Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1610
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1610 :Thuận tiện giết các ngươi (2)
"Thời thế ngày nay quá đen tối, chúng ta đều đã từ bỏ tranh đoạt thần chức, vì sao bọn họ còn muốn làm như thế!"
"Đều phải chết, chúng ta đều phải chết... Cũng được, dù sao thế giới này cũng không thấy được hy vọng, còn có gì đáng lưu luyến."
Sự tính toán của mấy trăm thôn làng đều nằm trong sự khống chế của Lý Nham, hiện tại bọn họ đã không còn hy vọng.
Nhưng Trần Giang và Trần Đại Ngưu vẫn không từ bỏ, bọn họ lo lắng nhìn tảng băng cực lớn ở trên lôi đài, muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Ngay lúc Lợi kim chi uy sắp xuyên qua hàn băng, đột nhiên trong một tảng băng lớn bùng lên một ngọn lửa màu xanh lam.
Ngọn lửa nhanh chóng hòa tan hàn băng xung quanh, sau đó mọi người nghe được một giọng nói lạnh nhạt,"Truy mệnh!"
"Thái cực sinh vạn tượng!"
Ngay sau đó, một bóng đen xuyên qua hàn băng, trong quá trình phi hành bóng đen kia chia thành tám mươi một thanh, trong nháy mắt 81 thanh chia thành 729 thanh.
Sau đó nữa là tia sáng lạnh đầy trời.
Nam tử lạnh lùng không khỏi trợn to mắt, hắn ta là người sử dụng nguyên tố kim cũng chỉ có thể khống chế 1000 thanh lợi khí, nhưng ám khí của người kia lại là ngàn vạn, tràn đầy trời đất!
Trong nháy mắt, Truy mệnh đã đánh tan Lợi kim chi uy.
Ba huynh đệ Vương thị chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, một bóng người đã đứng sau lưng bọn họ.
Lúc này, khoảng cách của người kia và tâm cột sáng càng gần hơn, chỉ cần hắn ta bước vào quang trận là có thể lấy được tư cách khiêu chiến.
"Không tốt, nhanh ngăn cản hắn!" Nam tử tóc trắng la hét.
Nhưng lấy tốc độ của người nọ, lấy khoảng cách hiện tại của hắn, ba người đã không có khả năng ngăn cản hắn.
Nhưng ngay trước khi hắn bước vào quang trận, người kia lại dừng bước.
Hắn xoay người nhìn về phía ba huynh đệ Vương thị, khẽ cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không lâu sau, hắn mở miệng,"Tuy ta không có thời gian cướp đoạt thần chức của các ngươi, nhưng hình như ta có thể thuận tiện giết các ngươi."
Nghe được câu này, vô số người thật sự không thể tin vào tai mình.
Muốn trổ hết tài năng từ trong mấy trăm người khó khăn đến mức nào, bây giờ cách quang trận chỉ có một bước, đi vào là thắng lợi.
Kết quả hắn muốn giết ba thần chức giả kia?
Chưa nói đến ba người đều là thần chức giả, dù hắn có thể đánh giết ba người nhưng sau này hắn còn phải đối mặt với Lý Nham, sớm tiêu hao quá nhiều năng lượng, đến lúc đối mặt với Lý Nham cũng sẽ rơi vào khốn cảnh!
"Hắn, hắn vừa nói... Thuận tiện?" Trần Giang đột nhiên nhắc lại lời nói của Giang Khải, dường như phát hiện thứ gì đó ghê gớm, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trần Giang.
"Ách, hình như vậy."
Hai chữ này cho người ta một loại cảm giác, giết ba người này chỉ là tiện tay mà thôi... Thậm chí sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.
"Hình như Giang lão đại cũng chỉ là Nhân giới bán thánh." Trần Giang nói.
Trần Đại Ngưu suy nghĩ, lắc đầu nói,"Nhưng thực lực của Giang lão đại rất khủng bố, ta, ta tin tưởng hắn!"
Trần Đại Ngưu tin tưởng Giang Khải, nhưng ba huynh đệ Vương thị lại ngây ngẩn cả người.
Người này điên rồi? Khó khăn lắm mới thoát khỏi tay bọn họ, có thể tranh cướp tiến vào quang trận trước một bước, kết quả hắn lại không đi vào, còn muốn giết ba người bọn họ?
"Đại ca, nhị ca, ta không nghe nhầm chứ? Hắn nói, hắn muốn giết chúng ta trước?" Lão tam vô cùng hoang mang.
