Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1059

topic

Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1059 :Người này quá mạnh mẽ / Kiếm dưới thành (1)

Cảnh giới của hắn không hề thua kém Lý Tứ Hải, Đỗ Trường Giác và những người khác. Hơn nữa, hắn còn là đích truyền của Bạch gia, ngoài việc đúc kiếm, kiếm đạo công pháp của hắn cũng tương đối tinh xảo. Một Kiếm Tu đã sớm đạt đến cảnh giới cao như vậy, không ai dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt vẫn mang lại cảm giác cực kỳ phi thực. Dù cho trước mặt có đứng một Thuần Túy Vũ Phu cấp mười bốn, chỉ sợ cũng không thể cứ thế đường hoàng dùng cơ thể mình đỡ một kiếm này.

Nhưng Thẩm Mộc từ đầu đến cuối lại không hề nhúc nhích một bước.

Biểu hiện như thế, trừ phi là chênh lệch cảnh giới như Vân Nê có khác (một trời một vực), nếu không căn bản sẽ không có ai dám ứng phó theo cách này.

Chẳng lẽ chênh lệch giữa hai người này thật sự lớn đến vậy sao?

Điều này hoàn toàn khác với những gì mọi người trong đám đông tưởng tượng. Trên tường thành Kiếm Thành, người của các Tông Môn từ các châu mới đến cùng các Kiếm Tu bản địa đều sững sờ không nói nên lời.

Mà giờ khắc này, Bạch Tuấn Phong càng có chút mơ hồ. Hắn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình bao phủ trong lòng.

Kiếm đầu tiên này, hắn đã dùng hết thực lực chân chính của mình, nhưng lại nhận được kết quả lúng túng như vậy, đây là điều hắn không thể tiếp nhận.

Hắn lại lần nữa điều khiển ý niệm ngự kiếm trong lòng, vốn dĩ muốn thu hồi phi kiếm của mình rồi nhanh chóng điều chỉnh để xuất kiếm lần thứ hai.

Có điều khiến hắn không ngờ tới là, chuôi phi kiếm của mình lại không thể kiểm soát, vô luận vận dụng Thần Hồn thế nào, đều không thể động đậy.

Sắc mặt Bạch Tuấn Phong khẽ biến, hắn định thần nhìn kỹ, Thẩm Mộc phía trước giờ phút này đúng là đang một tay nắm lấy thân kiếm.

Phi kiếm ù ù vang lên, phát ra tiếng kiếm minh, tựa hồ đang giãy giụa.

Thế nhưng, trong tay Thẩm Mộc, phi kiếm tựa như một con gà con chờ làm thịt, căn bản không cách nào thoát ra.

Tiếng kiếm kêu thê lương bắt đầu phát ra rung động, nhưng Thẩm Mộc lại không hề để tâm. Hắn nhìn Bạch Tuấn Phong vừa cười vừa nói: “Liền không có chiêu nào lợi hại hơn ư? Chưa ăn cơm ta có thể chờ ngươi ăn cơm xong rồi lại đến đánh. Thiên tài Kiếm Thành xuất kiếm yếu ớt thế này, thật sự là có chút không nói được đi?”

“!!!”

“???”

Bạch Tuấn Phong đôi mắt giận dữ, hắn không trả lời lời của Thẩm Mộc.

Hắn biết giờ khắc này, vô luận dùng ngôn ngữ gì, thực ra đều khá vô lực. Chỉ có dùng thực lực chân chính đánh bại người nam nhân trước mắt này, mới có thể chứng minh bản thân.

Sau đó, trong lòng Bạch Tuấn Phong khẽ động, trực tiếp nháy mắt cắt đứt ý niệm liên kết với chuôi phi kiếm.

Đã bị đối phương khống chế, vậy tạm thời nó không còn giá trị lợi dụng nữa. Sau khi cắt đứt liên kết với chuôi phi kiếm, hắn nhanh chóng từ vật tùy thân của mình, lại lấy ra một thanh phi kiếm mới.

Dù sao cũng là tử đệ của Chú Kiếm Thế Gia Bạch gia, thứ không thiếu thốn nhất chính là phi kiếm.

Hầu như mỗi đích hệ tử đệ đều ít nhất phải mang theo một, hai hoặc ba thanh.

Trong tay Bạch Tuấn Phong, chuôi phi kiếm thứ hai bỗng nhiên ra khỏi vỏ, sau đó lại một lần nữa phóng về phía Thẩm Mộc. Kiếm này vô cùng sắc bén, tốc độ lại nhanh hơn một chút so với trước đó. Lần này hắn không hề do dự, trực tiếp chém về phía đầu Thẩm Mộc.

Trước đó hắn chém vào lồng ngực là vì muốn chừa lại chút đường lui, dù cũng là một kích toàn lực, nhưng nếu thật sự đánh trọng thương đối phương, sẽ khó mà ăn nói với Tống Nhất Chi.

