Lũng Tây Trần Thị - Chương 42
topicLũng Tây Trần Thị - Chương 42 :Tiến về Bạch Hoa trấn
  Chương 42: Tiến về Bạch Hoa trấn
“Mộng Nghiên, không phải ngươi vẫn muốn đi ra bên ngoài nhìn xem sao?
Ta mới thu được tin tức đường lớn đám phỉ đã bị tiêu diệt, có thể thuận lợi đi ra ngoài rồi.”
Trần Nhân Đức vừa ngồi xuống tại sân nhỏ bàn trà, tiếp nhận lấy chén trà mà Từ Mộng Nghiên châm cho đã nhanh chóng nói.
Đây là Từ Mộng Nghiên nghỉ chân ở Lăng Vân phường thị vị trí, mấy hôm trước hắn đã nhận được tin tức nhưng vì gia tộc công việc mà chưa có thời gian, hôm nay mới tiến tới bái phỏng.
Hai năm qua bọn hắn nhiều lần giao lưu cũng coi như thân thiết, xưng hô cũng gần gũi hơn trước khá nhiều rồi.
Nàng nghi vấn hỏi:
“Tại sao lại bỗng nhiên có thế lực tiễu phỉ vậy?”
Trần Nhân Đức ăn lấy miếng bánh, chậm rãi nhai nuốt rồi mới trả lời:
“Bạch Hoa sơn Vân gia đã ổn định trở lại.” Sợ nàng không hiểu, hắn không ngắt quãng nói:
“Trước đó, Vân gia Trúc Cơ lão tổ gần tới đại hạn mà vẫn chưa có mới người kế tục. Bọn hắn không thể không yếu thế co lại mình nhân thủ từ đó vô tâm quản hạt gia tộc vòng ngoài địa bàn.
Một năm trước thế mà Vân gia lại sinh ra một vị mới Trúc Cơ, để lập uy nên nửa năm trước bọn hắn quét sạch phỉ trại lại đặt trạm canh đảm bảo đường đi thuận lợi báo lấy năm năm không thu phí.”
Sau đó hắn nhìn nàng ý muốn hỏi nàng có muốn cùng mình đi ra ngoài hay không.
“Vậy ngươi dự định bao giờ sẽ đi?”
Trần Nhân Đức đáp lời:
“Một tháng sau ta sẽ khởi hành, hơi gấp nhưng để đuổi kịp lấy Vân gia tại Bạch Hoa trấn tổ chức đấu giá hội thì cần phải chịu thôi, bọn hắn đưa ra mấy loại thượng phẩm pháp khí, cấp một thượng phẩm phù triện, cấp một thượng phẩm đan dược cùng vài loại cấp hai tài nguyên.
Ta chưa bao giờ tham gia đấu giá hội nên cũng muốn tham gia để mở mang tầm mắt.”
Từ Mộng Nghiên hỏi:
“Tại sao ngươi thu được tin tức mà chúng ta mấy thế lực ở đây không ai nghe thấy điều gì vậy?”
Trần Nhân Đức cười nói:
“Chúng ta nơi này là chốn thâm sơn cùng cốc, tài nguyên nghèo nàn bị bọn hắn bỏ rơi.
Bên ngoài, nhỏ bé thế lực đều bị mạnh hơn thế lực thu vào dưới trướng làm phụ thuộc, nộp lên cung phụng như ngày xưa Trần gia vì để Thiết Kiếm sơn trang bảo hộ mà nộp phí bảo hộ vậy.
Nhưng tại sao rõ ràng có ba đại Trúc Cơ gia tộc nhưng không ai thèm thu chúng ta vào tay?”
Từ Mộng Nghiên nói:
“Vì nghèo lại xa nên không đáng làm vậy.”
Dù sao là bốn thế lực người kế tục, làm sao có thể không hiểu việc này.
Trần Nhân Đức gật đầu nói:
“Thế nên bọn hắn tại gần chính mình địa bàn thành lập Lăng Vân phường thị, từ đó chẳng cần tốn công mà vẫn dễ dàng hấp thu chúng ta địa phương tài nguyên.
Những thứ vừa nói là lý do đầu tiên, quá xa xôi không hình thành tin tức lưu thông phương thức.
Tiếp theo, hiện tại Lăng Vân phường thị vừa là mở ra khẩu cũng là bức tường ngăn lấy chúng ta ra ngoài.
Nơi đây người cực hạn đi ra cũng chỉ tiến về ba đại Trúc Cơ thế lực vòng ngoài địa bàn làm sao mà nghe được tin tức gì, bọn hắn địa bàn lớn vô cùng muốn đi ra khỏi cỡ nào mà khó.”
