Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 200
topicTình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 200 :Chân lý đã đạt đến (2)
Lee Mihyun muốn hỏi trực tiếp Ha Giyeon.
Để hỏi cậu có thực sự là cháu ruột của Lee Myungwon không. Để hỏi cậu có phải là người cùng huyết thống với mình không. Cô muốn nghe sự thật không phải từ ai khác, mà từ chính Ha Giyeon.
Nhưng cả Lee Mihyun lẫn Ha Ilwoo đều không có cơ hội tiếp cận Giyeon. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi bữa tiệc, gần như bị Lee Myungwon đuổi đi. Bức tường Lee Myungwon sừng sững giữa họ và Giyeon, cao ngất ngưởng đến nỗi họ thậm chí không thể đến gần.
Không thể tin nổi những gì mình nghe, Lee Mihyun đã trực tiếp chất vấn Lee Myungwon. Nhưng câu trả lời của ông vẫn không hề lay chuyển.
“Giyeon không phải con của cô. Nó là con của con trai tôi, Juwon.”
Ông cho họ xem hai bức ảnh.
Một là người vợ quá cố của ông - bà nội ruột của Ha Giyeon - với những đường nét rất giống Giyeon. Bức còn lại là Lee Juwon, cha ruột của Giyeon, với thần thái và khuôn mặt phản ánh rõ nét cả Lee Myungwon và Giyeon.
Dù không muốn nhìn nhưng cô vẫn không thể rời mắt.
Những bức ảnh đó là bằng chứng không thể chối cãi. Bằng chứng cho thấy cả cô lẫn Ha Ilwoo đều không phải là cha mẹ ruột của Ha Giyeon.
Để ghi Nam Taekyung vào sổ hộ khẩu, trước tiên họ phải từ bỏ Ha Giyeon. Và đó cũng chính là điều Giyeon mong muốn. Nhưng ngay cả sau khi cậu bị xóa tên khỏi sổ hộ khẩu, Lee Mihyun và Ha Ilwoo vẫn không thể buông tha cậu.
Ngay cả khi các tài liệu phủ nhận điều đó, ngay cả khi dòng máu được chứng minh là sai - trái tim họ vẫn hướng về cậu như con trai của mình.
Ha Ilwoo thậm chí còn cân nhắc việc nhận nuôi lại Giyeon sau khi xóa tên cậu khỏi số đăng ký. Nhưng giờ đây Giyeon lại xuất hiện với tư cách là cháu ruột của Chủ tịch Lee Myungwon - một người con của gia tộc họ Lee.
Cậu có một người cha. Cậu đã khám phá ra mọi thứ.
Và giờ đây, cậu không còn cần Lee Mihyun hay Ha Ilwoo nữa. Cậu đã có Lee Myungwon. Cậu có tiền, có quyền, có nhà đẹp – tất cả những thứ mà trước đây chỉ có họ mới có thể mang lại cho cậu. Giờ đây, cậu đã có quá đủ. Cậu bị bao vây bởi đám đông, và Lee Mihyun cùng Ha Ilwoo không còn chỗ đứng bên cạnh cậu nữa.
Họ bỏ chạy khỏi bữa tiệc, trở về nhà trong thất bại. Không ai còn dám đối mặt với Giyeon nữa. Họ biết rằng lần tới gặp lại, ánh mắt cậu sẽ vô hồn.
Sợ hãi trước những gì mình có thể thấy trong ánh mắt cậu, Lee Mihyun cố gắng không nghĩ đến cậu. Cô tự nhủ rằng có lẽ như vậy là tốt nhất — cậu không còn phải làm thêm nữa, sẽ không còn bị tổn thương nữa. Rằng nếu cô không can thiệp, cuối cùng cậu sẽ được hạnh phúc.
“Con trai tôi bây giờ tên là Taekyung…”
Mọi thứ đều trở về đúng vị trí của nó.
Điều cô cần tập trung là Nam Taekyung, người đã trở nên bất ổn về mặt tinh thần vì bị bạo hành. Cô phải yêu thương cậu ta - điều mà cô chỉ hiểu được qua Ha Giyeon. Tội lỗi không thể xóa bỏ, nhưng cô cố gắng kìm nén nó và trở lại với vai trò chính của mình.
Nhưng mọi việc không diễn ra như cô mong đợi.
“Đây là cái gì...?"
Lee Mihyun thở hổn hển.
Chỉ sau khi xem video trên USB một lúc, cô ấy mới hiểu mình đang xem gì.
Đó là cảnh quay từ camera hành trình.
Từ xe của người khác.
Nó cho thấy chiếc xe của thư ký cô - dễ dàng nhận ra nhờ biển số - và cô thư ký bước ra. Độ rõ nét đủ để loại trừ mọi nghi ngờ về việc đây là một đoạn quay lén.
