Thằng Tâm - Chương 281

topic

Thằng Tâm - Chương 281 :Quyển 2

Tiếng động khẽ vang lên bên cạnh làm nó mở mắt ra. Tâm ngạc nhiên, Thảo Nguyên vậy mà đang đứng cạnh nó. Tâm liếc nhìn cặp lồng bên cạnh, mùi cháo thơm nức bay ra. Tâm nhìn Thảo Nguyên, nàng vậy mà đã thay quần áo. Không còn áo phông quần bò nữa mà là áo quây ngang ngực. Bầu ngực của nàng không lớn nhưng mặc áo vào như được tôn lên, khe rãnh đầy đủ. Cái chân váy màu da báo chỉ đến ngang đùi, khoe khéo đôi chân thon của nàng. Một năm qua đi, Thảo Nguyên dường như càng đẹp hơn thì phải. Từng đường nét trên cơ thể nàng như càng thêm quyến rũ, mang theo vẻ đẹp của một cô gái đã trưởng thành. Tâm cười buồn, chắc nàng mang cơm đến cho nó rồi đi chơi. Tâm hít một hơi rồi ấn nút để giường nâng lên giúp nó ngồi dậy, nó phải ăn thật khỏe để cho nàng thấy nó vẫn sống tốt. Tâm không thể trưng cái vẻ mặt ủ rũ cho Thảo Nguyên nhìn được.

Thảo Nguyên nhìn Tâm rồi mở cặp lồng ra, bên trong là cháo gà thơm phức. Nàng lấy bát ra múc cho nó. Tâm định cầm lấy nhưng nàng không đưa. Thảo Nguyên thổi từng thìa cháo cho nó. Nhìn cái miệng xinh kia khẽ thổi thật kỹ rồi đưa cháo tới miệng làm Tâm cảm động. Tình cảm của nàng dành cho nó dường như vẫn có, chỉ là tình yêu có lẽ sẽ không dành cho nó. Nhưng Tâm không có cớ gì để buồn nàng cả. Nàng cũng đáng có được hạnh phúc chứ, là nó quá ích kỷ rồi.

Tâm ăn hết gần hết chỗ cháo thì cũng ấm bụng. Dường như mấy ngày nằm không biết gì làm bụng nó trống rỗng. Nó nhìn Thảo Nguyên đang cẩn thận dọn dẹp mọi thứ, tâm trạng tốt hơn nhiều.

– Anh ăn no rồi.

– Ừm.

– Em cứ để đó rồi đi đi. Tí nếu anh đói anh ăn nốt.

Thảo Nguyên nhìn nó rồi quay ra đi. Nàng cứ vậy mà đi ra ngoài thật. Tâm hơi hụt hẫng, nàng vậy mà chả nói câu nào với nó. Tâm nhắm mắt lại, cố tự xỉ vả chính mình. Nó dường như đòi hỏi quá nhiều ở nàng.

Tiếng cửa phòng chợt mở, Tâm lại mở mắt, bên cạnh nó lại là Thảo Nguyên và mấy chai nước suối. Chắc nàng nghĩ sợ nó khát nên mua sẵn cho nó. Thảo Nguyên để nước suối rồi sang bên giường bên cạnh nằm. Tâm nhìn nàng, nó không hiểu sao nàng chưa đi. Chả nhẽ chưa đến giờ. Tâm ngẫm mãi không ra lý do, nó đành phải hỏi nàng.

– Sao em… chưa đi.

– Đi đâu.

– Thì… đi chơi. Em bảo đi chơi với người yêu mà.

– Không thích nữa.

– Hai người giận nhau à.

– Chả phải, không thích thôi. Anh không cần lo.

– Thế em… cứ về đi. Không cần trông anh đâu. Có gì anh gọi y tá cũng được.

– Anh định đợi ai hay sao mà định đuổi em về.

– Không… anh chỉ nghĩ ngủ ở đây cũng không thoải mái. Em về nhà mà ngủ cho thoải mái hơn. Anh đã khỏe hơn rồi, cũng không cần em phải ngủ thức trông anh.

– Mấy hôm rồi em chưa ngủ thoải mái. Trước giờ muốn nằm ngủ thử ở bệnh viện mà chưa có cơ hội, giờ em ngủ một lần cho biết.

Tâm nhìn Thảo Nguyên đã nằm hẳn xuống giường. Nó định nói gì nhưng rồi lại thôi. Tâm cũng nằm xuống. Nàng và nó vậy mà lại nằm cạnh nhau, dù là khác giường. Nhìn cơ thể nàng với những đường cong hút mắt, bầu ngực hơi khẽ phập phồng bên trong lớp áo, rồi đôi chân thon dài thật đẹp. Nó không dám nhìn nữa, chỉ sợ không chịu được mà cứ ngắm nhìn nàng mãi. Tâm nhắm mắt thở nhẹ, nó cố để ngủ. Thảo nguyên nằm bên cạnh, nó chỉ sợ mở mắt ra lại nhìn nàng, rồi đầu óc nó lại không yên bình được nữa. Nhưng nó nằm cũng chả ngủ được, vẫn phải cố nằm thật im. Thảo Nguyên dường như ngồi dậy, cái cảm giác bên cạnh là người mình thích mà không dám nhìn thật khó chịu.

– Sao anh không hỏi người yêu em là ai à.

– Sao cơ?

– Anh ngủ rồi à.

– Không, anh chỉ đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.

– Anh có nghe em vừa nói gì không.

– Có.

– Thế sao anh không trả lời.

– Anh không biết, không biết nên hỏi em gì nữa. Anh cũng không có quyền hỏi em những cái đó. Biết em yêu ai để làm gì, người em yêu chắc không như anh, tốt hơn anh nhiều.

– Không, người em yêu xấu lắm, tính tình xấu xa, trăng hoa bay bướm.