Từ Mộng Nghiên tiếp thu hắn lời nói, dựa theo Trần Nhân Đức kể về hành trình trước đó, muốn đi đến Bạch Hoa trấn ước chừng mất bốn tháng đi đường thời gian, mà người hướng chỗ cao, sẽ có rất ít tu sĩ từ nơi đó tiến về chỗ này, từ đó tin tức ngăn trở lại càng không thể nào mở ra.
“Vậy ta sẽ nhanh chóng thu xếp tại đây công việc, một tháng sau nhờ ngươi.” Nàng nói.
“Được, ngươi cứ chuẩn bị những đồ bản thân cần thiết là được, đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi ta sẽ chuẩn bị.” Hiểu nàng muốn nói gì, hắn nói luôn:
“Trên đường sẽ phải sử dụng, đến lúc đó ta sẽ giải thích mà ngươi cũng vẫn có thể hiểu được.
Vậy hẹn một tháng sau, ta sẽ đến đón ngươi.”
“Ừm, cảm tạ ngươi Nhân Đức.”
Thời gian trôi qua không chút huyền niệm, một tháng này Trần Nhân Đức báo cho cha hắn việc sắp đi xa, lại từ gia tộc vận dụng tất cả mang theo hai vạn linh thạch cùng bó lớn đồ đạc chuẩn bị cho đi xa.
Cất giữ cẩn thận túi trữ vật, Trần Nhân Đức thay đổi một thân đơn giản y phục sau đó mới tiến tới đón lấy Từ Mộng Nghiên.
“Ừm, Nhân Đức tại sao hôm nay ngươi lại mặc lấy trang phục mộc mạc như vậy?” Nàng bất ngờ hỏi.
“Đi đường xa nhiều chỗ khuất, khó tránh khỏi lòng người phức tạp, mặc như này giảm bớt chú ý ánh mắt, ta quên bảo ngươi.”
Nàng nghe vậy bèn bảo hắn chờ một chút rồi lại rất nhanh chóng tiến vào phòng, một lát sau trở ra vậy mà đổi lấy một bộ cũ kĩ y phục rồi cùng hắn rảo bước trên đường lớn tiến về Mã Trạm.
Lại tiện bên đường mua lấy hai cái đơn giản nón tre, hắn bảo:
“Mộng Nghiên, ngươi xinh đẹp quá, tốt nhất nên che chắn một ít tránh cho quá hấp dẫn ánh mắt.”
Nàng nghe vậy bèn nhìn hắn cười, sau đó mới tiếp lấy nón tre đội lên đầu lại lấy khăn che lấy nửa gương mặt.
“Ừm, đi thôi.”
Ngựa lao nhanh trên đường, cảnh vật vụt qua chỉ là bóng mờ nhưng Trần Nhân Đức có được bản lĩnh nhớ đường cùng phân biệt phương hướng rất tốt vì thế dễ dàng nhận ra mình cần đi như thế nào.
Hắn tự mường tượng trong đầu những điểm dừng chân từ đó mà sắp xếp lấy thời gian nghỉ ngơi cực kì hợp lý tại những khu vực an toàn nhiều lắm.
“Ngươi cũng giỏi thật đó, chỉ đi xa một lần vậy mà lúc nào cần đi, lúc nào cần nghỉ, phi nhanh phi chậm đều có sắp xếp rõ ràng.” Từ Mộng Nghiên không tiếc khen lấy Trần Nhân Đức khiến hắn lại nghĩ tới Lưu Gia Khang.
Những bản lĩnh này đều nhờ Lưu Gia Khang dạy cho, lại hắn có chính mình lĩnh ngộ mà nên, cũng không biết tên kia lẫn vào Bách Linh môn như thế nào.
“Cũng may là đường quen, nếu đi nơi khác xa lạ khó mà có thể thuận lợi như thế này được.” Hắn khiêm tốn đáp lại.
Thời gian phi nhanh như ngựa phi trên đường, bốn tháng rất nhanh đã qua, bọn hắn đã tới Bạch Hoa trấn.
“Bạch Hoa trấn so với Lăng Vân phường thị phồn hoa quá.” Từ Mộng Nghiên từ xa nhìn về phía Bạch Hoa trấn mà không khỏi cảm khái.
Phía trước dòng người ra vào tấp nập, có những nhóm năm bảy người, có nhóm là một đoàn, rồi xe ngựa …
“Đúng vậy, không hổ là phường thị được xây dựng tại ngay dưới chân Trúc Cơ gia tộc.” Trần Nhân Đức đáp lời nàng.