Thế nhưng bây giờ hắn biết mình nghĩ như vậy là dư thừa, bởi vì cơ thể của người trước mắt này quả thực cường đại đến vượt quá tưởng tượng của hắn, cho nên cũng không cần phải nương tay.

Rầm!

Một kiếm phóng ra sau, trong chốc lát, âm thanh kiếm phong ma sát vang vọng khắp xung quanh.

Mà sau một trận Kiếm Khí giao chiến, sắc mặt Bạch Tuấn Phong lại biến đổi!

Hắn trợn to hai mắt, khó thể tin, bởi vì Thẩm Mộc vậy mà vươn một tay khác, giống như lần trước, lại một lần nữa bắt lấy chuôi phi kiếm trong tay.

“!!!”

“Cái này……”

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không ngờ tới kết quả lại như vậy.

Phải biết, Kiếm Tu tuy bị người kiêng kỵ, nhưng nguyên nhân quan trọng chính là Sát Lực cường đại của phi kiếm.

Thuần Túy Vũ Phu có thể chất cường hãn cố nhiên là vậy, nhưng tay không đỡ được hai thanh phi kiếm, lại trong tình huống cảnh giới hai bên không chênh lệch là bao, trừ phi có pháp khí nghịch thiên đeo trên người, nếu không tuyệt đối không thể nào, ít nhất bọn họ chưa từng thấy.

Thế mà Thẩm Mộc trước mắt lại thật đúng là tay không đỡ kiếm sắc, lại một lần bắt lấy hai thanh.

Bạch Tuấn Phong triệt để ngớ người. Cách chiến đấu này hoàn toàn lật đổ mọi điều hắn từng thấy về Vũ Phu trước đây.

Ngươi thật sự định đây là một cuộc giao đấu nghiêm chỉnh sao?

Liền con mẹ nó chưa từng gặp qua cái quái gì hay ho như thế này!

“A!”

Hắn lúc này quát to một tiếng, sau đó thôi động Khí phủ toàn thân vận chuyển hết công suất, muốn cưỡng ép rút về hai thanh kiếm này.

Nếu như chuôi kiếm thứ hai này cũng không rút về được, thì ít nhiều cũng có chút mất mặt.

Chỉ là dù hắn có vận dụng nguyên khí thế nào để thu hồi hai thanh kiếm trước mặt này, cuối cùng vẫn không có kết quả. Lực nắm mạnh mẽ của đối phương tựa như một pháp trận giam cầm tất cả, ghì chặt thân kiếm vào tay, đồng thời trên tay hắn cũng không hề có chút vết thương nào.

“Có chút ngoại hạng đi?”

“Đây là làm sao làm được? Cơ thể người này cường độ quá biến thái đi?”

“Gặp qua thân thể mạnh mẽ, nhưng chưa thấy qua như vậy, đây chính là Phong Cương Thẩm Mộc sao?”

“Trời ạ, chẳng lẽ nói Tống Nhất Chi cũng là bởi vì hắn thân thể xương đủ cứng? Mới cùng hắn……”

“Ách, huynh đệ lời nói này… Có lý a!”

Ngay tại tất cả mọi người đang thảo luận.

Thẩm Mộc bỗng nhiên bắt đầu động.

Bất quá hắn không phản kích Bạch Tuấn Phong, mà là cầm hai thanh phi kiếm dậm chân đi về phía Bạch Tuấn Phong.

Cùng lúc đó, tiếng chiến minh của hai thanh phi kiếm này cũng càng lúc càng lớn, tựa hồ là cảm nhận được lực nắm của Thẩm Mộc tăng lên.

Ngay sau đó, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tuấn Phong, Thẩm Mộc cao cao giơ lên hai thanh phi kiếm, phịch một tiếng, vung hai thanh kiếm đập vào nhau.

Một cảnh tượng khó có thể tưởng tượng xuất hiện. Hai thanh phi kiếm sau khi va chạm, một thanh uốn lượn biến dạng, còn một thanh khác thì xuất hiện vết nứt nhỏ.

Một nháy mắt, kiếm ý và Kiếm Khí hoành hành của hai thanh kiếm đó lập tức tan rã, tản mát và biến mất.

“!!!”

“!!!”

Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến đám đông ngẩn người.

Bạch Tuấn Phong càng là khóe miệng giật giật, sắc mặt có chút xanh mét, trong lòng hắn đang rỉ máu a.

Ông nội ngươi, cái này chỉ là một cuộc giao đấu đơn giản để vào thành thôi mà, cũng không phải là thật muốn giết người, ngươi con mẹ nó vậy mà hủy phi kiếm của người ta!

Có phải là có chút quá đáng không?

Mấy thứ này đều là máu thịt của Kiếm Tu, vậy mà một lần làm nát hai thanh. Dù là Bạch Tuấn Phong thuộc Chú Kiếm Thế Gia, cũng ít nhiều sẽ đau lòng.