Lão Xà Tu Tiên Truyện - Chương 168

topic

Lão Xà Tu Tiên Truyện - Chương 168 :Ác ma Đồ Phu, ác danh vang xa.

Sau một phen mạo hiểm lớn như vậy, may mắn là không có gì nguy hiểm xảy ra, Hứa Hắc an toàn đi sâu vào trong.

Nhớ lại cơn bão cát đen vừa rồi, Hứa Hắc cảm thấy da đầu tê dại.

Chuyện này, e rằng Tần Huyền Cơ có đến cũng khó mà xử lý được.

“Nhiều cát như vậy, chắc cũng phải có đến hàng triệu con rối. Rốt cuộc là ai có thể điều khiển nhiều con rối như vậy cùng một lúc được chứ? Hay còn có kỹ năng đặc biệt nào khác?"

Hứa Hắc nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu được.

Loại kỹ năng điều khiển rối kỳ lạ này đã mở mang thêm kiến ​​​​thức của hắn. Nếu so với kỹ thuật này thì những gì Thiên Khôi Tông đã truyền lại cho hắn, chỉ là trò con nít.

Hắn chợt nghĩ đến tấm lệnh bài trong Hư Không Thạch, những dòng chữ ngắt quãng còn sót lại từ xa xưa.

"Người thừa kế của Công Thâu... Thần Khôi Tông..."

Hứa Hắc trầm ngâm suy nghĩ.

Vì lý do nào đó, Thiên Khôi Tông đã bị cấm vào, nhưng chủ nhân của ngôi mộ này rõ ràng có quan hệ với Thiên Khôi Tông, nói không chừng còn là thế lực cổ xưa của Thiên Khôi Tông.

Thần Khôi Tông có lẽ là cấp cao của Thiên Khôi Tông.

Hứa Hắc nhìn xung quanh, tứ phía đều là một sa mạc đen ngòm rộng lớn, không biết đi đâu, dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, khôi phục năng lực tiêu hao, tiện tay bẻ khoá Túi Càn Khôn của Chu Văn Quân.

Hắn không dám hành động hấp tấp, phải chuẩn bị kĩ lưỡng trước, kẻo lại gặp phải nguy hiểm bất ngờ gì đó nữa.

…………

Thổ Hành Chi Địa, ở lối vào.

Hai bóng người nhếch nhác lao ra, thở hổn hển, máu me đầy người, gần như kiệt sức. Đó là Lưu Bất Quần cùng với Thiên Cơ Thượng Nhân.

Biện pháp của hai người này cũng rất đặc biệt. Họ có thể thoát khỏi đám mây cát lớn như vậy, điều đó cho thấy họ có năng lực rất lớn.

"Nơi này quá nguy hiểm, tốt nhất nên từ bỏ cơ hội này thôi."

Lưu Bất Quần vẻ mặt xanh xao vẫn còn sợ hãi. Hắn khao khát có được cơ hội hiếm có kia, nhưng phải còn mạng thì mới được.

Thiên Cơ Thượng Nhân cũng thở dài. Cho dù với năng lực của hắn, muốn đi qua nơi này cũng rất khó khăn.

“Tên ma đầu kia có lẽ đã chết rồi, là do ta sơ suất."

Thiên Cơ Thượng Nhân thầm thở dài trong lòng, không muốn để ý nữa.

Bọn họ ngồi xuống tại chỗ để hồi phục thể lực.

Lúc này, rất nhiều người đã phát hiện ra con đường cát mới mở này.

Nhóm tu sĩ đầu tiên bước vào lúc trước, đều hoảng loạn chạy ra. Mặt mày bọn họ trắng bệch, thần sắc vô cùng hoảng sợ.

Sau khi tra hỏi, mới biết được bên trong có một tà tu, cơ thể hắn được ghép lại bằng thân thể của những người sống, với hàng trăm nhãn cầu trên khắp cơ thể, không thể tả hết mức độ kinh dị của nó.

Sau đó, lại có một người phụ nữ mặc đồ đen điên điên khùng khùng chạy ra ngoài. Cô ta vừa chạy vừa không ngừng gào thét “Ác ma" và "Đừng đến đây.”