Sau đó hai người chậm rãi hòa vào dòng người chờ đợi tiến vào phường thị.
Giao ra linh thạch cùng cung cấp một chút thông tin cả hai thuận lợi vào trấn, chỉ có điều lúc vào cửa Từ Mộng Nghiên nhan sắc cũng hấp dẫn xung quanh không ít ánh mắt.
“Chúng ta đi về Mã Trạm giao ngựa lại, rồi sau đó đi nhà trọ thuê phòng.” Hắn thông báo cho nàng sau đó chậm rãi dắt ngựa theo cửa trấn thủ vệ chỉ dẫn mà đi.
Tại bên đường thấy một tiểu tử đang quan sát lấy từ Mã Trạm đi ra người, hắn đợi cho Từ Mộng Nghiên đến bên cạnh mình rồi nói:
“Phía trước tiểu tử là một cái bồi tiếp người, hắn chủ động tại đây tìm kiếm khách nhân hoặc là chính hắn, hoặc là phía sau có một nhóm bồi tiếp người, tên này chỉ ở đây lôi kéo khách nhân thôi.”
Từ Mộng Nghiên gật đầu, nhìn kỹ lấy cậu bé vì đây là lần đầu nàng mới gặp người làm việc này.
“Tiểu huynh đệ, cậu làm bồi tiếp hả?” Trần Nhân Đức hỏi.
Cậu nhóc này chính là một cái lôi kéo khách nhân, nghe vậy bèn vui vẻ giới thiệu cho Trần Nhân Đức mấy cái huynh đệ, về sau hắn bèn thuê lấy một cậu nhóc họ Trần bởi vì vô tình gặp người cùng họ nên hứng thú.
“Trần đại ca, ngài đạo lữ thật là xinh đẹp.” Hắn thấy hai người đi cạnh nhau, bèn lấy ra mình kỹ thuật nghề nghiệp vỗ mông ngựa một câu.
“Cậu có ánh mắt tốt đấy, nhưng mà nàng chỉ là đồng bạn của ta thôi.
Được rồi, nơi này còn phòng trọ nào có phòng trống thì dẫn hai người chúng ta tới thuê thôi.
Chắc là vẫn còn phòng trọ chứ?”
Tiểu Trần gật đầu nói:
“Đệ biết một chỗ khá tốt mà giá cả hợp lý, những ngày này vì đấu giá hội mà nhiều người về đây, nhiều nơi phòng trọ đã hết chỗ rồi.”
---
 “Mộng Nghiên, không phải ngươi vẫn muốn đi ra bên ngoài nhìn xem sao?
Ta mới thu được tin tức đường lớn đám phỉ đã bị tiêu diệt, có thể thuận lợi đi ra ngoài rồi.”
Trần Nhân Đức vừa ngồi xuống tại sân nhỏ bàn trà, tiếp nhận lấy chén trà mà Từ Mộng Nghiên châm cho đã nhanh chóng nói.
Đây là Từ Mộng Nghiên nghỉ chân ở Lăng Vân phường thị vị trí, mấy hôm trước hắn đã nhận được tin tức nhưng vì gia tộc công việc mà chưa có thời gian, hôm nay mới tiến tới bái phỏng.
Hai năm qua bọn hắn nhiều lần giao lưu cũng coi như thân thiết, xưng hô cũng gần gũi hơn trước khá nhiều rồi.
Nàng nghi vấn hỏi:
“Tại sao lại bỗng nhiên có thế lực tiễu phỉ vậy?”
Trần Nhân Đức ăn lấy miếng bánh, chậm rãi nhai nuốt rồi mới trả lời:
“Bạch Hoa sơn Vân gia đã ổn định trở lại.” Sợ nàng không hiểu, hắn không ngắt quãng nói:
“Trước đó, Vân gia Trúc Cơ lão tổ gần tới đại hạn mà vẫn chưa có mới người kế tục. Bọn hắn không thể không yếu thế co lại mình nhân thủ từ đó vô tâm quản hạt gia tộc vòng ngoài địa bàn.
Một năm trước thế mà Vân gia lại sinh ra một vị mới Trúc Cơ, để lập uy nên nửa năm trước bọn hắn quét sạch phỉ trại lại đặt trạm canh đảm bảo đường đi thuận lợi báo lấy năm năm không thu phí.”
Sau đó hắn nhìn nàng ý muốn hỏi nàng có muốn cùng mình đi ra ngoài hay không.
“Vậy ngươi dự định bao giờ sẽ đi?”
