Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 838
topicHoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 838 :Speedtail, xe thể thao số một phiên bản giới hạn!
Tần Muội tiếp nhận món quà, ôm chặt lấy Tần Nguyễn rồi vui vẻ kêu: “Đấy, em gái vẫn là người quan tâm anh nhất, đúng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ mà!”k
Tần Muội thả Tần Nguyễn ra rồi vội vàng mở quà.
Sau hai, ba lần bóc, chiếc hộp quà nhỏ được đóng gói tinh xảo đã bị mở ra. Kết quả kiểm tra là anh ta quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sức khỏe của Tiêu Vân Sâm vẫn ổn, nhưng Từ Ân Hạo không thể ngồi yên.
Anh ta yêu cầu các vệ sĩ được công ty sắp xếp ở lại bệnh viện, sau đó rời đi để xử lý hậu quả của sự việc lần này, nhân tiện tính sổ với cô ả tên Kim Linh kia. Tần Cảnh Sầm mỉm cười nhìn em gái, ánh mắt tràn đầy ấm áp: “Em ăn cơm chưa? Mọi chuyện giải quyết xong rồi à?”
“Em chưa, buổi tối còn việc cần xử lý, em về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Tần An Quốc cau mày: “Con chưa ăn cơm à?” Tần Nguyễn đáp vâng một tiếng, cô chỉ ăn nửa bát cơm thì đặt đũa xuống.
Sau khi ăn xong, Tần Nguyễn không ngủ ngay, cô đi tắm rồi thay quần áo, sau đó dựa vào giường và mở nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên] ra.
Tần Nguyễn liếc nhìn nội dung chat trong nhóm, bất tri bất giác cơn buồn ngủ lại ập tới. Tần Cảnh Sầm thở dài, xoay người bế Tần Nguyễn lên lầu.
Mặc dù căn phòng của Tần Nguyễn đã lâu không có người ở, nhưng nó vẫn được quét dọn rất sạch sẽ, như thể chờ cô vào ở bất cứ lúc nào, có lẽ căn phòng luôn được dọn dẹp thường xuyên.
Tần Nguyễn bị đặt lên giường, cô thu lại ánh mắt nhìn quanh căn phòng. c“Ôi trời!”
Nhìn thấy chiếc chìa khóa xe bên trong, đôi mắt Tần Muội gần như lồi ra ngoài.
Anh ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, hỏi với agiọng điệu không dám tin: “Nguyễn Nguyễn, anh không nhìn nhầm chứ! Đây có phải là Speedtail, xe thể thao số một phiên bản giới hạn vừa được đưa ra thị thường không?” Từ Ân Hạo tự mình gọi điện thoại cho Kim Linh, nhưng điện thoại lại báo cô ta đã tắt máy, anh ta liên lạc với người đại diện của Kim Linh, nhưng đối phương cũng đang tìm người khắp nơi.
Hóa ra sau khi rời khỏi công ty Giải trí Á Hoàng, Kim Linh đã đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng với công ty, cô ta nói muốn về quê, sau này không bước chân vào ngành giải trí nữa.
Từ Ân Hạo chửi thề khi biết được tin tức này. Sau khi tỉnh táo lại, anh ta cảm thấy nếu Kim Linh thực sự rời khỏi làng giải trí thì đó cũng là một kết thúc tốt đẹp.
Ở một vùng ngoại ô xa xôi nào đó của thủ đô.
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh thoang thoảng, có một bóng người nhỏ nhắn đang đứng cạnh dòng sông ô nhiễm. Lần này, Tần Nguyễn ngủ một mạch đến tối.
…
Tiêu Vân Sâm đã được đưa đến bệnh viện và được kiểm tra sức khỏe toàn diện. Tần Muội liếm môi, cầm chìa khóa xe rồi lắc lắc cánh tay Tần Nguyễn: “Xe đâu? Nó đang ở đâu?”
Vẻ mặt anh ta vô cùng sốt ruột, chỉ muốn lập tức được lái xe chạy một vòng.
Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh đoán xem?” Tần Nguyễn giật giật khóe môi, hỏi: “Ai nấu thế?”
Tần Cảnh Sầm chỉ vào món thịt bò hầm cà chua trên bàn: “Món này do ba làm, còn lại là đầu bếp làm.”
Anh ta đặt đũa vào tay Tần Nguyễn: “Lát nữa còn ngủ tiếp nên em đừng ăn nhiều.” Người được Từ Ân Hạo và đại diện công ty tìm kiếm đang đứng cạnh bờ sông.
Trường Uyên mang theo cơ thể Kim Linh chạy tới đây là để xử lý cơ thể của cô ta.