– Vậy sao em lại còn yêu hắn.

– Bởi vì… tình đầu đã trót yêu, em không quên được.

Tâm mở to mắt nhìn, nó thấy đôi mắt Thảo Nguyên long lanh ngân ngấn nước. Một cảm giác bùng nổ trong Tâm, bầu ngực như đang chứa một thứ gì làm ngực nó như muốn vỡ ra. Nhưng Tâm không thấy khó chịu. Bao buồn bã mệt mỏi từ chiều đến giờ bay sạch. Nó đã biết người nàng yêu là ai.

Thảo Nguyên đứng dậy đi qua phía bên giường nó. Tâm và nàng cứ vậy nhìn nhau. Tay nó cầm lấy tay Thảo Nguyên giữ thật chặt. Cái cô gái ác độc này vậy mà làm nó đau từ chiều tới giờ. Tâm kéo nhẹ nàng, tay nó không quản đau đớn giữ lấy Thảo Nguyên, kéo đầu nàng vào mặt nó. Hai đôi môi nhanh chóng dính chặt nhau, nụ hôn sau bao ngày chia ly chưa bao giờ lại ngọt ngào đến thế. Cả hai hôn nhau như bất kể ngày tháng, hôn hít rồi thở rồi lại hôn. Những bờ môi thay nhau mút, lưỡi xoắn lấy nhau. Cái cảm giác hạnh phúc làm Tâm run rẩy. Nó ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy trong lòng, ghì chặt người nàng vào người nó như không bao giờ rời xa.

Những nụ hôn rồi cũng dừng lại, Thảo Nguyên e ấp nằm sát người Tâm. Cả hai như cảm thấy mật ngọt của tình yêu, chỉ cần nằm cạnh nhau thôi là cũng đủ hạnh phúc.

Tâm cầm tay Thảo Nguyên xoa nhẹ, cảm giác thỏa mãn khi được có nàng trong tay. Nó đưa tay nàng lên miệng, hôn hít như chưa biết chán. Thảo Nguyên cười khúc khích, giằng tay ra khỏi cái miệng lởm chởm râu của nó.

– Nhột, râu ria thấy chết. Anh hôn làm giờ em đau cả miệng.

– Ai bảo em trêu anh, còn nói có người yêu. Anh hôn cho bõ ghét.

– Ai bảo anh em không có người yêu. Ở bên Anh em còn một đống kia kìa, mỗi ngày một anh.

– Em dám. Anh qua đó anh lôi em về, cho em nát đít.

– Anh thực sự muốn giữ em không, để em còn ở lại?

Tâm nhìn nàng, đôi mắt Thảo Nguyên đang nhìn nó, chờ đợi quyết định của nó. Đôi mắt kiên quyết nhưng hơi run rẩy, dường như Thảo Nguyên cũng phải cố gắng lắm mới có được quyết định này.

– Anh thật sự muốn giữ em ở bên. Nhưng… anh cũng không muốn dối gạt em. Anh vẫn còn… hai người phụ nữ. Anh…

Tâm nói xong mới chột dạ. Nó thực ra còn có cả Hiền nữa. Miệng nó mấp máy, không nói lên lời.

– Em biết… thật khó anh nhỉ. TÍnh em cũng ích kỷ. Mặc dù em biết nếu em tiến tới với anh, mẹ và chị Cẩm chắc sẽ đồng ý lui lại. Em có thể mắt nhắm mắt mở và có anh…

– Anh hiểu, em đâu cần phải vậy. Anh muốn giữ em, nhưng anh không muốn em xoay trở trong những mối quan hệ phức tạp của anh, chịu đựng cảnh anh lúc bên em lúc bên người khác.

– Nhưng nếu em chịu được thì sao?

– Em thật sự chấp nhận điều đó?

Tâm ngạc nhiên nhìn Thảo Nguyên. Nói thực nó cũng không hy vọng gì vào điều đó cả. Nàng là một cá tính mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng. Ai cũng vậy cả, làm sao chấp nhận để người mình yêu đi yêu mấy người nữa. Chưa kể có những thứ tình cảm xã hội cũng không chấp nhận. Thảo Nguyên liếc xéo nó. Nàng rung rung đùi đập chân vào thành giường inox, mắt xa xăm nhìn không rõ nghĩ gì.

– Thực sự em cũng không hiểu mình muốn gì ở anh. Dường như em và anh sẽ mãi thế này chả có gì thay đổi. Em vẫn là em, vẫn chỉ muốn anh chỉ yêu một mình em. Anh thì vẫn giữ những mối quan hệ, những ràng buộc với người khác. Nhưng không gặp anh em lại thấy thật khó chịu. Em nghĩ… mình nên đối mặt với anh. Dù có thể em và anh vẫn sẽ chả tiến thêm bước nào nữa, nhưng em có thể thoải mái mà nhìn anh, thấy anh, ghét anh… mà không sợ hãi, trốn tránh nữa. Cả năm trời qua em luôn muốn về nhưng em sợ gặp anh. Em sợ rằng mình vẫn yêu anh, nhưng em biết em không vượt qua được cái cảm giác phải chung đụng với ai khác.

Tâm nhìn cái cô gái trước mắt, nàng đã cứng rắn trưởng thành hơn xưa nhiều. Nhưng nó vui lắm, dù nó và nàng không đến được với nhau thì Tâm cũng không cảm thấy cắn rứt khi nghĩ về nàng nữa. Tâm đưa tay vuốt lên má Thảo Nguyên, hai tay ôm nàng thật chặt.

– Anh… xin lỗi… tất cả là do anh… anh làm em khổ… anh làm em phải đi thật xa… đúng không? Giờ khi nào muốn hãy trở về, đánh cho anh một trận, đánh tới khi nào em chán thì thôi.

