Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 86

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 86 :Ngân giáp vệ

“Mã Cố? Là người chi nhánh của Mã gia suýt bị đuổi đi năm trước à?”
Người đàn ông trung niên râu đen nhận lấy phong thư, vừa mở miệng hỏi.

“Vâng, chính là người đó. Gần đây khi thiếu gia Tử An ra ngoài, cũng từng ở lại chỗ ông ta.
Nhờ Mã Cố nhắc nhở kịp thời mà thiếu gia mới được đưa đến Trần lão y chữa trị.” – Quản gia cung kính đáp.

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, mở thư ra xem.
Càng đọc, lông mày ông càng nhíu chặt.

“Chuyện viết trong này… là thật sao?”

Đọc xong, ông ngẩng lên hỏi.

“Tôi chưa xác minh, nhưng Mã Cố tuyệt đối không dám bịa đặt chuyện lớn như thế.” – Quản gia đáp.

“Vậy thì hành động của Hắc Lang bang thật quá đáng.
Đã vượt giới hạn rồi.” – Người đàn ông râu đen lạnh giọng nói.

“Có cần tôi phái người xử lý Hắc Lang bang không?” – Quản gia dè dặt hỏi.

Với thế lực của phủ Ngụy, muốn xóa sổ một bang hội nhỏ như Hắc Lang bang chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ông hiểu, chủ nhân xưa nay vốn không dung thứ loại sự việc này.

Người đàn ông râu đen liếc nhìn bức thư trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Truyền lời cảnh cáo Hắc Lang bang.
Bảo chúng thu mình lại một chút.”

“Chủ nhân…?” – Quản gia thoáng sững sờ.
Quyết định này khác hẳn với phong cách cứng rắn thường ngày của ông.

Người đàn ông không vội giải thích, chỉ khẽ giơ lá thư lên:
“Thanh niên được nhắc đến trong thư này, là đệ tử của Trần lão y đúng chứ?”

“Đúng vậy. Khi thiếu gia Tử An được đưa đến chỗ Trần lão y,
chính Lục công tử đã thức suốt đêm luyện thuốc,
mới cứu được tính mạng của thiếu gia.”

“Một chàng trai thật đáng nể!” – Người đàn ông râu đen khen ngợi, ánh mắt lóe sáng.
“Một đêm chém gần trăm tội đồ,
sự quả quyết như vậy hiếm thấy trong toàn Thương huyện.”

Quản gia im lặng.
Ông cũng không ngờ Lục Thanh lại có mặt lạnh lùng ấy.

Trước kia ở Tiểu viện Bán Sơn, mỗi ngày ông đều gặp Lục Thanh,
nhưng chưa bao giờ nhận ra chàng trai ôn hòa lễ độ đó
lại có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Khi mới đọc thư, ông thậm chí còn nghi ngờ Mã Cố ghi nhầm tên người.

Điều khiến ông choáng váng hơn là tốc độ tiến bộ trong võ học của Lục Thanh.
Lần rời Bán Sơn, cậu mới chỉ vừa bước vào Khí Huyết cảnh.
Vậy mà chưa bao lâu, đã chém chết Sói Móc Tim,
một kẻ tu luyện nhiều năm, đạt Tiểu Thành Khí Huyết cảnh.

“Ta nhớ ngươi từng khuyên phu nhân nên tặng lễ cho chàng trai này, phải không?” – Người đàn ông hỏi.

“Vâng. Khi tôi chăm sóc thiếu gia tại chỗ Trần lão y,
thường xuyên gặp Lục công tử .
Thấy cậu ấy thông minh, thiên tư hiếm có,
tôi mới đề nghị phu nhân kết thiện duyên với cậu ấy.”

“Ngươi nhìn người không sai,” – người đàn ông khẽ gật đầu, “đúng là kỳ tài hiếm thấy.
Nhưng… thiên tài cũng cần áp lực để trưởng thành nhanh hơn.
Tạm thời cứ để Hắc Lang bang tồn tại đi,
coi như mài giũa cho chàng trai ấy.”

“Thuộc hạ hiểu.” – Quản gia cuối cùng cũng nắm được ý tứ của chủ nhân.

“Được rồi, đi sắp xếp đi.”

Sau khi được lệnh, Quản gia rời đi,
gọi vệ sĩ trong phủ đến dặn dò vài điều,
rồi đích thân viết một phong thư phản hồi, giao cho Tiểu Thiên đang chờ bên ngoài.

Khi Tiểu Thiên cưỡi ngựa mang thư rời khỏi phủ,
hướng về phía trung tâm thành náo nhiệt,
từ cổng phụ của Ngụy phủ,
một đội thị vệ mặc giáp bạc đồng loạt cưỡi ngựa phi ra,
lao thẳng về hướng tây thành.

“Là Ngân Giáp Vệ của Ngụy phủ kìa!”
“Sao Ngụy phủ lại điều động Ngân Giáp Vệ?”
“Lần cuối họ xuất quân là khi ngụy thiếu gia bị nạn…
chẳng lẽ thiếu gia lại lén ra ngoài nữa à?”
“Vớ vẩn, ta nghe nói thiếu gia vẫn chưa hồi phục,
sức đâu mà ra ngoài!”
“Vậy lần này là vì chuyện gì?”