Sau khi hắn rời khỏi người Kim Linh, cơ thể nhỏ nhắn kia ngã lăn ra đất. Trường Uyên nhìn chằm chằm vào xác chết dưới chân, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
Trường Uyên muốn tự tay xóa bỏ người phụ nữ suýt chút nữa đã hủy hoại danh tiếng của chủ nhân.
Trường Uyên vung tay áo lên, một đám sương đen bay ra từ lòng bàn tay, sau đó bao phủ cơ thể Kim Linh. Tần nhị thiếu háo hức nhìn Tần Nguyễn, anh ta hỏi đầy mong đợi: “Nó ở bên ngoài à?”
Tần Nguyễn cười khẽ lắc đầu.
Tần Muội không kiên nhẫn, anh ta lắc lắc cánh tay Tần Nguyễn: “Đừng giấu nữa, em gái yêu mau nói cho anh biết chiếc xe quý giá đó đang ở đâu?” Tiếc rằng khi Từ Ân Hạo trở về công ty thì Kim Linh đã rời đi.
Trước khi rời đi, đối phương đã rút lui khỏi đoàn làm phim và tuyên bố rằng sẽ chính thức rời khỏi giới giải trí từ ngày hôm nay.
Từ Ân Hạo không tin những lời vô nghĩa của cô ta, Kim Linh là một người phụ nữ có mưu mô thâm sâu, thủ đoạn vô liêm sỉ, cô ta có thể bán tất cả mọi thứ vì lợi ích nhưng lại muốn có danh tiếng tốt, ai biết được cô ta có đang ấp ủ âm mưu to lớn nào không. Ông ấy đứng dậy đi vào bếp và sai người chuẩn bị đồ ăn.
Khi quay người lại, trong mắt ông hiện lên ý cười, đường cong trên miệng khiến vẻ uy nghiêm hoàn toàn biến mất.
Tần Cảnh Sầm vắt tréo chân, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng. Tần Nguyễn dựa vào ghế sô pha, cau mày nói: “Chưa ạ.”
Cô nhìn Tần An Quốc bằng ánh mắt như một con mèo lười đang đòi ăn.
Tần An Quốc giả vờ không vui: “Con bé này chẳng khiến người ta bớt lo gì cả.” “Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn?”
Mí mắt Tần Nguyễn rung rung.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Tần Nguyễn thèm ăn, đôi mắt ngái ngủ của cô từ từ mở ra. Tần Nguyễn cởi áo khoác ngoài, trên cổ lộ ra một ít vết tích, dưới mắt có quầng thâm, Tần Cảnh Sâm lo lắng nói: “Em mệt thì lên lầu nghỉ đi, lát nữa đồ ăn nấu xong anh sẽ mang lên cho em.”
“Vâng.”
Tần Nguyễn đáp lại, nhưng cơ thể nép vào ghế sô pha không hề nhúc nhích. Giọng nói của Tần Muội run run, khuôn mặt đẹp trai hơi giống Tần Nguyễn đỏ ửng vì quá kích động.
Tần Nguyễn biết món quà này đã đánh trúng tim đen của anh hai.
Cô cười híp mắt gật đầu: “Vâng, trong nước có không quá ba chiếc, em bảo Tam gia đặt một chiếc đấy.” Hầu hết đàn ông đều thích xe, Tần Muội đang ở độ tuổi thanh niên nên lại càng thích xe thể thao.
Tần Nguyễn tránh sang một bên, chỉ vào một chỗ nào đó ngoài cửa: “Nó ở trong gara dưới tầng hầm, tối hôm qua em đã bảo người ta chở đến.”
Tần Nguyễn vừa dứt lời, Tần Muội đã biến mất tại chỗ, tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy trốn khỏi con quỷ. Con người thật sự không thể nhịn quá lâu.
Một lần này đã khiến cô phải chịu khổ.
Tần Nguyễn cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu thì nghe thấy có người nhỏ giọng gọi tên mình. “Em ngủ đi.” Tần Cảnh Sầm xoa đầu Tần Nguyễn rồi rời khỏi phòng.
Tần Nguyễn nằm trên giường, cảm thấy eo mình bủn rủn và hơi đau âm ỉ.
Nghĩ đến thủ phạm là Hoắc Tam gia, trong mắt Tần Nguyễn hiện lên cảm xúc buồn bực xấu hổ. Trên thế giới này, mỗi ngày đều có vô số người mất tích, một con người nhỏ bé, có chết cũng chẳng sao.
Trường Uyên không quan tâm đến những con người yếu ớt, hắn cũng không nghĩ đến những rắc rối sẽ tới sau khi Kim Linh mất tích một cách bí ẩn.
