Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1415
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1415 :Đốn ngộ (2)
Hiện tại Giang Khải còn chưa có cách nào lĩnh ngộ, chỉ có thể tiếp tục học tập kiếm pháp.
Chẳng mấy chốc, trong đầu Giang Khải lại thấy bóng người kia.
Chỉ thấy trong tay bóng người rõ ràng kia không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ là vung kiếm chỉ lên, cũng không thấy kiếm khí để lại con đường đảo qua, chỉ có thể thấy đằng xa đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí sắc bén!
Tình cảnh này hơi giống với Nguyệt thực kiếm của Tsukikage Chizuru, điều khác biệt là Nguyệt thực kiếm của Tsukikage Chizuru chỉ ẩn giấu quỹ tích bay của kiếm khí, bóng người trong đầu kia như trực tiếp nhảy qua quá trình kiếm khí phi hành, kiếm khí lập tức tác dụng vào khu vực chỉ định.
Giữa hai bên nhìn như rất giống nhưng uy lực lại cách biệt một trời.
"Lấy kiếm chỉ làm kiếm, nhục thân đạo chân con người lại có thể cường đại sánh bằng trang bị đỉnh cấp?"
"Khoảng cách kiếm khí phi hành như biến mất trong hư không... Rốt cuộc làm làm bằng cách nào!"
"Sư phụ nói, kẻ dùng kiếm không thể quá ỷ lại vào vũ khí, vậy nên ỷ lại vào cái gì chứ?"
Giang Khải tiếp tục suy nghĩ theo mạch suy nghĩ này.
"Không có kiếm càng giống một loại thủ pháp... Không đúng, nói chính xác càng giống một loại cảnh giới dùng kiếm!"
"Đúng, cảnh giới!"
"Vô kiếm do sư phụ để lại trước khi lâm chung, mang theo sở học suốt đời sư phụ, có lẽ ta có thể từ sự lý giải biến hóa của sư phụ với giai đoạn kiếm pháp khác biệt, thử suy đoán sự thay đổi của sư phụ với cảnh giới kiếm pháp..."
"Sư phụ để lại ba thanh kiếm, thanh thứ nhất Thiên La trảm yêu kiếm, theo đuổi bộc phát công kích cực hạn, Kiếm động cửu thiên cần điều động tất cả tiềm năng của thân thể, một kích toàn lực, có thể nhận ra giai đoạn này sư phụ theo đuổi hạn mức cao nhất của lực lượng thân thể!"
"Ta tạm thời gọi nó là... Thân thể chi kiếm."
"Kiếm thứ hai, Thiên La đoạn giới kiếm, lúc này hình như điều sư phụ theo đuổi đã không phải là bộc phát cực hạn, mà là năng lực khống chế cực hạn với năng lượng, Kiếm phá tam giới bộc phát ba đoạn chính là điểm tốt nhất để mang ra hiện thực."
"Giai đoạn này, ta tạm thời gọi nó là... Năng lượng chi kiếm."
"Mặc dù ta chưa lấy được kiếm thứ ba nhưng sư phụ nói thanh kiếm này ở lại trong thân thể Ngũ đế long vương, kẻ dùng kiếm, kiếm không rời tay, huống chi sư phụ được vinh danh là Kiếm thần càng không có khả năng bỏ kiếm, nhưng sư phụ là nhân kiếm tách rời... Điều này là vì sao?"
"Đúng rồi, giai đoạn thần minh, thủ đoạn công kích mạnh nhất là lực lượng linh hồn, có lẽ cũng có liên quan với điểm này."
"Ta từng tiếp xúc nhiều nguyên thần như vậy, thật ra không khó phát hiện nguyên thần cũng có thể có được lực chiến rất mạnh! Bản chất nguyên thần là một phần của lực lượng linh hồn..."
Nghĩ tới đây, Giang Khải đột nhiên có ý tưởng,"E rằng trong trận chiến của sư phụ và Ngũ đế long vương, một kiếm dùng ra cũng không phải bắn ra tầm xa mà là hồn thể tách rời, dựa vào lực lượng linh hồn đánh ra một kiếm kia?"
Giang Khải đột nhiên cảm giác được suy nghĩ của mình có phải quá không thể tưởng tượng được không.
Dù sao hắn chưa đạt được kiếm thứ ba, tất cả suy đoán chỉ có thể là suy đoán.
"Tuy hiện tại ta không cách nào xác nhận, nhưng kiếm thứ ba có xác suất cực lớn liên quan tới lực lượng linh hồn, tạm thời gọi là Linh hồn chi kiếm."