Nhưng tại sao lại có người gửi cho cô một đoạn video như vậy?
Câu hỏi đó biến mất ngay khi một chiếc xe màu xanh đâm vào phía sau xe của thư ký cô.
Mắt cô mở to một chút.
“Chuyện này xảy ra khi nào...?”
Thư ký của cô đã từng nhắc đến việc gặp một tai nạn nhỏ. Vì tài xế kia đã đồng ý bồi thường toàn bộ thiệt hại, cô để thư ký xử lý. Đó không phải là một vụ tai nạn mà cô từng trải qua, và vì thư ký không phải là người có lỗi, nên cô cũng không để ý nhiều đến chuyện đó.
Cô chỉ nhớ chuyện này vì nó xảy ra đúng vào ngày họ và Nam Taekyung nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ cha con. Cô chỉ tập trung vào kết quả đó, nên có lẽ cô sẽ bỏ qua ngay cả khi thư ký của cô gây ra chuyện.
“Nhưng tại sao lại là video này...?"
Có phải thư ký đã giấu điều gì không? Lỗi rõ ràng là do tài xế kia...
Ngay lúc đó, mắt cô mở to vì SỐC.
Trong lúc cô thư ký và người phụ nữ trên chiếc xe xanh đang tranh cãi, một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ sụp xuống, lặng lẽ bước ra khỏi xe của người phụ nữ. Tên đó tiến đến bên ghế phụ của cô thư ký, mở cửa, rút ra một phong bì màu nâu và đặt một tài liệu khác vào đó.
Tên đó đổi nội dung.
Ngay khi hắn quay lại xe của người phụ nữ, người phụ nữ đã kết thúc cuộc cãi vã và quay lại như thể không có chuyện gì xảy ra.
Video bi cắt.
Lee Mihyun đã phát lại ngay lập tức.
"Tài liệu đó là gì...?”
Chính xác thì cái gì đã được chuyển đổi?
Đến lần phát lại thứ ba, cô mới nhận ra rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó.
"Kim Hayeong...?"
Cô y tá mà cô gặp trong phòng riêng cùng Nam Jiyun đã cúi đầu xin lỗi với tư cách là một người từng làm việc tại bệnh viện đó.
Vậy ra cô ta là người gây ra vụ tai nạn xe hơi.
Vậy thì người đã đánh cắp tài liệu đó là ai?
Tại sao họ lại làm như vậy?
Trí óc cô quay cuồng, cố gắng hiểu được sự hỗn loạn này.
Cô dừng video và kiểm tra thời gian. Sau đó, mở điện thoại, có lục lại nhật ký cuộc gọi cùng ngày – khi cô liên tục gọi cho thư ký, lo lắng về kết quả xét nghiệm.
“Tôi rất xin lỗi, tôi gặp tai nạn nhỏ. Tôi sẽ đến đó sau mười phút nữa.”
Mười lăm phút trước khi thư ký đến — đó là thời điểm xảy ra tai nạn được hiển thị trong video.
“Vậy thì những tài liệu đó đã...”
Họ đã có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con.
"Ha ha..."
Lee Mihyun bật dậy khỏi ghế, loạng choạng vì chóng mặt đột ngột. Cô nắm lấy mép bàn, khiến đống tài liệu trên bàn rơi tung tóe xuống sàn.
Cô nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh của mình.
Không có cách nào để chắc chắn đó là kết quả xét nghiệm. Video này có thể là giả.
Nhưng có người cố ý gửi cho cô đoạn video này, cô không thể làm ngơ được.
Một mầm mống nghi ngờ đã được gieo trồng.
Và chỉ có một cách duy nhất để loại bỏ nó.
“Tôi... tôi phải làm lại xét nghiệm.”
***
“Ai đã ghi lại điều này?”
Lee Myungwon hỏi trong khi nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn.
"Kyung-ah. Cô ấy nói rằng đã nghe thấy Nam Taekyung nói chuyện điện thoại gần cầu thang thoát hiểm trong bữa tiệc. Cuộc trò chuyện nghe có vẻ đáng ngờ nên cô ấy đã ghi âm lại.”
"Kyung-ah?"
Mắt Myungwon mở to.
Đây là lần thứ hai ông biết được âm mưu của Nam Taekyung thông qua Kim Kyung-ah. Và lần này, cô ấy đã để lại bằng chứng cụ thể.
“Chắc hẳn cô ấy đã nghi ngờ cậu ta rồi. Cô ấy chạy đến, mặt mày tái mét và run rẩy sau khi bị Taekyung đuổi theo... Ông có tưởng tượng được cú sốc khi nghe điều đó không?”
Lee Juyun nhíu mày, thở dài một hơi.