Tóc trắng cười lạnh một tiếng,"Ta cũng tưởng ta nghe nhầm nhưng xem ra đúng là hắn nói."
Nam tử lạnh lùng lắc đầu, hơi hăng hái nhìn Giang Khải,"Ngươi chính là thần chức giả phá hoại Dung nham chi tâm kia? Bằng hữu, tất cả mọi người là thần chức giả, ngươi cần gì làm bạn với đám gia súc kia chứ?"
"Cạnh tranh thần chức dữ dội như thế, biết đâu sau này ngươi sẽ có chỗ cần dùng đến ba huynh đệ chúng ta."
Giang Khải thản nhiên nhìn nam tử lạnh lùng,"Thật xin lỗi, ta không có lúc cần dùng các ngươi."
"Ngoài ra, lúc trước không phải các ngươi cũng đến từ những dân chúng đó, bây giờ trở thành thần chức giả thì không coi bọn họ là người?"
Nam tử lạnh lùng mỉm cười,"Thật sự không ngờ trong thời thế này còn có người muốn làm thánh nhân, xem ra chúng ta không thể đồng ý được."
"Tiểu tử, vừa rồi là ngươi nói giết chúng ta mới có thể tiến vào quang trận, ngươi sẽ không lật lọng chứ."
Giang Khải cách quang trận quá gần, ba người vẫn hơi lo lắng tên này sẽ quay người bước vào quang trận.
Giang Khải mỉm cười,"Ta nói chỉ là thuận tiện giết các ngươi, rất nhanh."
Nói xong, ánh mắt Giang Khải vô cùng lạnh lẽo,"Nghịch thiên cải mệnh! Kiếm phá tam giới!"
Hai đạo kiếm khí bắn ra, bắn thẳng đến trước mặt ba huynh đệ Vương thị.
Nam tử lạnh lùng giận quát một tiếng,"Phách lối! Dám coi thường ba huynh đệ Vương thị chúng ta, giết hắn!"
Ngay lúc ba người chuẩn bị ra tay, Giang Khải hừ lạnh một tiếng,"Tam vị thời chi khích!"
"Lão tam, ta dùng Băng phong tù lao!" Tóc trắng vội la lên.
"Đã biết. Ngân hà tam thiên!" Lão tam dùng ra kỹ năng, trên không lôi đài có lũ lụt rơi xuống như trút nước.
"Đều phải chết, chúng ta đều phải chết... Cũng được, dù sao thế giới này cũng không thấy được hy vọng, còn có gì đáng lưu luyến."
Sự tính toán của mấy trăm thôn làng đều nằm trong sự khống chế của Lý Nham, hiện tại bọn họ đã không còn hy vọng.
Nhưng Trần Giang và Trần Đại Ngưu vẫn không từ bỏ, bọn họ lo lắng nhìn tảng băng cực lớn ở trên lôi đài, muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Ngay lúc Lợi kim chi uy sắp xuyên qua hàn băng, đột nhiên trong một tảng băng lớn bùng lên một ngọn lửa màu xanh lam.
Ngọn lửa nhanh chóng hòa tan hàn băng xung quanh, sau đó mọi người nghe được một giọng nói lạnh nhạt,"Truy mệnh!"
"Thái cực sinh vạn tượng!"
Ngay sau đó, một bóng đen xuyên qua hàn băng, trong quá trình phi hành bóng đen kia chia thành tám mươi một thanh, trong nháy mắt 81 thanh chia thành 729 thanh.
Sau đó nữa là tia sáng lạnh đầy trời.
Nam tử lạnh lùng không khỏi trợn to mắt, hắn ta là người sử dụng nguyên tố kim cũng chỉ có thể khống chế 1000 thanh lợi khí, nhưng ám khí của người kia lại là ngàn vạn, tràn đầy trời đất!
Trong nháy mắt, Truy mệnh đã đánh tan Lợi kim chi uy.
Ba huynh đệ Vương thị chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, một bóng người đã đứng sau lưng bọn họ.
Lúc này, khoảng cách của người kia và tâm cột sáng càng gần hơn, chỉ cần hắn ta bước vào quang trận là có thể lấy được tư cách khiêu chiến.
"Không tốt, nhanh ngăn cản hắn!" Nam tử tóc trắng la hét.
Nhưng lấy tốc độ của người nọ, lấy khoảng cách hiện tại của hắn, ba người đã không có khả năng ngăn cản hắn.
Nhưng ngay trước khi hắn bước vào quang trận, người kia lại dừng bước.