"Vậy Vô kiếm này cũng là giai đoạn thứ tư, phía trên Linh hồn chi kiếm, chúng ta còn có thể sử dụng loại năng lượng kia?"
Những vấn đề này quá thâm ảo, cộng thêm Giang Khải vừa tốn lực lượng linh hồn lĩnh ngộ Vô kiếm đã sức cùng lực kiệt, trong vô thức ngủ thiếp đi...
Trong mơ, Giang Khải mơ thấy mình và Giang Vô Địch giao thủ, lần này lại chiến bại.
Hắn lại mơ thấy bóng dáng kia lần lượt dùng ra Vô kiếm, kiếm chỉ biến hóa, cách ngàn dặm kiếm khí tung hoành, chém núi bổ biển, một kiếm mở thiên địa.
Hắn mơ thấy sư phụ Tam Kiếm tiên sinh đứng ở trước mặt mình.
Hắn nghe thấy sư phụ lẩm bẩm,"Giang Khải, lĩnh ngộ của ngươi có suy nghĩ của mình, có lẽ tương lai có thể tự thành một phái, nhưng sự lĩnh ngộ của ta lại có chỗ khác biệt với ngươi."
"Ta từng đầy nhiệt huyết cầm kiếm lang bạt chân trời, từng cố chấp kiếm đạo đã tốt phải tốt hơn, từng tách ra linh nhục sáng tạo khơi dòng, nhưng cuối cùng ta lại phát hiện cực hạn kiếm đạo phải là bỏ rườm rà giữ đơn giản, tâm như mặt nước..."
"Bỏ rườm rà giữ đơn giản mới là cực hạn, tinh hà biến ảo, kiếm tâm vĩnh hằng!"
Giang Khải đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, cơn buồn ngủ lập tức không còn sót lại chút gì.
"Vừa rồi là sư phụ... Chẳng lẽ là Trảm Yêu kiếm?" Giang Khải quay đầu sang, phát hiện Trảm Yêu kiếm đang nằm thẳng cạnh giường.
Hắn không kịp xác nhận, không để ý sự mỏi mệt lập tức lấy ra thẻ tre lĩnh hội lần nữa.
Bỏ rườm rà giữ đơn giản mới là cực hạn, tinh thần biến ảo, duy tâm vĩnh hằng.
Cảm ngộ của sư phụ trước khi lâm chung, là... Đại đạo chí giản chi tâm!
Sau khi có lĩnh ngộ, Giang Khải lại cảm ngộ Vô kiếm.
Chẳng mấy chốc, trong đầu Giang Khải lại thấy bóng người kia.
Chỉ thấy trong tay bóng người rõ ràng kia không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ là vung kiếm chỉ lên, cũng không thấy kiếm khí để lại con đường đảo qua, chỉ có thể thấy đằng xa đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí sắc bén!
Tình cảnh này hơi giống với Nguyệt thực kiếm của Tsukikage Chizuru, điều khác biệt là Nguyệt thực kiếm của Tsukikage Chizuru chỉ ẩn giấu quỹ tích bay của kiếm khí, bóng người trong đầu kia như trực tiếp nhảy qua quá trình kiếm khí phi hành, kiếm khí lập tức tác dụng vào khu vực chỉ định.
Giữa hai bên nhìn như rất giống nhưng uy lực lại cách biệt một trời.
"Lấy kiếm chỉ làm kiếm, nhục thân đạo chân con người lại có thể cường đại sánh bằng trang bị đỉnh cấp?"
"Khoảng cách kiếm khí phi hành như biến mất trong hư không... Rốt cuộc làm làm bằng cách nào!"
"Sư phụ nói, kẻ dùng kiếm không thể quá ỷ lại vào vũ khí, vậy nên ỷ lại vào cái gì chứ?"
Giang Khải tiếp tục suy nghĩ theo mạch suy nghĩ này.
"Không có kiếm càng giống một loại thủ pháp... Không đúng, nói chính xác càng giống một loại cảnh giới dùng kiếm!"
"Đúng, cảnh giới!"
"Vô kiếm do sư phụ để lại trước khi lâm chung, mang theo sở học suốt đời sư phụ, có lẽ ta có thể từ sự lý giải biến hóa của sư phụ với giai đoạn kiếm pháp khác biệt, thử suy đoán sự thay đổi của sư phụ với cảnh giới kiếm pháp..."
"Sư phụ để lại ba thanh kiếm, thanh thứ nhất Thiên La trảm yêu kiếm, theo đuổi bộc phát công kích cực hạn, Kiếm động cửu thiên cần điều động tất cả tiềm năng của thân thể, một kích toàn lực, có thể nhận ra giai đoạn này sư phụ theo đuổi hạn mức cao nhất của lực lượng thân thể!"
