Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 88

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 88 :Hai Mặt

Đó là duyên phận. Từ khoảnh khắc đầu tiên khi hắn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt nàng lúc nàng mở mắt , trái tim hắn đã bị cuốn vào, không thể thoát ra.

Nhưng cho dù có không thoát được thì đã sao? Với hắn — Nam Cung Duệ — thứ gì hắn muốn, trên đời này chưa từng có gì là hắn không thể có.

Ngay lúc ấy, từ bên ngoài vang lên tiếng thị vệ cung kính bẩm báo:

“Chủ nhân, Chu Tước cầu kiến.”

Một lát sau, một nữ tử tuyệt sắc mặc hồng y bước vào đại sảnh, nhẹ nhàng quỳ xuống hành lễ.

Động tác của nàng uyển chuyển như mây trôi nước chảy, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ yêu kiều. Dù đang quỳ, tấm thân uyển chuyển kia vẫn hơi ưỡn lên, phô bày đường cong quyến rũ.

Nam Cung Duệ cất giọng nhàn nhạt:

“Đứng lên. Cô gái ta bảo ngươi xem thương thế thế nào rồi?”

Chu Tước chậm rãi đứng dậy, nét mặt lạnh nhạt, đôi mày hơi cau. Trong mắt thoáng lóe lên tia khinh miệt, nhưng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại vẻ cung kính:

“Bẩm Chủ nhân, tiểu thư Nạp Lan chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại.”

Sau khi trở về, Chu Tước mới phát hiện người sống ở tiểu viện hẻo lánh, nơi chẳng có chút linh khí nào ấy, lại là Tam tiểu thư Nạp Lan, con thứ sinh bị ruồng bỏ của Nạp Lan phủ.
Một nữ nhân vô dụng, xuất thân hèn mọn như vậy, vốn không xứng để người của phủ Diêm Vương bận tâm đến nửa câu. Ấy vậy mà nàng ta dám quyến rũ Chủ nhân... thật đáng chết!

Nam Cung Duệ gật nhẹ đầu. Hắn vốn đã dùng linh lực dò qua, nên biết thân thể nàng không có trở ngại.
Chỉ là, nghĩ đến những vết sẹo chằng chịt kia, lòng hắn thoáng lạnh đi.

“Những vết sẹo trên người nàng có thể hồi phục chứ?”

Chu Tước cúi mắt che đi tâm tình, hai tay siết chặt bên người. Giọng nàng pha chút tự giễu:

“Chủ nhân, thuộc hạ tuy là y sư ngũ phẩm, nhưng nếu đến cả mấy vết sẹo nhỏ còn không trị được thì làm sao có tư cách hầu hạ Người?”

Thấy không có tiếng đáp, nàng len lén ngẩng lên, liền bắt gặp nụ cười như có như không trên môi Nam Cung Duệ.
Trong lòng khẽ run, nàng cắn môi, giả vờ như thuận miệng nói:

“Vì thương thế của tiểu thư Nạp Lan chỉ là do vật thường gây ra, chưa tổn đến da thịt, nên thuộc hạ vốn định cho nàng ta một lọ Đan Ngọc Lộ nhị phẩm là đủ. Tuy hiệu quả loại thuốc này bình thường, thời gian khôi phục hơi lâu, nhưng tính chất ôn hòa, giảm đau tốt, rất thích hợp cho người phàm như nàng ta. Chỉ là... chỉ là...”

Chu Tước lại liếc nhìn Nam Cung Duệ, thấy nụ cười của hắn dần tắt, mày hơi nhíu, nàng lập tức tiếp lời, tỏ vẻ tủi thân:

“Chỉ là tiểu thư Nạp Lan có lẽ biết thuộc hạ là y sư ngũ phẩm nên liền đòi lấy mỗi loại đan dược một phần. Nhưng những đan dược đó đều dành cho tu sĩ tam phẩm trở lên, người phàm uống vào sẽ nổ tung mà chết. Thuộc hạ đã khuyên can hết lời, song tiểu thư Nạp Lan chẳng những không nghe, còn nói... nói rằng nàng là người được Chủ nhân coi trọng, còn thuộc hạ chỉ là nô tỳ thấp hèn. Thuộc hạ... thật sự bất lực, đành phải làm theo.”

Nam Cung Duệ khẽ nhếch môi, không trách cũng chẳng dỗ, chỉ hỏi một câu:

“Ồ, vậy sao?”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, khiến Chu Tước hoảng hốt, như thể hắn có thể nhìn thấu lòng nàng. Nàng đành cố nén sợ hãi, gật đầu thật mạnh.

Giọng Nam Cung Duệ chợt trầm xuống:

“Nhưng bản vương nhớ rõ đã bảo ngươi mang Đan Ngọc Cốt tứ phẩm đến. Chu Tước, ngươi ngoài miệng thì tuân lệnh, nhưng trong lòng lại dám trái ý ta sao?”

“Thuộc hạ không dám!”

Chu Tước hoảng hốt quỳ rạp xuống đất, thân thể run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.