Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 618
topicXuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 618 :Ảnh đế quốc dân (70)
Chương 618: Ảnh đế quốc dân (70)
Tô Mộc đặt vé máy bay trong ngày muốn bay về nước, nhưng Hạ Lẫm tạm thời đổi vé máy bay, hai người ở lại nước M thêm vài ngày.
Buổi tối.
Tô Mộc ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhìn laptop.
Hạ Lẫm ở bên ngoài hút một điếu thuốc trở vào, nhìn cô dường như không phát hiện ra mình chút nào, nhíu mày đi tới.
Di chuyển laptop ra khỏi bàn tay của Tô Mộc.
"Laptop của em... ưm..." Hạ Lẫm cúi người, một tay chống lên sofa, môi dán lên môi cô, chặn lời cô sắp nói.
Thấy cô hôn môi vẫn còn nhìn máy tính bên cạnh, Hạ Lẫm hai tay n*ng m*ng cô, ôm cả người cô lên.
"Anh quan trọng hay máy tính quan trọng?" Giọng nói khàn khàn của Hạ Lẫm, mang theo u oán.
Hai chân Tô Mộc quấn quanh eo anh, vùi đầu vào cổ anh, hai tay cũng vòng quanh cổ anh, mang theo tiếng mũi nói: "Em buồn ngủ, muốn ngủ."
Rõ ràng là muốn tránh né vấn đề này.
Hạ Lẫm cũng không truy hỏi, ôm cô đi về phía phòng ngủ.
Tắt đèn, lên giường.
Tiếng quần áo ma sát vang lên.
"Anh xé quần áo làm gì?"
"Không phải em muốn ngủ sao? Anh chính là giấc ngủ."
Tô Mộc: "..."
Chìm chìm nổi nổi một phen qua đi, trong hô hấp nặng nề của hai người, Hạ Lẫm tham luyến ôm cô.
Đêm khuya.
Tô Mộc bị Hạ Lẫm ôm vào phòng tắm tắm rửa một phen, Hạ Lẫm cố nén ý niệm phòng tắm play trong đầu, nhanh chóng từ phòng tắm đi ra.
"Hạ Lẫm, hơn nửa đêm còn muốn làm gì?" Tô Mộc đang ngủ say, bị anh đánh thức, mở to đôi mắt lim dim, nhìn người đàn ông trước mắt đang mặc quần áo cho mình.
Rõ ràng đáy mắt tràn đầy lửa, nhưng cố nén.
Không khỏi nổi lên lòng dạ trêu chọc.
"Hạ Lẫm, em muốn ngủ." Cô đưa tay nhéo mặt anh.
Hạ Lẫm nắm tay cô, đặt lên môi khẽ hôn một phen, khàn giọng nói: "Ngoan, đừng làm rộn, nếu đã tỉnh táo, tự mình mặc quần áo."
Nếu anh tiếp tục như thế này, anh sẽ phát nổ.
Đứng dậy bất chấp tiếng cô kêu gọi, đi vào phòng tắm.
"Hạ Lẫm, Hạ Lẫm..." Tô Mộc nhìn bóng lưng cuống quít của anh, không nhịn được cười.
Món hàng kia nghiêm túc như vậy, cô trêu chọc cũng không lăn lộn, nghĩ đến chắc là có chuyện quan trọng.
Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
Một chiếc váy dài, thiết kế tinh xảo duyên dáng, ngược lại càng giống như lễ phục tham gia bữa tiệc.
Thay quần áo, trang điểm nhẹ cho mình.
Lúc Hạ Lẫm từ phòng tắm đi ra, cũng đã thay một bộ âu phục trang trọng.
Thấy Tô Mộc đã chuẩn bị xong, đi lên trước, cúi người muốn hôn cô, bị Tô Mộc đưa tay cự tuyệt.
Hạ Lẫm: ?
"Hạ Lẫm tiên sinh, không nên phá hư trang điểm."
Hạ Lẫm cười cười, dắt Tô Mộc rời khỏi khách sạn.
Vào ban đêm, hai người đi lên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất nước M.
Một nhà hàng thủy tinh rất đặc biệt, đứng ở đây để ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố là tuyệt vời.
Không có đèn trong nhà hàng, dùng ánh nến thắp sáng toàn bộ nhà hàng.
Khi bước vào nhà hàng, có một mùi hoa hồng mờ nhạt.
Trong nhà hàng không có ai, Hạ Lẫm lại rất thuận lợi dắt cô vào trong, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vị trí đã chuẩn bị thức ăn, có nắp che đậy, nhìn không thấy bên trong là thức ăn gì.
Hạ Lẫm mở nắp đĩa ra, Tô Mộc thấy rõ đồ vật trên đĩa, không có gì bất ngờ, là nhẫn kim cương.
Một viên kim cương lớn, giá trị không ít tiền.
Bên ngoài có ánh sáng lóe lên, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy trên tòa nhà cách đó không xa, chậm rãi hiện ra mấy chữ to:
Mộ Hạ, gả cho anh.
Không phải là một câu hỏi, mà một câu tuyên bố.
Tô Mộc cười, tay đã bị Hạ Lẫm nửa quỳ trên mặt đất nắm, đeo nhẫn lên.
"Mộ Hạ, gả cho anh."
Nói xong, Hạ Lẫm từ trên kệ bên trái cầm một quyển gì đó tới.