"Ta tạm thời gọi nó là... Thân thể chi kiếm."
"Kiếm thứ hai, Thiên La đoạn giới kiếm, lúc này hình như điều sư phụ theo đuổi đã không phải là bộc phát cực hạn, mà là năng lực khống chế cực hạn với năng lượng, Kiếm phá tam giới bộc phát ba đoạn chính là điểm tốt nhất để mang ra hiện thực."
"Giai đoạn này, ta tạm thời gọi nó là... Năng lượng chi kiếm."
"Mặc dù ta chưa lấy được kiếm thứ ba nhưng sư phụ nói thanh kiếm này ở lại trong thân thể Ngũ đế long vương, kẻ dùng kiếm, kiếm không rời tay, huống chi sư phụ được vinh danh là Kiếm thần càng không có khả năng bỏ kiếm, nhưng sư phụ là nhân kiếm tách rời... Điều này là vì sao?"
"Đúng rồi, giai đoạn thần minh, thủ đoạn công kích mạnh nhất là lực lượng linh hồn, có lẽ cũng có liên quan với điểm này."
"Ta từng tiếp xúc nhiều nguyên thần như vậy, thật ra không khó phát hiện nguyên thần cũng có thể có được lực chiến rất mạnh! Bản chất nguyên thần là một phần của lực lượng linh hồn..."
Nghĩ tới đây, Giang Khải đột nhiên có ý tưởng,"E rằng trong trận chiến của sư phụ và Ngũ đế long vương, một kiếm dùng ra cũng không phải bắn ra tầm xa mà là hồn thể tách rời, dựa vào lực lượng linh hồn đánh ra một kiếm kia?"
Giang Khải đột nhiên cảm giác được suy nghĩ của mình có phải quá không thể tưởng tượng được không.
Dù sao hắn chưa đạt được kiếm thứ ba, tất cả suy đoán chỉ có thể là suy đoán.
"Tuy hiện tại ta không cách nào xác nhận, nhưng kiếm thứ ba có xác suất cực lớn liên quan tới lực lượng linh hồn, tạm thời gọi là Linh hồn chi kiếm."
"Vậy Vô kiếm này cũng là giai đoạn thứ tư, phía trên Linh hồn chi kiếm, chúng ta còn có thể sử dụng loại năng lượng kia?"
Những vấn đề này quá thâm ảo, cộng thêm Giang Khải vừa tốn lực lượng linh hồn lĩnh ngộ Vô kiếm đã sức cùng lực kiệt, trong vô thức ngủ thiếp đi...
Trong mơ, Giang Khải mơ thấy mình và Giang Vô Địch giao thủ, lần này lại chiến bại.
Hắn lại mơ thấy bóng dáng kia lần lượt dùng ra Vô kiếm, kiếm chỉ biến hóa, cách ngàn dặm kiếm khí tung hoành, chém núi bổ biển, một kiếm mở thiên địa.
Hắn mơ thấy sư phụ Tam Kiếm tiên sinh đứng ở trước mặt mình.
Hắn nghe thấy sư phụ lẩm bẩm,"Giang Khải, lĩnh ngộ của ngươi có suy nghĩ của mình, có lẽ tương lai có thể tự thành một phái, nhưng sự lĩnh ngộ của ta lại có chỗ khác biệt với ngươi."
"Ta từng đầy nhiệt huyết cầm kiếm lang bạt chân trời, từng cố chấp kiếm đạo đã tốt phải tốt hơn, từng tách ra linh nhục sáng tạo khơi dòng, nhưng cuối cùng ta lại phát hiện cực hạn kiếm đạo phải là bỏ rườm rà giữ đơn giản, tâm như mặt nước..."
"Bỏ rườm rà giữ đơn giản mới là cực hạn, tinh hà biến ảo, kiếm tâm vĩnh hằng!"
Giang Khải đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, cơn buồn ngủ lập tức không còn sót lại chút gì.
"Vừa rồi là sư phụ... Chẳng lẽ là Trảm Yêu kiếm?" Giang Khải quay đầu sang, phát hiện Trảm Yêu kiếm đang nằm thẳng cạnh giường.
Hắn không kịp xác nhận, không để ý sự mỏi mệt lập tức lấy ra thẻ tre lĩnh hội lần nữa.
Bỏ rườm rà giữ đơn giản mới là cực hạn, tinh thần biến ảo, duy tâm vĩnh hằng.
Cảm ngộ của sư phụ trước khi lâm chung, là... Đại đạo chí giản chi tâm!
Sau khi có lĩnh ngộ, Giang Khải lại cảm ngộ Vô kiếm.