– Cái đồ điên này… đừng có ôm em chặt thế… người lại chảy máu phải thay băng bây giờ.

– Anh không buông. Để anh ôm em lâu thêm chút nữa.

– Anh có biết, ở bên đó em cô đơn biết mấy. Không có mấy người quen biết. Tất cả mọi người đều nói thứ tiếng làm em thấy không quen thuộc. Cách thể hiện tình cảm của họ cũng khác chúng ta. Tối tối đi về trong căn phòng trống, không có mẹ, không dám đi đâu nhiều. Em nhớ… mẹ… nhớ Đà Nẵng… cả anh nữa.

– Vậy sao em không về. Vì anh à?

– Đồ trẻ con, nói vậy cũng nói. Em làm trẻ con, lông bông chán lắm rồi. Giờ em muốn làm người lớn, sống khác trước. Em phải học hành đàng hoàng về còn giúp đỡ mẹ nữa. Giờ em cũng quen hơn trước rồi, nhưng em biết em không thích sống mãi bên đó. Em sẽ về khi nào sẵn sàng.

– Em trưởng thành thật rồi. Mới ngày đó bên cầu Hàn anh còn nhớ em ném đồ xuống sông, anh còn tưởng em đi tự tử. Em biết không, đôi khi mẹ và Cẩm cũng bảo anh tìm một ai đó, anh đã nghĩ tới em. Anh biết mình sẽ rất hạnh phúc khi có được em, sống cùng em. Nhưng anh đã lựa chọn cách sống và các mối quan hệ của mình, anh sẽ không thay đổi nó. Anh thật sự xin lỗi.

– Làm sao phải xin lỗi. Nếu anh lừa em, để em yêu anh, dính vào anh mà anh vẫn có những mối quan hệ khác thì mới cần xin lỗi. Nhưng anh thế này em lại thấy vui và thoải mái hơn. Lần này em về ngoài lý do gặp mẹ, em còn muốn gặp anh. Để em có thể nói hết những điều trong lòng ra. Để em xem thực sự trong lòng em đang nghĩ gì, và anh đang ở đâu trong trái tim em.

– Vậy giờ thì sao, anh ở đâu trong trái tim em, có gần gần giữa không.

– Anh á… anh ở ngoài rìa. Cái đồ chỉ biết làm khổ con gái.

– Anh làm khổ ai đâu.

– Còn không. Thế ai tức tưởi khóc vừa nãy?

– Em nhìn thấy Phượng chạy ra.

– Nhìn là thế nào. Em đứng ngoài cửa ngay khi thấy cô ấy chạy vào. Cô ấy chạy hớt hải vụt qua em mà không biết.

– Ghê nhỉ. Lúc đó may mà không lỡ mồm.

– Còn phải nói. Em đang định mở cặp lồng dội vào đầu anh cơm canh đây. May cho anh là không có biểu hiện gì.

– Thì anh đâu có gì đâu… mà đợi đã… em… em nghe từ đầu đến cuối.

– Đúng thế… thì sao nào.

– Không… không sao… không sao.

– Ý anh bảo là chuyện anh có thêm một đứa con gái mà không biết chứ gì.

– Em cũng nghe rồi? Sao nãy giờ em không nói?

– Em đang đợi anh nói ra nè. Anh có gì khai hết ra để em còn định tội.

Tâm nhìn Thảo Nguyên đang nhìn nó bằng đôi mắt sắc lẹm mà bật cười. Nó kể cho nàng nghe về cuộc gặp chị Ngọc, về khách sạn Tâm Ngọc, cách bé Su xuất hiện trên đời và cách Tâm gặp lại chị. Tất nhiên Tâm giấu biệt đi chuyện của nó và Phương. Cái gì giấu được thì vẫn phải giấu.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv99.com/thang-tam-quyen-2/

Thảo Nguyên cứ nằm trong vòng tay Tâm, lặng yên nghe Tâm kể. Đôi khi nàng dùng ngón tay vân vê cúc áo, thò ngón tay vào nghịch ngợm sợi lông nơi ngực Tâm. Rồi bất chợt nàng dứt mạnh sợi lông ngực làm Tâm hét lên vì đau đớn. Ngực nó đau, lưng nó cũng đau vì phản ứng lại theo bản năng cơ thể.

– Ai… em làm gì thế. Đau chết anh.

– Cho chừa. Cái đồ trăng hoa. Anh còn có đứa con riêng nào khai nốt đi.

– Anh không biết… à không có thật. Không còn ai cả. Anh ở trong này suốt, cũng không cố tình tiếp xúc với ai.

– Em nghi lắm. Chỉ sợ lần tới em về anh lại thò ra một đứa con nữa.

– Bé Su là ngoài ý muốn của anh.

– Cái gì chả ngoài ý muốn. Như chị Cẩm, anh cũng kể là chị ấy vô tình mà có thai. Giờ anh tính sao, định cưới mẹ đứa bé chứ.

– Không, chị Ngọc không thích cuộc sống hôn nhân. Chị ấy chỉ muốn có một đứa con, tự do như bây giờ.

– Và anh cũng để mặc vậy. Anh không thử xem, biết đâu chị Ngọc cũng muốn có một đám cưới.

– Anh… không chắc. Nhưng ngoài Cẩm ra, nếu anh muốn cưới ai thì đó chỉ là… em mà thôi.

Thảo Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Tâm. Ánh mắt nàng có chút ngỡ ngàng, đôi mắt long lanh chợt ánh lên rạng rỡ. Đôi môi hôn nhẹ lên môi, lên cằm Tâm. Rồi bất chợt nàng lại gục đầu vào ngực Tâm chả nói gì. Cả hai cứ vậy, êm đềm nằm với nhau.

– Sao vậy. Sao em không nói gì.