Đó không phải là một cuộc trò chuyện bình thường. Cậu ta đã nói về chuyện giết người.
Kể cả khi cô ấy tỏ ra bình tĩnh trong bữa tiệc, Kyung-ah vẫn chỉ là một học sinh trung học.
“Cô ấy trông như sắp ngã quỵ vậy.”
“Tên khốn Nam Taekyung này... chắc chắn phải có người khác đứng sau hắn.”
“Phải không? Mấy chuyện về con trai thật và con trai giả – thật kỳ lạ. Và giờ thì rõ ràng là thằng đó không phải con ruột của unni rồi.”
“Và người mà cậu ta đang nói chuyện qua điện thoại — có lẽ là người đang giúp cậu ta. Thằng nhóc này không hành động một mình. Chúng ta cần phải loại bỏ nó trước khi những người khác bị thương.”
"Nếu hôm đó cậu ta bắt được Kyung-ah, tôi chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Cứ xét nghiệm ADN trước đã, rồi chúng ta có thể nói chuyện với chị và chồng chị ấy.”
“Không. Không cần thiết đầu. Gửi cho họ bản ghi âm này trước đi.”
"Cái này à?"
"Hãy để họ lắng nghe và tự quyết định. Liệu họ có bảo vệ tên đó chỉ vì nó là 'con trai' của họ hay không. Tất cả những gì chúng ta cần làm là đảm bảo những đứa trẻ khác được an toàn."
Lee Myungwon định loại Nam Taekyung ra khỏi cuộc sống của Giyeon. Nhưng ông chưa có kế hoạch xử lý trực tiếp – chưa phải lúc này.
Một khi xác nhận được Taekyung không phải là con ruột của họ, họ có thể sẽ cố gắng quay lại với Giyeon.
Chỉ khi họ nhận ra sự thật và tức giận với Taekyung thì Lee Myungwon mới hành động - lặng lẽ và xóa bỏ Taekyung khỏi thế giới của Giyeon.
“Phải đảm bảo Giyeon và Suhyeon có người trông chừng. Cả Kyung-ah nữa.”
"Không cần lo cho cô ấy đâu. Taekyung vẫn chưa biết cô ấy nghe lén. Tôi sẽ ở lại với cô ấy một thời gian.”
“Tốt. Nhớ nói với cô bé là ta rất biết ơn nhé.”
"Nếu thực sự biết ơn, đừng chỉ nói suông. Hãy thể hiện đi. Kyung-ah thậm chí còn xin lỗi Giyeon, và cậu ấy đã chấp nhận.”
“Thật sao?”
"Cô ấy cư xử như vậy chỉ vì bố mẹ và Kyungmin thôi. Thực ra cô ấy rất tốt bụng và dịu dàng. Ông không biết cô ấy đã xin lỗi sao? Cô ấy còn vui mừng khi biết Giyeon là cháu trai của ông trong bữa tiệc nữa.”
“Ahem…”
Myungwon ngượng ngùng hằng giọng.
Ngoài Giyeon, ông không mấy chú ý đến những đứa cháu khác - hay nói chính xác hơn, ông không thích cha mẹ của chúng.
Nhưng nếu họ thay đổi cách cư xử, có thể ông sẽ sẵn lòng mềm mỏng hơn một chút.
“Kyung-ah thích gì?”
“Hừm... Giyeon nói cô ấy học ballet. Bố mẹ cô ấy không cho cô ấy đi học ở học viện, nên cô ấy tự tập ở studio.”
“Múa ba lê ư? Tại sao họ không cho con bé đi học?”
“Chắc họ không đủ tiền. Họ đang dốc hết tiền để đưa Kyungmin đi du học. Học ballet tốn kém lắm mà.” Myungwon trầm ngâm một lúc rồi gật đầu chậm rãi.
Nếu cô ấy thực sự yêu thích múa ba lê đến mức tự tập thì việc hỗ trợ cô sẽ không còn là từ thiện nữa mà sẽ là một khoản đầu tư.
Và học phí cho một học viện múa ba lê chẳng là gì đối với ông.
Trong khi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, Lee Juyun nói thêm với một nụ cười toe toét:
"À mà, Giyeon và Suhyeon dạo này thế nào rồi? Hy vọng ông không tự tiện xông vào phòng họ như một ông già khó tính."
“...!|
“Nếu ông làm họ khó chịu, họ có thể chuyển ra ngoài. Cứ để họ yên đi. Tốt hơn nữa sao không để họ đính hôn khi Giyeon trưởng thành nhỉ?”
Myungwon phun ngụm trà, ho dữ dội trước khi hét lên:
“Đính hôn?! Bước qua xác ta trước!”
Lee Juyun liếc đi chỗ khác, nhìn vào cây cảnh trên bàn với một nụ cười mỉm nhẹ.