Hắn chỉ muốn cô gái này biến mất, thậm chí không để lại một chút dấu vết nào trên thế giới này.
“Trường Uyên, dừng tay!” Có tiếng quát to vang lên phía sau lưng.
Tần Muội thả Tần Nguyễn ra rồi vội vàng mở quà.
Sau hai, ba lần bóc, chiếc hộp quà nhỏ được đóng gói tinh xảo đã bị mở ra. Kết quả kiểm tra là anh ta quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sức khỏe của Tiêu Vân Sâm vẫn ổn, nhưng Từ Ân Hạo không thể ngồi yên.
Anh ta yêu cầu các vệ sĩ được công ty sắp xếp ở lại bệnh viện, sau đó rời đi để xử lý hậu quả của sự việc lần này, nhân tiện tính sổ với cô ả tên Kim Linh kia. Tần Cảnh Sầm mỉm cười nhìn em gái, ánh mắt tràn đầy ấm áp: “Em ăn cơm chưa? Mọi chuyện giải quyết xong rồi à?”
“Em chưa, buổi tối còn việc cần xử lý, em về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Tần An Quốc cau mày: “Con chưa ăn cơm à?” Tần Nguyễn đáp vâng một tiếng, cô chỉ ăn nửa bát cơm thì đặt đũa xuống.
Sau khi ăn xong, Tần Nguyễn không ngủ ngay, cô đi tắm rồi thay quần áo, sau đó dựa vào giường và mở nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên] ra.
Tần Nguyễn liếc nhìn nội dung chat trong nhóm, bất tri bất giác cơn buồn ngủ lại ập tới. Tần Cảnh Sầm thở dài, xoay người bế Tần Nguyễn lên lầu.
Mặc dù căn phòng của Tần Nguyễn đã lâu không có người ở, nhưng nó vẫn được quét dọn rất sạch sẽ, như thể chờ cô vào ở bất cứ lúc nào, có lẽ căn phòng luôn được dọn dẹp thường xuyên.
Tần Nguyễn bị đặt lên giường, cô thu lại ánh mắt nhìn quanh căn phòng. c“Ôi trời!”
Nhìn thấy chiếc chìa khóa xe bên trong, đôi mắt Tần Muội gần như lồi ra ngoài.
Anh ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, hỏi với agiọng điệu không dám tin: “Nguyễn Nguyễn, anh không nhìn nhầm chứ! Đây có phải là Speedtail, xe thể thao số một phiên bản giới hạn vừa được đưa ra thị thường không?” Từ Ân Hạo tự mình gọi điện thoại cho Kim Linh, nhưng điện thoại lại báo cô ta đã tắt máy, anh ta liên lạc với người đại diện của Kim Linh, nhưng đối phương cũng đang tìm người khắp nơi.
Hóa ra sau khi rời khỏi công ty Giải trí Á Hoàng, Kim Linh đã đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng với công ty, cô ta nói muốn về quê, sau này không bước chân vào ngành giải trí nữa.
Từ Ân Hạo chửi thề khi biết được tin tức này. Sau khi tỉnh táo lại, anh ta cảm thấy nếu Kim Linh thực sự rời khỏi làng giải trí thì đó cũng là một kết thúc tốt đẹp.
Ở một vùng ngoại ô xa xôi nào đó của thủ đô.
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh thoang thoảng, có một bóng người nhỏ nhắn đang đứng cạnh dòng sông ô nhiễm. Lần này, Tần Nguyễn ngủ một mạch đến tối.
…
Tiêu Vân Sâm đã được đưa đến bệnh viện và được kiểm tra sức khỏe toàn diện. Tần Muội liếm môi, cầm chìa khóa xe rồi lắc lắc cánh tay Tần Nguyễn: “Xe đâu? Nó đang ở đâu?”
Vẻ mặt anh ta vô cùng sốt ruột, chỉ muốn lập tức được lái xe chạy một vòng.
Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh đoán xem?” Tần Nguyễn giật giật khóe môi, hỏi: “Ai nấu thế?”
Tần Cảnh Sầm chỉ vào món thịt bò hầm cà chua trên bàn: “Món này do ba làm, còn lại là đầu bếp làm.”
Anh ta đặt đũa vào tay Tần Nguyễn: “Lát nữa còn ngủ tiếp nên em đừng ăn nhiều.” Người được Từ Ân Hạo và đại diện công ty tìm kiếm đang đứng cạnh bờ sông.
Trường Uyên mang theo cơ thể Kim Linh chạy tới đây là để xử lý cơ thể của cô ta.
Sau khi hắn rời khỏi người Kim Linh, cơ thể nhỏ nhắn kia ngã lăn ra đất. Trường Uyên nhìn chằm chằm vào xác chết dưới chân, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
Trường Uyên muốn tự tay xóa bỏ người phụ nữ suýt chút nữa đã hủy hoại danh tiếng của chủ nhân.