– Nói gì. Nói em yêu anh, cưới em đi chắc. Anh đừng nghĩ nói vậy em sẽ đồng ý cưới anh. Em sẽ về Anh, cưới một anh chàng tuyệt vời cao to đẹp trai… à… chim cũng to nữa.

Thảo Nguyên nói xong nhìn mặt Tâm xám lại thì phá lên cười. Tâm muốn đánh mông nàng lắm mà giờ nó yếu quá không làm gì được. Cái tính trêu đùa này chắc di truyền từ mẹ nàng mà ra.

Thảo Nguyên thôi cười, bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng pháo bông. Ánh mắt nàng long lanh nhìn theo vệt pháo bông dần tắt.

– Anh biết không. Tết vừa rồi em có về đấy, vì em biết anh sẽ về quê. Em đã đứng trên bờ biển, đợi chờ khoảnh khắc giao thừa. Em chờ đợi có ai tưởng em tự tử sẽ chạy ra lôi em vào. Em muốn được cùng ngắm pháo hoa với người ấy biết mấy.

– Sẽ có ngày em sẽ cùng với một người cùng ngắm pháo hoa, có khi còn có thêm mấy đứa nhóc nữa. Còn kẻ em chờ, hắn tham lam và ích kỷ, không xứng với em đâu. Hắn ngang bướng cố giữ thật nhiều, chỉ muốn có thêm em chứ không chịu bỏ.

– Vậy nếu em vẫn không có được ai, em vẫn chờ hắn trên bãi cát thì sao.

– Thì hắn tiến tới trói em lại lôi về nhà. Mặc em có đồng ý hay không, hắn sẽ bắt ép em làm vợ hắn. Chả phải, em có ước hẹn 10 năm với hắn hay sao.

– Còn có 8 năm thôi. Liệu ngày đó sẽ đến chứ anh!

Tâm cũng không rõ, nó tham lam muốn vơ hết đàn bà trong tay mình. Nàng thì chỉ muốn được yêu một mình nó. Cả hai như hai đường thẳng song song, muốn dính vào nhau mà mãi không bao giờ gặp. Nhưng giờ phút này nó cũng không nghĩ được gì. Nó chỉ ôm thật chặt cái cơ thể này, cảm nhận sự ấm áp của nàng, mùi thơm dịu nhẹ trên người nàng. Để nó còn cảm nhận được trái tim run rẩy của người con gái vẫn đập loạn nhịp vì yêu nó.

Thảo Nguyên ở với Tâm thêm một ngày. Cả hai ríu rít bên nhau, đôi lúc lại lặng lẽ chỉ nắm tay nhau cùng xem phim. Kể cho nhau nghe những ngày tháng đã qua. Thảo Nguyên phải về Anh, nàng đã nghỉ được hơn 1 tuần, không thể không về được vì sắp đến ngày thi cử. Tâm và Thảo Nguyên không đề cập gì đến tình chuyện của nó và nàng nữa, có lẽ cứ làng nhàng thế, để khi mọi thứ phôi pha. Hay đó chỉ là bước đệm nhẹ để bắt đầu cho một mối quan hệ dài hơi hơn. Nhưng tí ra Tâm biết Thảo Nguyên và nó sẽ còn gặp lại, ít ra là hè này. Nàng bảo phải cố học thật nhanh không phải học lại môn nào, để còn về giúp mẹ, để còn xem nó có thêm ai nữa không.


Phần 2


Tâm nằm mãi ở giường bệnh mà ngao ngán. Cái cảnh ngồi một chỗ không làm gì với một người chạy rông suốt ngày đã quen tiếp xúc với nắng gió như nó thì quả thật là cực hình. Nó cầm cái điện thoại vứt sang một bên, xem mãi cũng chán. Chợt có tiếng gõ cửa, phòng nó là phòng VIP nên không còn bệnh nhân nào khác. Tâm nhìn ra cửa, dì đang đứng đó, khẽ cười.



– Người yêu đi nên buồn quá à.


– Không, con nằm chán quá. Hay mai con về dì nhé.


– Không, phải vài bữa nữa. Con bị nặng thế làm sao về được. Ít ra để vết thương nó khép bớt đã.


– Con thấy khỏe lắm rồi. Giờ con đè dì cả đêm cũng được.


– Con cứ thử xem, dì ở đây này.

Dì liếc mắt khiêu khích nó. Tâm gục đầu chán nản, giờ nó cử động nhẹ được thôi chứ giờ may ra chỉ có dì hiếp nó chứ nó sao hiếp được dì. Dì đặt nhẹ cặp lồng xuống, bên trong là những món ăn thơm nghi ngút. Dì sắp ra chuẩn bị bữa tối cho nó. Dì còn lấy thêm ra một gói giấy bạc, bên trong là chả vẫn còn ấm. Tâm nhìn dì, dường như dì vừa làm xong mang vào cho nó.

– Ăn nào, dì cũng ăn.

Thìa đút đến miệng nhưng nó chưa há ra. Tâm nhìn dì, thấy ánh mắt chờ đợi của dì nó mới há miệng ra. Tay nó cầm lấy tay dì thật chặt. Món ăn hôm nay, món hôm qua, ngay cả cháo hay cơm Thảo Nguyên mang vào cũng kiểu nấu, vị nêm nếm như vậy. Tâm biết đều là dì nấu.

– Sao dở chứng gì vậy, để dì bón tiếp cho.


– Con tự ăn được mà. Dì… ngày nào con cũng muốn ăn cơm với dì.


– Thật không, không phải đôi lúc con bảo dì hay cho ngọt nhiều.


– Chỉ cần dì nấu, gì con cũng ăn.


– Con nói ngọt còn hơn cơm dì nấu. Ăn đi. Xem được mấy bữa lại chán. Rồi sau này con Thảo Nguyên về xem còn thèm đếm xỉa đến dì không.


