìn lên.

 

"Shh ~"

 

Lạnh.

 

Cất máy tính bảng đi, quấn chặt áo khoác bông, đút bàn tay đã cứng đờ vào túi quần, sải bước đi về phía khách sạn phía sau.

 

Nhìn thấy Tô Mộc càng ngày càng đến gần khách sạn nơi Trình Lạc đang ở, Cửu Thiên Tuế không hiểu sao kích động.

 

【 Ký chủ, ký chủ, cô nhất định phải làm ra vẻ mặt đặc biệt tổn thương một chút, chúng ta phải trình diễn một đoạn ngược luyến tình thâm. 】

 

Bộ phim truyền hình ngược luyến hàng năm mà nó muốn xem sắp bắt đầu, dọn băng ghế nhỏ lên, ngồi chờ xem diễn.

 

Sau khi vào khách sạn, lễ tân của khách sạn hỏi Tô Mộc tìm ai, Tô Mộc báo số phòng.

 

Lễ tân gọi phòng đó, sau khi nhận được phản hồi, nữ lễ tân khách sạn mỉm cười đàng hoàng nói: "Xin lỗi, vị tiểu thư này, vị khách kia nói rằng ngài ấy không mời khách."

 

Khách sạn không có quẹt thẻ phòng, lối đi và thang máy an toàn không thể tiếp cận được, vì vậy Tô Mộc lấy giấy chứng nhận thân phận của mình từ trong không gian ra.

 

Nữ lễ tân cũng là một người đã gặp qua việc đời, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: "Vị thượng tá này, là người thuê phòng của chúng tôi..."

 

"Phần tử kh*ng b*." Tô Mộc mặt không đổi sắc nói.

 

Nữ lễ tân: !?

 

Tại sao cô ấy lại không tin điều đó?

 

Cô lại quang minh chính đại nói ra như vậy?

 

"Thượng tá, ngài đến đây để bắt hắn sao? Chỉ có mình cô."

 

"Tôi tới theo dõi kẻ địch." Nghiêm trang trả lời.

 

Nữ lễ tân nửa tin nửa ngờ, gọi người quản lý khách sạn qua, người quản lý khách sạn đã tiếp xúc với quá nhân vật lớn, vừa nhìn liền biết giấy chứng minh danh tính này là phù hợp.

 

Lập tức kêu người đem thẻ chìa khóa phòng cho Tô Mộc, còn bí mật nhờ nhân viên khách sạn tìm một nơi an toàn để trốn đi.

 

Tô Mộc lên lầu rất thuận lợi, đi tới phòng tổng thống của Trình Lạc.

 

"Vị tiểu thư này, xin lỗi, cô không thể tùy ý vào đây." Hai người canh giữ ngoài cửa ngăn Tô Mộc lại.

 

"Tôi tìm Trình Lạc." Tô Mộc duỗi tay ra, bấm chuông cửa trước mặt hai người.

 

Hai vệ sĩ nhìn cô với vẻ mặt đề phòng, cô biết tên thật của Boss, không biết là bạn hay thù, vẫn cần chờ xem.

 

"Chuyện gì?"

 

Một giọng nữ quyến rũ truyền đến, chính là người mở cửa, người phụ nữ có thân hình nóng bỏng nhìn cô với khuôn mặt nhợt nhạt cùng một chiếc áo khoác bông lớn đứng trước mặt, đôi mắt cô ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá, không có ý tốt.

 

"Vào đi." Nói rồi, cô ta xoay người, bước vào bên trong với những bước chân quyến rũ, nói với bên trong: "Boss, khẩu vị của ngài thay đổi từ khi nào, thích một người đẹp bệnh yếu như vậy."

 

"Người đẹp bệnh yếu sao?" Một giọng nói lười biếng truyền đến, âm cuối hơi hơi cao, trêu chọc.

 

Trong ba năm, khuôn mặt vốn đã đẹp trai của hắn đầy quyến rũ hoang dã và xấu xa, với một nụ cười nhẹ trên khóe môi, bất cần đời, giễu cợt.

 

Hắn lười biếng dựa vào ghế sofa, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đút hắn ăn trái cây, hắn nghe thấy một giọng nói từ ngưỡng cửa, đôi mắt hắn nửa ngước lên, nhìn một cách thờ ơ.

 

Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch kia, khuôn mặt quen thuộc quay cuồng trong ký ức, hình ảnh hòa thuận ba năm trước hiện lên, có cảm giác quay ngược thời gian.