Trường Uyên vung tay áo lên, một đám sương đen bay ra từ lòng bàn tay, sau đó bao phủ cơ thể Kim Linh. Tần nhị thiếu háo hức nhìn Tần Nguyễn, anh ta hỏi đầy mong đợi: “Nó ở bên ngoài à?”
Tần Nguyễn cười khẽ lắc đầu.
Tần Muội không kiên nhẫn, anh ta lắc lắc cánh tay Tần Nguyễn: “Đừng giấu nữa, em gái yêu mau nói cho anh biết chiếc xe quý giá đó đang ở đâu?” Tiếc rằng khi Từ Ân Hạo trở về công ty thì Kim Linh đã rời đi.
Trước khi rời đi, đối phương đã rút lui khỏi đoàn làm phim và tuyên bố rằng sẽ chính thức rời khỏi giới giải trí từ ngày hôm nay.
Từ Ân Hạo không tin những lời vô nghĩa của cô ta, Kim Linh là một người phụ nữ có mưu mô thâm sâu, thủ đoạn vô liêm sỉ, cô ta có thể bán tất cả mọi thứ vì lợi ích nhưng lại muốn có danh tiếng tốt, ai biết được cô ta có đang ấp ủ âm mưu to lớn nào không. Ông ấy đứng dậy đi vào bếp và sai người chuẩn bị đồ ăn.
Khi quay người lại, trong mắt ông hiện lên ý cười, đường cong trên miệng khiến vẻ uy nghiêm hoàn toàn biến mất.
Tần Cảnh Sầm vắt tréo chân, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng. Tần Nguyễn dựa vào ghế sô pha, cau mày nói: “Chưa ạ.”
Cô nhìn Tần An Quốc bằng ánh mắt như một con mèo lười đang đòi ăn.
Tần An Quốc giả vờ không vui: “Con bé này chẳng khiến người ta bớt lo gì cả.” “Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn?”
Mí mắt Tần Nguyễn rung rung.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Tần Nguyễn thèm ăn, đôi mắt ngái ngủ của cô từ từ mở ra. Tần Nguyễn cởi áo khoác ngoài, trên cổ lộ ra một ít vết tích, dưới mắt có quầng thâm, Tần Cảnh Sâm lo lắng nói: “Em mệt thì lên lầu nghỉ đi, lát nữa đồ ăn nấu xong anh sẽ mang lên cho em.”
“Vâng.”
Tần Nguyễn đáp lại, nhưng cơ thể nép vào ghế sô pha không hề nhúc nhích. Giọng nói của Tần Muội run run, khuôn mặt đẹp trai hơi giống Tần Nguyễn đỏ ửng vì quá kích động.
Tần Nguyễn biết món quà này đã đánh trúng tim đen của anh hai.
Cô cười híp mắt gật đầu: “Vâng, trong nước có không quá ba chiếc, em bảo Tam gia đặt một chiếc đấy.” Hầu hết đàn ông đều thích xe, Tần Muội đang ở độ tuổi thanh niên nên lại càng thích xe thể thao.
Tần Nguyễn tránh sang một bên, chỉ vào một chỗ nào đó ngoài cửa: “Nó ở trong gara dưới tầng hầm, tối hôm qua em đã bảo người ta chở đến.”
Tần Nguyễn vừa dứt lời, Tần Muội đã biến mất tại chỗ, tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy trốn khỏi con quỷ. Con người thật sự không thể nhịn quá lâu.
Một lần này đã khiến cô phải chịu khổ.
Tần Nguyễn cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu thì nghe thấy có người nhỏ giọng gọi tên mình. “Em ngủ đi.” Tần Cảnh Sầm xoa đầu Tần Nguyễn rồi rời khỏi phòng.
Tần Nguyễn nằm trên giường, cảm thấy eo mình bủn rủn và hơi đau âm ỉ.
Nghĩ đến thủ phạm là Hoắc Tam gia, trong mắt Tần Nguyễn hiện lên cảm xúc buồn bực xấu hổ. Trên thế giới này, mỗi ngày đều có vô số người mất tích, một con người nhỏ bé, có chết cũng chẳng sao.
Trường Uyên không quan tâm đến những con người yếu ớt, hắn cũng không nghĩ đến những rắc rối sẽ tới sau khi Kim Linh mất tích một cách bí ẩn.
Hắn chỉ muốn cô gái này biến mất, thậm chí không để lại một chút dấu vết nào trên thế giới này.
“Trường Uyên, dừng tay!” Có tiếng quát to vang lên phía sau lưng.