– Dì muốn con làm con rể dì lắm à.


– Không muốn… không muốn một chút nào cả. Con… hư hỏng lắm… con không xứng với con gái dì.


– Con biết… con cũng không xứng cả với dì. Con tham lam quá, vừa muốn dì, lại muốn cả Thảo Nguyên.


– Con cũng biết thế sao, đồ tham lam… dì ghét con lắm.

Ánh mắt dì cười cười, nhưng Tâm thấy ẩn bên trong dường như có chút buồn bã. Tâm biết mình quá tham lam rồi. Nhưng khi bên cạnh Thảo Nguyên nó không kìm được cảm xúc muốn có nàng, muốn nàng làm vợ mình. Tâm nắm nhẹ tay dì kéo dần về phía nó. Dì muốn rụt tay lại nhưng nó cứ nắm thật chặt, mặc cho nơi bắp tay đang đau nhức vì vết thương.

– Bỏ ra đi nào. Nắm chặt thế dì đau.


– Vậy dì đừng rút tay nữa. Con không muốn buông.


– Con là đồ lăng nhăng… tham lam.


– Con biết, con thật khốn nạn. Con làm tổn thương đến dì.


– Vậy sau này đừng thế nữa là được. Phải thật ngoan với dì.


– Là sao hả dì.


– Là… lúc nào rảnh phải qua dì, nấu cơm cho dì… phải… yêu dì. Khi nào dì chán, dì đá con đi.


– Dì không ghét con ư, con với Thảo Nguyên…


– Ghét, ghét lắm. Nhưng Thảo Nguyên nó yêu con, dì biết con cũng có tình cảm với nó. Nó đã dám quyết định quay lại đối mặt với con, thì con cũng nên trân trọng, không được làm gì có lỗi với nó nữa đấy. Dì thì sao chứ, dì vài năm nữa là già, là lên bà được rồi.


– Dì vẫn đẹp lắm, con nói thật đấy. Giờ con mà khỏe con nhào vào dì bất kể sáng chiều.


– Đồ dẻo miệng, con chỉ được thế là nhanh thôi. Dì… cũng không rõ tình cảm của mình. Nhưng dì biết mình cũng có tình cảm với con. Dù sao giờ Thảo Nguyên không có ở đây, dì cũng muốn phiêu một lần với con, có được không.

Ánh mắt dì nhìn Tâm, nó biết mình cần bù đắp cho dì thật nhiều. Hai năm, liệu có đủ không. Tâm kéo dì vào ngực nó, lần này dì không phản đối nữa. Nó ôm chặt lấy dì, đôi môi hôn hít khắp đầu khắp trán dì. Người đàn bà trong ngực nó ngước đầu lên, đôi môi khẽ mở ra tìm môi nó. Tâm dường như không cảm thấy đau đớn gì, nó ôm chặt dì, áp chặt môi dì vào môi nó. Hai cái miệng cứ dính vào nhau, rồi mút mát môi nhau. Hai con người như điên lên, những nụ hôn cuồng dại như không thể bù đắp được những thèm khát đang dâng lên trong lòng.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv99.com/thang-tam-quyen-2/

Tâm đưa tay tìm xuống bóp mông dì. Bàn tay nó khẽ kéo cái váy dì lên, tìm tới cặp mông to tròn của dì bóp lấy. Tay nó bóp như thêm kích thích dì, đôi môi ấy nút lưỡi nó thêm chặt. Cái hông dì cứ cong hẩy ra sau, tìm ngón tay đang sờ mó của nó mà cọ vào. Tay nó được thế càng chọc sâu, ngón tay cứ vờn quanh cửa lồn đang dần ướt át. Chợt Tâm đau điếng, đùi dì co lên húc vào eo nó.

– Sao thế, đau à. Dì xin lỗi.


– Không… không sao.


– Đấy, đã yếu còn máu.


– Đừng dậy, con muốn dì.


– Đang thế này còn làm gì. Cơm canh nguội giờ.


– Con giờ chỉ muốn ăn một thứ duy nhất thôi.


– Đợi về nhà dì cho.


– Không, ở đây luôn. Chỉ cần làm nhẹ là được.

Dì nhìn nó, như đang đánh giá xem có nên cho nó không. Tâm như con chó cún, cứ gật lia lịa đợi dì chấp thuận. Dì bật cười rồi ngồi dậy. Bàn tay khẽ vạch đáy quần lót ra. Tâm chỉ đợi thế, nó tụt nhanh cái quần ở bệnh viện xuống một chút, để con chim bung ra chờ đợi. Dì cầm lấy chim nó, cọ cọ vào cái cửa lồn đang ướt của dì. Người đàn bà ấy khẽ lim dim đôi mắt, miệng khẽ rên nhẹ khi chim và bướm cứ đang cọ vào nhau. Tâm nhìn mà thấy kích thích cực độ, chỉ muốn vùng dậy đè cái người đàn bà này xuống đút chim vào. Nó cũng không cần đợi lâu, con bướm sau khi cọ cọ với đầu chim nó chán chê thì dần ngậm lấy chim nó. Tâm thở mạnh, nó cảm giác được cái lồn khít khao đang dần bọc lấy chim nó. Dì cứ hạ người dần khi chim nó chọc vào đáy lồn dì mới dừng lại.