Trần Nhân Đức đáp lời:
“Một tháng sau ta sẽ khởi hành, hơi gấp nhưng để đuổi kịp lấy Vân gia tại Bạch Hoa trấn tổ chức đấu giá hội thì cần phải chịu thôi, bọn hắn đưa ra mấy loại thượng phẩm pháp khí, cấp một thượng phẩm phù triện, cấp một thượng phẩm đan dược cùng vài loại cấp hai tài nguyên.
Ta chưa bao giờ tham gia đấu giá hội nên cũng muốn tham gia để mở mang tầm mắt.”
Từ Mộng Nghiên hỏi:
“Tại sao ngươi thu được tin tức mà chúng ta mấy thế lực ở đây không ai nghe thấy điều gì vậy?”
Trần Nhân Đức cười nói:
“Chúng ta nơi này là chốn thâm sơn cùng cốc, tài nguyên nghèo nàn bị bọn hắn bỏ rơi.
Bên ngoài, nhỏ bé thế lực đều bị mạnh hơn thế lực thu vào dưới trướng làm phụ thuộc, nộp lên cung phụng như ngày xưa Trần gia vì để Thiết Kiếm sơn trang bảo hộ mà nộp phí bảo hộ vậy.
Nhưng tại sao rõ ràng có ba đại Trúc Cơ gia tộc nhưng không ai thèm thu chúng ta vào tay?”
Từ Mộng Nghiên nói:
“Vì nghèo lại xa nên không đáng làm vậy.”
Dù sao là bốn thế lực người kế tục, làm sao có thể không hiểu việc này.
Trần Nhân Đức gật đầu nói:
“Thế nên bọn hắn tại gần chính mình địa bàn thành lập Lăng Vân phường thị, từ đó chẳng cần tốn công mà vẫn dễ dàng hấp thu chúng ta địa phương tài nguyên.
Những thứ vừa nói là lý do đầu tiên, quá xa xôi không hình thành tin tức lưu thông phương thức.
Tiếp theo, hiện tại Lăng Vân phường thị vừa là mở ra khẩu cũng là bức tường ngăn lấy chúng ta ra ngoài.
Nơi đây người cực hạn đi ra cũng chỉ tiến về ba đại Trúc Cơ thế lực vòng ngoài địa bàn làm sao mà nghe được tin tức gì, bọn hắn địa bàn lớn vô cùng muốn đi ra khỏi cỡ nào mà khó.”
Từ Mộng Nghiên tiếp thu hắn lời nói, dựa theo Trần Nhân Đức kể về hành trình trước đó, muốn đi đến Bạch Hoa trấn ước chừng mất bốn tháng đi đường thời gian, mà người hướng chỗ cao, sẽ có rất ít tu sĩ từ nơi đó tiến về chỗ này, từ đó tin tức ngăn trở lại càng không thể nào mở ra.
“Vậy ta sẽ nhanh chóng thu xếp tại đây công việc, một tháng sau nhờ ngươi.” Nàng nói.
“Được, ngươi cứ chuẩn bị những đồ bản thân cần thiết là được, đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi ta sẽ chuẩn bị.” Hiểu nàng muốn nói gì, hắn nói luôn:
“Trên đường sẽ phải sử dụng, đến lúc đó ta sẽ giải thích mà ngươi cũng vẫn có thể hiểu được.
Vậy hẹn một tháng sau, ta sẽ đến đón ngươi.”
“Ừm, cảm tạ ngươi Nhân Đức.”
Thời gian trôi qua không chút huyền niệm, một tháng này Trần Nhân Đức báo cho cha hắn việc sắp đi xa, lại từ gia tộc vận dụng tất cả mang theo hai vạn linh thạch cùng bó lớn đồ đạc chuẩn bị cho đi xa.
Cất giữ cẩn thận túi trữ vật, Trần Nhân Đức thay đổi một thân đơn giản y phục sau đó mới tiến tới đón lấy Từ Mộng Nghiên.
“Ừm, Nhân Đức tại sao hôm nay ngươi lại mặc lấy trang phục mộc mạc như vậy?” Nàng bất ngờ hỏi.
“Đi đường xa nhiều chỗ khuất, khó tránh khỏi lòng người phức tạp, mặc như này giảm bớt chú ý ánh mắt, ta quên bảo ngươi.”
Nàng nghe vậy bèn bảo hắn chờ một chút rồi lại rất nhanh chóng tiến vào phòng, một lát sau trở ra vậy mà đổi lấy một bộ cũ kĩ y phục rồi cùng hắn rảo bước trên đường lớn tiến về Mã Trạm.
Lại tiện bên đường mua lấy hai cái đơn giản nón tre, hắn bảo:
“Mộng Nghiên, ngươi xinh đẹp quá, tốt nhất nên che chắn một ít tránh cho quá hấp dẫn ánh mắt.”
