Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 787
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 787 :Một nắm tro tàn (1)
Kim Sư đã tan tành còn chưa kịp định hình lại, Tạ Xán đứng sau lưng nó liền đã bị xuyên thủng đầu lâu.
Thậm chí hắn còn chưa kịp kêu to.
Thiên ma Lục Hỏa và Băng Diễm quyết phản ứng, lập tức nổ tung trong đầu Tạ Xán!
Toàn bộ thân thể hắn bắt đầu tan rã nhanh chóng, dần dần Khí phủ bị thôn phệ, thân thể biến thành thây khô, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn.
Tạ Xán đã chết.
Vào khoảnh khắc cuối cùng còn có ý thức, hắn vẫn chưa hiểu rõ mình đã đắc tội với ai.
Nhưng cùng lúc sinh mệnh hắn kết thúc, trên boong chiếc đò ngang vượt châu không một ai phát giác.
Ba con Đại Yêu Viên Tam ẩn nấp trong bóng tối sâu thẳm cũng không chú ý tới phòng khách ở khoang trên.
Bởi vì Lý Phù Diêu quá mức bắt mắt, đồng thời y lại đứng cạnh Lý Triêu Từ - người đang chuẩn bị liều chết khảng khái, nên sự chú ý của mọi người đều bị họ thu hút.
Ai mà ngờ được, lại có người dám ám sát Tạ Xán vào lúc này.
Quan trọng là, dù có người dám, nhưng không ai tin hắn có năng lực giết người thần không biết quỷ không hay như vậy.
Phải biết, Tạ Xán dù sao cũng là Thần Du Cảnh, cho dù đánh không lại, chỉ cần thần hồn ngoại phóng, ý niệm thoáng động cũng có thể đạt tới bên ngoài trăm dặm.
Khả năng bị người giết chết trong im lặng, gần như không thể xảy ra.
Nhưng mà, đò ngang đã đi trên Long Hải hơn một giờ.
Trên boong tàu đèn đóm sáng trưng.
Cũng không chờ được Tạ Xán xuất thủ.
Mọi người đều thấy kỳ lạ.
"Không phải, Tạ Xán vì cái gì còn không ra tìm bọn họ tính sổ sách? Cứ thế bỏ qua sao? Lương tâm phát hiện?"
"Ha ha, có thể sao? Người của Tạ gia, nghĩ đến hoành hành bá đạo."
"Vậy phải đợi đến ngày mai ban ngày sao?"
"Không có lý nào, có lẽ là đang chuẩn bị gì đó..."
Oanh!
Bỗng nhiên!
Một đạo dị tượng xẹt qua trên không trung!
Trực tiếp khiến mặt biển Long Hải xanh thẳm, sâu thẳm chiếu rọi một màu lạnh lẽo.
Sau đó, một kim thân dị tượng với hình dáng vô cùng quen thuộc hiển hiện giữa không trung, cho đến khi từ từ tiêu tán.
"!!!"
"Cái này!!"
Tất cả mọi người hoảng sợ trợn to hai mắt, khuôn mặt không dám tin.
Đây là dị tượng kim thân rơi xuống, có đại tu sĩ Thượng Võ Cảnh bỏ mình.
Mà cái hư ảnh này rất quen thuộc a, có điểm giống…… Tạ Xán?
Mọi người đều ngây người.
"Cái đệt, lúc này có Thượng Võ Cảnh vẫn lạc, ai chết? Sẽ không phải là..."
"Võ Cảnh trên thuyền chúng ta?"
"Chắc là vậy rồi, chẳng lẽ xung quanh đây còn có chiếc đò ngang nào khác ư? Nếu không phải đò ngang của chúng ta, thì dị tượng kia đã không hiển hiện ngay trên đỉnh đầu chúng ta rồi."
"Ta thế nào cảm giác kim thân này hình dáng có điểm giống……"
"Sẽ không đi……"
"Ngậm miệng, không muốn gây phiền toái thì đừng nói ra điều mình nghĩ, biết thì tốt rồi."
Lúc này, đám người bắt đầu nhao nhao suy đoán.
Mặc dù đều cảm thấy giống Tạ Xán.
Nhưng vấn đề là, Tạ Xán làm sao có thể chết?
Ai dám lúc này giết hắn, hoặc là nói, ai có thể giết hắn đâu?
Không có khả năng, tuyệt đối không khả năng!
Mà giờ khắc này,
Tùy tùng và thủ hạ của Tạ Xán đều lộ vẻ ngưng trọng, cau mày.
Bọn hắn liếc nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy không ổn!
Đạo dị tượng kim thân rơi xuống kia, cùng thiếu chủ của mình, cũng quá giống đi.
Mọi người nhìn về phía phòng khách của Tạ Xán, lúc này vẫn như cũ đóng chặt.
Tựa hồ đã nhận ra không ổn.
Một nam tử áo đen đột nhiên bay ra, lao thẳng đến phòng của Tạ Xán trên đò ngang.