Sương mở mắt ra nhìn Tâm, cái đồ vừa đáng ghét, đáng hận nhưng nàng không sao bỏ được. Biết nó và con gái mình dây dưa với nhau không dứt được, đáng ra nàng phải tránh xa nó. Nhưng khi gặp nó, nhìn cái mặt đáng ghét ấy Sương lại không cầm lòng được. Nàng lại như thiêu thân lao vào nó, để mặc nó kéo vào lòng. Rồi chính nàng lại chủ động hôn nó. Sương cũng không thật hiểu nàng muốn gì, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn nó. Nó chính là người làm nàng sung sướng đến quằn quại. Mỗi lần dính cùng nó là như in thêm hình ảnh nó sâu hơn trong Sương. Cái lồn chỉ cần thấy Tâm là thèm khát, là đầy mong muốn được lấp đầy. Sương tạm quên con đi, còn hai năm nữa. Nàng muốn được yêu, được là đàn bà, được thỏa mãn… sau này sao thì sao.

Hông Sương cứ thế di chuyển đẩy đưa, ép con chim vào vách lồn nàng thật chặt. Nàng không dám làm mạnh vì sợ Tâm đau. Nhưng chỉ thế cũng đủ sướng rồi. Con chim nó dài quá ấn vào đáy lồn nàng. Cổ tử cung cảm giác như muốn bị mở to ra vì cái đầu khấc nó. Sương chống tay xuống giường, hông dần uốn éo mạnh hơn. Ban đầu nàng còn nhìn xem Tâm có biểu hiện đau không. Nhưng sau cơn sướng tới, lồn cứ râm ran cảm giác thoải mái không chịu được. Sương không để ý nữa, hông nàng ngoáy càng lúc càng mạnh, đôi lúc không tự chủ được mà cứ nhún nhảy, để con chim chọc vào đáy lồn nàng thêm mạnh.

Sương cảm giác cơ lồn mình đang dần bóp chặt chim nó, nàng khẽ hé mắt nhìn, dường như Tâm cũng sướng. Sương cắn răng, khẽ nhún càng lúc càng mạnh. Cái giường bệnh viện rung lên theo nhịp nhún càng lúc càng nhanh của nàng. Sương rên rỉ, tay không tự chủ được tìm ngực mình xoa nhẹ. Cái cảm giác ở bầu ngực kết nối nhanh chóng với vùng mông háng, Sương bật lên tiếng rên lớn, trong cơ thể như có gì sắp bùng lên.

Chợt Sương há hốc mồm rên to. Bên dưới nàng Tâm đang dùng tay day hột le nàng liên tục. Cảm giác sướng như được nhân đôi nhân ba. Sương mặc kệ nó có đau hay không, nàng sắp ra rồi. Sương nhún liên tục, rồi ngoáy cái mông, hẩy tới hẩy lui liên tục. Nàng hét to lên rồi đổ gục xuống người nó.

Tâm nhìn cái người đàn bà đang điên dại nhún nhảy mà vừa kích thích vừa sợ. Đàn bà lên cơn rồi đúng là không gì ngăn được. Sương nhún ghê quá làm lưng nó thấy hơi đau. Cảm giác vừa đau vừa sướng đan xen lẫn lộn. Nhưng nó mặc kệ, nó biết giờ có đau cũng phải cố chịu. Nó muốn làm dì sướng, bù đắp cho dì. Hai năm, nó có hai năm với dì, liệu có đủ không?

Tâm chợt hé mắt ra cửa, cánh cửa phòng vậy mà mở ra rồi chợt khép lại. Nó thấy một khuôn mặt hé vào, đó là anh Giáp. Dì vẫn đang nhún điên cuồng. Dù từ cửa không nhìn ra được da thịt của dì mấy nhưng ai cũng hiểu nó và dì đang làm gì. Anh Giáp chợt rụt đầu lại, nó thấy mặt chị Hồng thò vào. Chị hơi ngạc nhiên nhưng rồi chăm chăm nhìn vào dì đang nhún nhảy trên người nó. Tâm cảm thấy ánh mắt chị dần dại đi, dường như có một ngọn lửa nhen nhóm trong đôi mắt ấy.

Tâm thực không biết tối qua chị Hồng đã muốn qua thăm nó nhưng chị thấy nó và Thảo Nguyên nên thôi. Cả sáng hôm nay anh em họ hàng vào thăm nên chị chả có thời gian. Buổi chiều thì vướng bận khám xét, rồi đi tìm thì Tâm đi đâu chả thấy. Chị bồn chồn muốn được gặp nó. Cái đêm hôm đó nó làm chị ngất ngây muốn chết. Cái lồn được nếm mùi chim lạ to và khỏe nên thèm thuồng muốn nữa. Anh Giáp cứ quẩn quanh làm chị phát bực. Mai đã ra viện rồi, giờ không gặp biết bao giờ gặp được nữa. Chị biết mình chỉ là khách qua đường trong đời Tâm, nhưng cái khát khao của người đàn bà có nhu cầu cao luôn bùng cháy trong chị. Từ khi được nếm mùi chim Tâm thì Hồng đã biết sẽ không thể quên được, con chim đó sẽ mãi in trong Hồng như ấn tượng không phai. Hồng giục chồng qua thăm thằng em họ. Giáp nghe cũng hợp lý, dù gì mình cũng giúp nó. Vợ mình thì bị thương vì nó. Qua thăm nó để anh em thêm thân thiết, có gì còn nhờ vả nó sau này.

Giáp mở cửa vào, định chào thằng em thì chợt khựng lại. Anh vội lui ra khép cửa lại. Hồng vì vẫn bị thương nên đi chậm, thấy Giáp đi vào lại lui ra thì thắc mắc.

– Sao anh không vào đi.


– Chú… chú Tâm đang có khách.


– Thì mình cũng là khách, đi đến đây chả nhẽ không vào.


– Không… không nên vào… chú ấy… đang… có việc riêng.


– Là gì, anh sao cứ che che thế, mặt còn đỏ bừng lên.