Cứ thế, mọi người đều biến sắc.

Ngay cả các tu sĩ Trúc Cơ cũng đều bị doạ sợ đến phát điên. Rốt cuộc đó là loại quái vật như thế nào vậy?

"Loại ác ma nào có thể đáng sợ như vậy? Lão tử vẫn không tin!"

Có một tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí không tin bên trong có ác ma, hắn thành lập một đội nhỏ đi vào bên trong khám phá.

Nhưng không lâu sau, đám người này lại vội vàng bỏ chạy trở về, hơn mười người đi vào, chỉ có hai người sống sót đi ra, nhưng bọn họ cũng bị thương nặng, hơi thở yếu ớt.

"Thật kinh khủng, đó là loại cát gì thế?"

“Nó ăn thịt người đến xương cũng không còn."

Cả hai đều vô cùng kinh hãi. Họ không gặp phải ác ma mà bọn họ gặp phải rối cát còn đáng sợ hơn.

Sau đó, lần lượt từng nhóm tu sĩ không sợ chết tiến vào, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị thương vong nặng nề, không ai có thể vượt qua được.

Điều này khiến mọi người tuyệt vọng.

Ở những nơi khác, chỉ cần tuân thủ đúng quy tắc và có người lãnh đạo mạnh mẽ thì vẫn có thể vượt qua. Nhưng ở đây, hoàn toàn là đi tìm cái chết, ngay cả bóng dáng của bảo vật cũng không nhìn thấy được.

Chỉ trong nửa ngày, nơi này đã bị những người tu luyện bình thường xếp vào vùng cấm, không ai dám tiến vào lần nữa.

…………

Sâu bên trong di tích cổ xưa.

Nơi này là nơi đi đầu trong việc thăm dò di tích. Các gia tộc lớn và thế lực hùng mạnh của Tần Quốc đều đã đến đây và thành lập thành trì, trong đó có cả Chu gia.

Các thành viên nhà họ Chu đều mặc áo choàng màu tím, trang phục xinh đẹp, pháp bảo đầy người, lúc nào cũng có bảo quang hộ thể. Dù có bị người khác tấn công cũng sẽ không bị tổn hại gì, đây là lợi ích của việc có tiền đó.

Người đứng đầu nhà họ Chu là một người đàn ông trung niên lịch lãm, không ai khác chính là bóng hình hư ảo Chu Khánh Hiên kia.

Nhưng Chu Khánh Hiên ở nơi này chính là bản gốc, tu vi của hắn đã đạt tới Kim Đan trung kỳ.

Trong đám người Chu gia, còn có một cô gái trẻ, dung mạo giống Chu Văn Quân, nhưng trẻ hơn một chút, ánh mắt rất lạnh lùng, mỗi cử động đều tràn đầy kiêu ngạo. Đây không phải là cố ý mà là bẩm sinh.

Thiên chi kiều nữ của Chu gia, Chu Văn Điệp.

So với chị gái, tên tuổi của cô gái này nổi tiếng hơn rất nhiều. Năm tuổi đã đạt Luyện Khí, mười tuổi Trúc Cơ hoàn mỹ, mười bảy tuổi Trúc Cơ đại viên mãn. Nàng ta sở hữu Thiên Linh Căn năm trăm năm chưa xuất hiện. Hơn nữa, nàng ta trời sinh đã mang xích diễm yêu đồng, được cho là người tài năng nhất trong lịch sử của Chu gia.

"Chu Văn Quân được xác nhận là đã chết. Đây là tin tức từ hậu phương."

Chu Khánh Hiên đưa ra một tấm lệnh bài.

Chu Văn Điệp cầm lấy lệnh bài đặt vào giữa lông mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng khóe mắt lại ẩn chứa một ít nước mắt.

“Tên ác ma giết tỷ ấy, đã chết chưa?”

Giọng nói của nàng ta rất bình tĩnh, nàng ta đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.