"!!!"
"!!!"
Động tác đột ngột của người này lập tức thu hút sự chú ý.
Những người phản ứng nhanh cơ hồ cũng đã đoán được sự việc quỷ dị.
"Sẽ không thật đã chết rồi đi……”
Bành!
Nam tử áo đen một cước đạp mở cửa phòng, một cỗ tử khí nồng đậm tràn ngập.
Không ai?
Thiếu chủ đâu?
Nam tử lớn tiếng hỏi: "Thiếu chủ! Thiếu chủ có ở đó không?"
Không có tiếng đáp lại trong gian phòng.
Trên mặt đất, chỉ có một nắm tro tàn màu đen.
"!!!"
"!!!"
Giờ phút này, trên chiếc đò ngang vượt châu lặng ngắt như tờ, tiếng gió xé rách không khí khi đò bay qua cũng gần như không nghe thấy.
Tất cả mọi người nhìn về phía phòng khách ở khoang trên.
Không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của nam tử áo đen có thể suy đoán, tựa hồ hắn không tìm thấy Tạ Xán.
Nhưng vấn đề là Tạ Xán rõ ràng trước đó đang ở trong phòng khách, chưa hề đi ra ngoài.
Hơn nữa đã ở đó cả ngày.
Nếu lúc này đột nhiên biến mất, quả thực khá kỳ lạ và khó tin.
Kỳ thực, kết hợp với dị tượng vừa rồi, kết quả đã rõ như ban ngày.
Chỉ là chuyện này xảy ra thực sự quá đột ngột, lại vượt quá nhận thức của mọi người, khiến bọn hắn không biết nên giải thích thế nào.
Phải biết, vào thời khắc này trên đò ngang cơ hồ tất cả đều là tu sĩ, đồng thời họ còn chen chúc kín mít trên boong tàu.
Bất kể là ở đông, tây, nam, bắc, đều có người ở đó.
Mà thân phận của Tạ Xán lại bắt mắt như thế, nếu hắn ra ngoài hoặc có người tiến vào phòng khách của hắn, không thể nào không có ai phát giác.
Mặt khác, xét về mặt thế lực gia tộc, trên chiếc đò ngang này, đại khái là không có ai mạnh hơn chứ?
Cho dù có chút bối cảnh, tu vi cũng không cao bằng Tạ Xán.
Mà tu vi cao hơn hắn, bối cảnh thì không có hắn thâm hậu.
Chiếm giữ ưu thế như vậy, đáng lẽ không ai dám chọc giận mới phải.
Nhưng vẫn như cũ bị giết, còn không có dấu vết đánh nhau, chỉ để lại một nắm tro tàn……
Trừ phi nói cho mọi người rằng, kẻ chém giết hắn là một vị thông thiên đại tu, nếu không căn bản không thể giải thích được.
Trong lòng mỗi người đều đang dấy lên nghi vấn.
Từ trong phòng khách của khoang tàu, nam tử áo đen chậm rãi đi ra, sắc mặt hắn đã âm trầm tới cực điểm.
Mặc dù chưa điều tra rõ ràng, nhưng hắn cơ hồ có thể xác nhận Tạ Xán đã chết.
Hắn nắm chặt song quyền, hung ác quét mắt những người trên boong tàu phía dưới.
"Người Tạ gia nghe lệnh, mau chóng thông tri gia tộc! Thiếu chủ Tạ gia Tạ Xán gặp nạn!"
Bá!
Toàn trường xôn xao.
"Rốt cuộc là ai làm! Mặc kệ ngươi là người phương nào, Tạ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nam tử lần nữa hô, nhưng lại không biết nói cho ai nghe.
Vừa nói xong, ánh mắt hung thần ác sát của hắn gắt gao nhìn về phía Thu Liên đang đứng ở đằng kia.
Nam tử trợn mắt tròn xoe, chỉ hướng nàng: "Là ngươi, nhất định là ngươi! Các ngươi Thu gia nhất định còn có người tồn tại, đồng thời núp trong bóng tối, chính là để trả thù vào cơ hội lần này!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người mờ mịt nhìn về phía Thu Liên.
Sắc mặt Thu Liên trắng bệch, yếu ớt đón ánh mắt nam tử rồi mở miệng nói: "Hừ, người của Thu gia chúng ta rốt cuộc còn ai sống sót, các ngươi Tạ gia còn rõ ràng hơn ta đi! Lúc trước các ngươi tâm ngoan thủ lạt, chém tận giết tuyệt, nếu không phải muốn Thu Thủy Quyết của Thu gia ta, ta làm sao có thể sống tới ngày nay!
Hắn Tạ Xán chết chưa hết tội, nhưng ngươi lại vu khống là ta làm, ngươi cho là ta có năng lực như thế sao? Thu gia chúng ta còn lại người nào, ngươi không bằng về hỏi chủ nhà ngươi đi!"