Hồng tò mò. Nhìn cái biểu hiện của chồng nàng càng muốn biết Tâm đang làm gì. Tay gạt phắt chồng ra, Hồng thò đầu vào khe cửa nhìn. Đập vào mắt nàng là một người phụ nữ đang ngồi trên người Tâm. Nhìn cái dáng điệu nhún thật điên cuồng, cả người Hồng nóng bừng lên. Hồng cắn răng, cảm giác bên dưới chợt ngứa ngáy dữ dội, cả người như có hàng vạn con kiến đang bò quanh người. Hồng thật muốn được thay thế người phụ nữ đó, nàng có thể nhún cả ngày cả đêm không biết chán. Những tiếng rên rỉ văng vẳng bên tai Hồng như thôi thúc nàng tiến vào nhập cuộc, để được quằn quại dưới con chim to của Tâm. Nhưng nàng chỉ nghĩ thôi, chứ Hồng biết giờ không được, dù có chồng hay không.

Nhắc đến ông chồng, Hồng giờ mới thấy mông mình đang bị chịn vào bằng cái gì cưng cứng. Cái cơn thèm khát nó làm Hồng nứng, mông nàng cong lên cọ về phía sau, hướng cái khe lồn vào con cặc đang đội trong quần của Giáp. Con chim Giáp như cũng hưởng ứng, cọ vào lồn Hồng thật mạnh. Cái quần bệnh viện mỏng manh làm cái lồn cọ vào chim thêm sướng. Chợt bên trong tiếng người phụ nữ rú lên. Cả hai vợ chồng Hồng dừng lại nhìn, rồi chim và bướm đồng loạt cọ mạnh liên tiếp vào nhau như bị hiệu ứng của tiếng rên bên trong.

Tâm ở trong nhìn thấy hết. Nó còn thấy ánh mắt anh Giáp hau háu nhìn vào bờ mông và đùi Sương. Nó đưa tay vuốt váy để che đi, không ai được nhìn đàn bà của nó. Anh Giáp dường như biết Tâm nhìn vội vã kéo vợ lùi ra ngoài.

Cánh cửa phòng khép lại, Tâm quay lại tập trung với dì, người đàn bà đang thở hổn hển, rung nhẹ nhẹ cái thân hình tuyệt mỹ nằm trên người nó. Dì biết nó đang nhìn khẽ ngẩng đầu nhìn nó cười.

– Dì làm gì mà nhún muốn sập giường, lưng con có khi bật máu ra rồi.


– Cho đáng đời, chính con đòi mà. Lần sau chừa nhé.


– Chưa chừa, để im con ôm dì. Tí con lại làm dì sướng.


– Thôi đi, dậy còn ăn cơm, nguội hết rồi.


– Cơm có gì ngon, dì là ngon nhất. Con muốn ăn dì.


– Đừng làm rộn. Tĩnh dưỡng cho khỏe, khi nào về nhà… dì cho.


– Thật nhé, ngày nào cũng phải cho con.


– Ham thế, ai mà chịu được. Dì còn nhiều việc lắm, con bị vậy dì còn phải ghé qua xem con bé Phượng có thiếu sót gì không để còn kiểm tra. Cô Loan cũng đang căng thẳng lắm.


– Việc càng gay hả dì.


– Ừ… chúng muốn nâng mức độ cuộc chiến lên, chúng ta cũng không sợ. Dì chỉ lo không có tiền cho con vay thôi. Đợt này dì gọi Thảo Nguyên về thực ra cần nó ra ngân hàng làm thủ tục. Trước dì sợ có ngày làm sao đã giao một phần tài sản và cổ phần các nơi cho nó. Giờ phải nhờ nó ủy quyền để dì sử dụng.


– Dì mặc con, con sẽ tự có cách. Con sẽ hỏi bác sĩ, nếu được con về sớm phụ dì.


– Ừ, đành phải vậy, con cố dùm. Mà con thế này làm sao không chịu được công việc.


– Con chịu được chứ, dì cần thử không.

Sương nhìn cái ánh mắt hăm dọa của nó, nàng vội leo nhanh khỏi người nó tránh sự trừng phạt. Nàng cười khanh khách khi thoát khỏi hai bàn tay định kẹp giữ lấy nàng. Sương đứng đó, mắt long lanh cười đầy hãnh diện khi thấy Tâm nhìn mình mê đắm. Đôi tay vén ra sau buộc mái tóc lên, nàng cúi xuống xúc cơm bón cho Tâm. Một người cứ bón, một người cứ ăn. Cả hai nhìn nhau đầy vui sướng và hạnh phúc. Tâm ngồi dậy gắp một miếng chả gắp cho Sương. Sương hé nhẹ môi ngậm lấy miếng chả. Nàng giữ tay Tâm cọ vào má mình. Sương không hối hận, nàng đang chìm đắm trong hạnh phúc cả về thể xác lẫn tâm hồn. Hạnh phúc ngắn ngủi thì có làm sao. Còn hơn mãi mãi kiếm tìm một thứ chưa chắc mình tìm được.

Ăn cơm xong Sương vội vã quay về. Nàng còn phải xử lý nhiều thứ, liên hệ tìm tòi nhiều kênh để tìm nguồn tài chính bơm vào cho cuộc chiến phía trước. Nàng đã trót leo lên thuyền của Loan, giờ chỉ có đường tiếp tục thì sự nghiệp của nàng mới tồn tại được.

Tâm đành từ biệt Sương. Nó nằm thoải mái nghỉ ngơi sau một buổi tối đầy dễ chịu. Máy lạnh mát lạnh dần làm nó thiu thiu ngủ. Nhưng nó dần tỉnh giấc khi cái quần bị kéo xuống, con chim đang say ngủ bị ai đó ngậm mút. Tâm với tay bật cái đèn bên cạnh, nó thấy chị Hồng đang nằm nghiêng ngậm lấy con chim nó. Ánh đèn làm chị biết nó đã tỉnh, bèn nhả con chim nó ra. Nhưng cái tay vẫn vuốt ve thân cặc đang to nhanh ra không dời.