Theo cách nói của Thiên Cơ Thượng Nhân, khi đối mặt với loại cát đó thì không thể sống sót. Chu Khánh Hiên thở dài.

Hắn cũng tức giận không kém! Phá hủy hóa thân của hắn, nuốt chửng Chu Văn Quân trước mặt hắn, trong khi đối phương chỉ là một tên ma đầu trong giai đoạn Trúc Cơ, đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn!

Tên ma đầu này nên cảm thấy may mắn vì có thể chết trong trận bão cát đó, thay vì bị bọn họ bắt được.

Lúc này, Chu Văn Điệp đứng lên, quay mặt về phía sau, quay lại con đường ban đầu.

“Ngươi đây là … … " Chu Khánh Hiên sắc mặt tối sầm.

“Đến Thổ Hành Chi Địa."

Chu Văn Điệp vẻ mặt vô cảm, bình tĩnh nói: "Túi Càn Khôn của Văn Quân vẫn còn ở đó, trong đó có thứ quan trọng ta muốn lấy lại."

Chu Khánh Hiên do dự một lát, âm thầm thở dài, chỉ có thể dẫn dắt mọi người đi theo.

…………

Sâu trong Thổ Hành Chi Địa.

Hứa Hắc đột nhiên mở mắt ra, lúc này, túi Càn Khôn của Chu Văn Quân đã bị hắn dùng sức phá vỡ, hắn đã phải dùng vảy rồng cạo để cạo suốt một giờ mới mở ra được.

Chỉ cần dùng thần thức quyét qua, hắn có thể nhìn thấy tất cả bảo vật bên trong.

Linh thạch, linh phù, pháp bảo… gần như cái gì cũng có.

Mặc dù, Hứa Hắc đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không khỏi hít một hơi và bị sốc trước khối tài sản đáng kinh ngạc của cô ta.

“Ôi trời, có cả 80 ngàn viên linh thạch, so với Kim Đan còn phong phú hơn!"

Hứa Hắc không ngừng suýt xoa trong lòng, Thiết Sơn Tông có nhiều người như vậy, tất cả gộp lại cũng chỉ có hơn một trăm nghìn linh thạch. Không hổ là thiên kim của Chu gia, của Vạn Bảo Các. Không có gì ngoài linh thạch nha.

Ngoài ra còn có hai mươi viên linh thạch thượng phẩm.

Cộng thêm năm viên của tên Ô Sửu kia, Hứa Hắc chỉ còn thiếu tám viên linh thạch thượng phẩm nữa là có thể đạt được bí thuật mới của Long tộc. Chỉ cần tìm vài tên tu sĩ gia nhập nữa là đủ.

Hứa Hắc còn phát hiện ra nhiều rất nhiều bảo mệnh chi vật mà Chu Văn Quân chưa kịp sử dụng.

“Súc địa phù, Thần hành phù…"

Hai lá bùa này đều dùng để chạy thoát thân. Chúng không có tác dụng bằng Tiểu na di phù, nhưng mỗi lá bùa đều có những ưu điểm và nhược điểm riêng.

Súc địa phù có thể thu nhỏ mặt đất lại thành một tấc, trong nháy mắt bước được một nghìn thước, Lưu Bất Quần là dựa vào lá bùa này để thoát khỏi sự truy đuổi của đám cát kia.

Thần hành phù có thể tăng tốc gấp năm lần.

Hứa Hắc cảm thấy vô cùng buồn cười, có nhiều bảo mệnh chi vật như vậy mà khi bị một con rối cấp thông linh đuổi theo cũng phải đi cầu cứu.

Hứa Hắc cất hai tấm bùa này đi, Tiểu na di phù của hắn cực kỳ không ổn định, nên hắn có thể dùng hai tấm bùa này để thay thế.

"Hả? Đây là hộp cơ quan à?"

Hứa Hắc cầm lên hai chiếc hộp gỗ, bên trên chứa đầy hoa văn phức tạp, được gia trì phong ấn cường đại, không thể dùng vũ lực để phá vỡ.

Nhưng trên hộp có một lỗ khóa, có thể dùng chìa khóa mở được.