 Ngụy phủ vốn có địa vị cao nhất trong toàn quận thành,
mọi động tĩnh bên trong đều bị các thế lực khác dõi theo sát sao.
Thấy đội Ngân Giáp Vệ xuất hiện,
đám tai mắt khắp thành lập tức cảnh giác.

Ngân Giáp Vệ — đội thị vệ tinh nhuệ riêng của Ngụy phủ,
tương truyền tất cả đều là cao thủ Hậu thiên Cốt cảnh trở lên.
Ở các thế lực khác trong quận,
một người đạt trình độ đó đã đủ giữ chức đầu lĩnh.
Còn ở phủ Ngụy, họ chỉ là lính gác cửa —
đủ thấy uy thế của Ngụy phủ vượt xa mọi thế lực.

Ngay cả Thành chủ muốn gặp ngụy Gia chủ ,
cũng phải dâng thư xin trước,
rồi còn tùy xem tâm trạng của vị đó có muốn gặp hay không.

Giờ đây, thấy một đội Ngân Giáp Vệ xuất quân,
các thế lực lớn trong thành đều chấn động.

“Nhìn kìa, họ đi về phía tây thành!”

Cả đám vội vàng nhìn theo,
khi biết điểm đến, ai nấy há hốc miệng.

Phía tây thành là nơi hỗn tạp,
các môn phái, bang hội chen chúc,
người tốt kẻ xấu lẫn lộn —
vậy mà Ngân Giáp Vệ lại đến đó làm gì?

Đặc biệt là những thế lực đóng ở khu tây,
vừa nghe tin liền thấp thỏm không yên —
không rõ liệu mũi giáo có chĩa vào mình hay không.

Dưới ánh nhìn dõi theo của cả thành,
Ngân Giáp Vệ phi thẳng về phía tây,
cuối cùng dừng trước một tòa nhà sang trọng.

“Lầu Xuân Nguyệt?!”

Mọi người sững sờ.
Ai trong thành chẳng biết nơi đó —
kỹ viện nổi tiếng nhất quận thành.

Nhưng… Ngân Giáp Vệ đến kỹ viện làm gì?
Chẳng lẽ có nhân vật trọng yếu nào ở bên trong?

Ngay khi mọi người còn đoán già đoán non,
tiếng quát vang dội át cả phố phường:

“Hắc Lang! Ra đây gặp ta!”

Cả đám chấn động.

Hắc Lang?!

Hóa ra Ngân Giáp Vệ đến tìm Bang chủ Hắc Lang bang!

Tin này khiến toàn bộ thế lực trong thành nhao nhao,
nhất là các bang hội khác ở khu tây —
ai nấy đều vui mừng hả hê.

Không ai rõ Hắc Lang bang đã đắc tội Ngụy phủ thế nào,
nhưng trong giới giang hồ,
các bang hội ở khu tây vốn chẳng thân thiện với nhau.
Giờ thấy Hắc Lang tự chui đầu vào rọ,
ai cũng vui mừng xem kịch hay.

Trong Lầu Xuân Nguyệt,
một gã đàn ông to lớn, vai rộng, ngực đầy lông,
trên mặt còn có một vết sẹo dài, giật mình đứng bật dậy.

“Ngân Giáp Vệ đến tìm ta ư?!”

“Đại ca!” – mấy tên thủ hạ vội xông vào,
“Có chuyện gì vậy? Sao Ngụy phủ lại phái Ngân Giáp Vệ gọi tên đại ca?”

Chúng chính là các đầu lĩnh của Hắc Lang bang.

“Ta cũng không biết!” – Hắc Lang cau mày, giọng đã lộ vẻ hoảng hốt.
Hắn cố nhớ lại gần đây bọn họ làm gì,
nhưng không nghĩ ra chỗ nào đắc tội với Ngụy phủ.

“Ngân Giáp Vệ đến dữ dằn như thế, lại chỉ gọi tên đại ca,
chẳng lẽ có chuyện gì thật sao?” – tên phó bang hỏi.

“Ta cũng muốn biết đấy!
Ta vẫn quanh quẩn trong bang,
có ra ngoài đâu mà gây chuyện với Ngụy phủ,
hơn nữa… ta có gan đó sao?!”

Giọng Hắc Lang pha lẫn sợ hãi và bối rối,
hoàn toàn mất đi vẻ uy phong thường ngày.

Mấy đầu lĩnh khác cũng đều tái mặt.
Dù Hắc Lang bang có tiếng ở khu tây,
nhưng so với Ngụy phủ,
chẳng khác nào kiến đối núi.

“Giờ làm sao đây, có ra không?” – một người hỏi nhỏ.

“Chẳng còn lựa chọn nào khác.” – Hắc Lang cười gượng.

Mọi người im lặng.
Đúng thật — Ngân Giáp Vệ đã đến tận cửa,
muốn trốn cũng không còn kịp.

“Biết đâu mọi chuyện chưa đến mức đó.
Họ đến tuy dữ dằn, nhưng chưa xông vào,
có lẽ vẫn còn chỗ thương lượng.” – Phó bang nói.

“Nghe cũng có lý.” – Vài người khác sáng mắt.

Nếu Ngụy phủ thực sự muốn tiêu diệt họ,
đâu cần gọi tên ngoài cửa —
chỉ việc xông vào bắt người là xong.

“Được, ta ra!” – Hắc Lang cắn răng, gằn giọng.