– Chị sao ở đây.


– Chị thèm quá… mai chị ra viện rồi… chị muốn… như người phụ nữ lúc nãy.


– Có anh Giáp rồi, anh không làm chị thích sao.


– Chị chỉ thích em thôi, cho anh ra rìa luôn. Anh còn công việc, chị bắt anh về rồi. Em cho chị nhé… cái lồn này hôm nay anh chưa được đụng vào đâu.

Nhìn ánh mắt mong mỏi của chị, Tâm khẽ gật đầu. Nó biết mình cần trả ơn chị. Và chị cũng chả cần gì ngoài… con chim của nó. Chị ngồi lên nó thật nhẹ nhàng, cái quần đã tụt ra từ lúc nào. Bàn tay khẽ cầm lấy con chim Tâm, giờ nó mới để ý tay chị cũng đang quấn băng cả hai bên. Tâm chợt giữ chị lại khi lồn chị đang cọ cựa vào con chim nó.

– Làm sao thế Tâm, chị sắp cho vào.


– Chị đang bị thương mà, liệu có sao không.


– Chị bị nhẹ hơn em nhiều, vết thương đóng vảy rồi… ư… ư… chim to thế nhỉ… như quả dưa chuột mập ngoài mình ấy… ôi… dài nữa… đụng đáy lồn rồi…

Tâm đưa tay vuốt ve cái bắp đùi chị, còn đâu mặc chị vẫn đang hẩy cái hông để cọ lồn miết quanh chim nó. Tay nó đi dần lên trên, chạm vào dải băng đang quấn quanh bụng chị. Chị Hồng chợt cởi phanh cái áo bệnh viện ra, tay tìm tay nó kéo lại vào ngực chị. Bầu vú không to mà chỉ như quả cam nhưng rắn chắc. Tâm đưa cả hai tay ra se se đầu vú, tiếng thở của chị càng nặng nề, cái hông hẩy càng nhanh hơn.

Nó bỗng để 1 tay xuống dưới, tìm nơi cái hột le của chị mà cà. Cái mồng đốc của chị giờ đã cứng, chồi lên thành mẩu. Tận cùng là hột le nho nhỏ như hạt ngô. Chị thở hắt ra thật mạnh khi tay nó miết vào hột le của chị.

– Ôi… sướng… sờ tiếp đi… mạnh vào… ôi… chỗ đó sướng quá… lồn chị tê rần ra… Tâm ơi…


– Chị làm nhẹ thôi, không vết thương nó bục ra đấy.


– Kệ đi… sao sướng quá… em ơi… Tâm ơi… chị muốn nữa… lần này… không là lần cuối nhé… ôi… ôi… ôi… Tâm ơi… chết mất… chim cọ vào đáy lồn chị… sao thế này… ôi… ôi… aaaaa…


– Đó là cổ tử cung chị đấy. Em bắn vào liệu có thai không.


– Chị đặt vòng rồi… ôi… ôi… quê mình ai chả đặt… ôi… chim ơi… chết mất… anh ơi… em chết mất… sướng quá… ôi… ôi… đừng có bắn… em muốn tiếp… ôi… aaaa… aaaaa…

Con chim nó vậy đã chọc vào đáy lồn chị, bị cái cổ tử cung chị mút vào. Tâm sướng run lên, nhưng nó thấy chị còn sướng hơn. Chị dần không hẩy hông nữa, hai tay chống ra sau tì vào chân nó. Cái hông cứ nâng lên hạ xuống, cọ mạnh con chim vào vách lồn. Tâm dùng tay day hột le chị nhanh dần, cùng theo nhịp dập của chị lên xuống con cặc.

– Hờ… hờ… hờ… chết mất thôi… em sướng quá Tâm ơi… anh địt giỏi thế… aaaaa… hờ… hờ… hờ… em làm đĩ cho anh có được không… aaaaa…


– Thế anh Giáp thì làm sao. Anh biết anh giết em chết.


– Kệ anh… em bảo vệ anh… em muốn làm đĩ cho anh… aaaaa… aaaaa… được anh chơi cho nát lồn ra… aaaaa… aaaaa… anh ơi… aaaaa…

Chị rên lên rồi dừng dập. Cái lồn co bóp liên tục lấy chim nó, cả thân dưới chị cứ giật lên vì sướng. Nhưng người đàn bà đó chỉ nghỉ ngơi chút ít rồi lại dập tiếp, như sợ nó không cho chị làm nữa. Dường như cơn sướng lần trước vẫn còn, chị dập thật chậm, nhưng mỗi lần là một lần con chim nó miết vào vách lồn chị thật mạnh. Cơ lồn co nhả co nhả và cứ chặt dần như thít chặt cặc nó. Chị đẩy người lại chống tay vào ngực nó, hai chân ngồi xổm rồi bắt đầu nhấp điên rồ.

– Ôi… ôi… ôi… anh ơi… chim anh… chọc rách tử cung em ra rồi… ôi… anh ơi… sướng… anh ơi… em chết mất… em chết mất… anh ơi… ôi… aaaaa… aaaaa…

Chị nhấp nhổm trong điên dại khi lồn cứ mút chặt cặc nó, hột le chị bị Tâm kích thích liên tục. Chị không nhún nữa, cái mông hẩy liên tục. Chị òa lên khóc nức nở, cả người dần nhũn ra nằm bẹp lên nó. Tâm lặng lẽ vuốt ve thân thể chị. Nó không dám nói cho chị là cả chị và nó có lẽ cần thay băng. Nơi lưng nó thấy nhoi nhói, có lẽ vết thương đã bật máu. Của chị cũng thế, nó thấy băng nơi eo đã hơi ướt.