Nàng nghe vậy bèn nhìn hắn cười, sau đó mới tiếp lấy nón tre đội lên đầu lại lấy khăn che lấy nửa gương mặt.
“Ừm, đi thôi.”
Ngựa lao nhanh trên đường, cảnh vật vụt qua chỉ là bóng mờ nhưng Trần Nhân Đức có được bản lĩnh nhớ đường cùng phân biệt phương hướng rất tốt vì thế dễ dàng nhận ra mình cần đi như thế nào.
Hắn tự mường tượng trong đầu những điểm dừng chân từ đó mà sắp xếp lấy thời gian nghỉ ngơi cực kì hợp lý tại những khu vực an toàn nhiều lắm.
“Ngươi cũng giỏi thật đó, chỉ đi xa một lần vậy mà lúc nào cần đi, lúc nào cần nghỉ, phi nhanh phi chậm đều có sắp xếp rõ ràng.” Từ Mộng Nghiên không tiếc khen lấy Trần Nhân Đức khiến hắn lại nghĩ tới Lưu Gia Khang.
Những bản lĩnh này đều nhờ Lưu Gia Khang dạy cho, lại hắn có chính mình lĩnh ngộ mà nên, cũng không biết tên kia lẫn vào Bách Linh môn như thế nào.
“Cũng may là đường quen, nếu đi nơi khác xa lạ khó mà có thể thuận lợi như thế này được.” Hắn khiêm tốn đáp lại.
Thời gian phi nhanh như ngựa phi trên đường, bốn tháng rất nhanh đã qua, bọn hắn đã tới Bạch Hoa trấn.
“Bạch Hoa trấn so với Lăng Vân phường thị phồn hoa quá.” Từ Mộng Nghiên từ xa nhìn về phía Bạch Hoa trấn mà không khỏi cảm khái.
Phía trước dòng người ra vào tấp nập, có những nhóm năm bảy người, có nhóm là một đoàn, rồi xe ngựa …
“Đúng vậy, không hổ là phường thị được xây dựng tại ngay dưới chân Trúc Cơ gia tộc.” Trần Nhân Đức đáp lời nàng.
Sau đó hai người chậm rãi hòa vào dòng người chờ đợi tiến vào phường thị.
Giao ra linh thạch cùng cung cấp một chút thông tin cả hai thuận lợi vào trấn, chỉ có điều lúc vào cửa Từ Mộng Nghiên nhan sắc cũng hấp dẫn xung quanh không ít ánh mắt.
“Chúng ta đi về Mã Trạm giao ngựa lại, rồi sau đó đi nhà trọ thuê phòng.” Hắn thông báo cho nàng sau đó chậm rãi dắt ngựa theo cửa trấn thủ vệ chỉ dẫn mà đi.
Tại bên đường thấy một tiểu tử đang quan sát lấy từ Mã Trạm đi ra người, hắn đợi cho Từ Mộng Nghiên đến bên cạnh mình rồi nói:
“Phía trước tiểu tử là một cái bồi tiếp người, hắn chủ động tại đây tìm kiếm khách nhân hoặc là chính hắn, hoặc là phía sau có một nhóm bồi tiếp người, tên này chỉ ở đây lôi kéo khách nhân thôi.”
Từ Mộng Nghiên gật đầu, nhìn kỹ lấy cậu bé vì đây là lần đầu nàng mới gặp người làm việc này.
“Tiểu huynh đệ, cậu làm bồi tiếp hả?” Trần Nhân Đức hỏi.
Cậu nhóc này chính là một cái lôi kéo khách nhân, nghe vậy bèn vui vẻ giới thiệu cho Trần Nhân Đức mấy cái huynh đệ, về sau hắn bèn thuê lấy một cậu nhóc họ Trần bởi vì vô tình gặp người cùng họ nên hứng thú.
“Trần đại ca, ngài đạo lữ thật là xinh đẹp.” Hắn thấy hai người đi cạnh nhau, bèn lấy ra mình kỹ thuật nghề nghiệp vỗ mông ngựa một câu.
“Cậu có ánh mắt tốt đấy, nhưng mà nàng chỉ là đồng bạn của ta thôi.
Được rồi, nơi này còn phòng trọ nào có phòng trống thì dẫn hai người chúng ta tới thuê thôi.
Chắc là vẫn còn phòng trọ chứ?”
Tiểu Trần gật đầu nói:
“Đệ biết một chỗ khá tốt mà giá cả hợp lý, những ngày này vì đấu giá hội mà nhiều người về đây, nhiều nơi phòng trọ đã hết chỗ rồi.”
---
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 