Hắn xoay người nhìn về phía ba huynh đệ Vương thị, khẽ cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không lâu sau, hắn mở miệng,"Tuy ta không có thời gian cướp đoạt thần chức của các ngươi, nhưng hình như ta có thể thuận tiện giết các ngươi."
Nghe được câu này, vô số người thật sự không thể tin vào tai mình.
Muốn trổ hết tài năng từ trong mấy trăm người khó khăn đến mức nào, bây giờ cách quang trận chỉ có một bước, đi vào là thắng lợi.
Kết quả hắn muốn giết ba thần chức giả kia?
Chưa nói đến ba người đều là thần chức giả, dù hắn có thể đánh giết ba người nhưng sau này hắn còn phải đối mặt với Lý Nham, sớm tiêu hao quá nhiều năng lượng, đến lúc đối mặt với Lý Nham cũng sẽ rơi vào khốn cảnh!
"Hắn, hắn vừa nói... Thuận tiện?" Trần Giang đột nhiên nhắc lại lời nói của Giang Khải, dường như phát hiện thứ gì đó ghê gớm, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trần Giang.
"Ách, hình như vậy."
Hai chữ này cho người ta một loại cảm giác, giết ba người này chỉ là tiện tay mà thôi... Thậm chí sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.
"Hình như Giang lão đại cũng chỉ là Nhân giới bán thánh." Trần Giang nói.
Trần Đại Ngưu suy nghĩ, lắc đầu nói,"Nhưng thực lực của Giang lão đại rất khủng bố, ta, ta tin tưởng hắn!"
Trần Đại Ngưu tin tưởng Giang Khải, nhưng ba huynh đệ Vương thị lại ngây ngẩn cả người.
Người này điên rồi? Khó khăn lắm mới thoát khỏi tay bọn họ, có thể tranh cướp tiến vào quang trận trước một bước, kết quả hắn lại không đi vào, còn muốn giết ba người bọn họ?
"Đại ca, nhị ca, ta không nghe nhầm chứ? Hắn nói, hắn muốn giết chúng ta trước?" Lão tam vô cùng hoang mang.
Tóc trắng cười lạnh một tiếng,"Ta cũng tưởng ta nghe nhầm nhưng xem ra đúng là hắn nói."
Nam tử lạnh lùng lắc đầu, hơi hăng hái nhìn Giang Khải,"Ngươi chính là thần chức giả phá hoại Dung nham chi tâm kia? Bằng hữu, tất cả mọi người là thần chức giả, ngươi cần gì làm bạn với đám gia súc kia chứ?"
"Cạnh tranh thần chức dữ dội như thế, biết đâu sau này ngươi sẽ có chỗ cần dùng đến ba huynh đệ chúng ta."
Giang Khải thản nhiên nhìn nam tử lạnh lùng,"Thật xin lỗi, ta không có lúc cần dùng các ngươi."
"Ngoài ra, lúc trước không phải các ngươi cũng đến từ những dân chúng đó, bây giờ trở thành thần chức giả thì không coi bọn họ là người?"
Nam tử lạnh lùng mỉm cười,"Thật sự không ngờ trong thời thế này còn có người muốn làm thánh nhân, xem ra chúng ta không thể đồng ý được."
"Tiểu tử, vừa rồi là ngươi nói giết chúng ta mới có thể tiến vào quang trận, ngươi sẽ không lật lọng chứ."
Giang Khải cách quang trận quá gần, ba người vẫn hơi lo lắng tên này sẽ quay người bước vào quang trận.
Giang Khải mỉm cười,"Ta nói chỉ là thuận tiện giết các ngươi, rất nhanh."
Nói xong, ánh mắt Giang Khải vô cùng lạnh lẽo,"Nghịch thiên cải mệnh! Kiếm phá tam giới!"
Hai đạo kiếm khí bắn ra, bắn thẳng đến trước mặt ba huynh đệ Vương thị.
Nam tử lạnh lùng giận quát một tiếng,"Phách lối! Dám coi thường ba huynh đệ Vương thị chúng ta, giết hắn!"
Ngay lúc ba người chuẩn bị ra tay, Giang Khải hừ lạnh một tiếng,"Tam vị thời chi khích!"
"Lão tam, ta dùng Băng phong tù lao!" Tóc trắng vội la lên.
"Đã biết. Ngân hà tam thiên!" Lão tam dùng ra kỹ năng, trên không lôi đài có lũ lụt rơi xuống như trút nước.