Phục Thua - Tập Hựu - Chương 67

topic

Phục Thua - Tập Hựu - Chương 67 :Thử Yêu Anh Một Lần
Thương Trạch Uyên đã sớm hối hận rồi.

Vào khoảnh khắc anh nói ra lời chia tay.

Nhưng lúc đó, cảm xúc đã sụp đổ hoàn toàn. Mọi lý trí đều bị che lấp. Máu trong người như đông lại, cơ thể lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh lẽo. Tuy vậy, đầu óc anh lại căng ra và nóng bừng lên. Anh nghĩ đến việc luôn cầm điện thoại trong phòng bệnh nhưng không chờ được tin nhắn của cô, nghĩ đến việc sau mấy ngày chiến tranh lạnh cuối cùng cũng gặp mặt mà cô lại chỉ đến để trả xe và vạch rõ ranh giới. Anh nghĩ đến những chuyện dồn nén trong lòng bấy lâu nay, lại nghĩ đến hai chữ mệt mỏi mà cô đã thốt ra.

Vậy chắc là cô ấy không yêu mình.

Anh có thể chấp nhận cô không chịu xuống nước, cũng có thể chấp nhận cô ưu tiên công việc. Nhưng duy nhất không thể chấp nhận được việc cô không yêu anh. Những chuyện lặt vặt từng chút một đều bày ra trước mắt, và vào khoảnh khắc đó, anh thật sự đã nản lòng thoái chí. Sau đó, anh đã thốt ra câu: “Chia tay đi.”

Anh không dám nhìn cô, vì anh hiểu rất rõ chỉ cần một ánh mắt, lớp vỏ bọc kiên cường của anh sẽ tan vỡ ngay lập tức. Anh chỉ biết cúi đầu xuống, lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài, tiếng gió gào thét thê lương. Đêm đó rất lạnh, cũng rất ồn ào, nhưng trong phòng lại tĩnh mịch. Lạnh lẽo và nóng bức, ồn ào và tĩnh lặng giằng xé lẫn nhau. Trong khoảng lặng im đó, anh nghĩ chỉ cần cô nói một câu yêu anh, thậm chí là hỏi thêm một câu: “Anh có chắc không? Anh nghiêm túc sao?” Anh sẽ lập tức đầu hàng không chút do dự.

Nhưng cô chẳng hỏi gì nữa, chỉ đáp lại một tiếng: “Được.”

Dứt khoát, gọn gàng, hệt như chính con người cô.

Nói xong, cô không chút do dự quay người rời đi. Còn anh thì cứng đờ ngồi trên ghế sofa, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh buốt.

Hình như sáu năm trước cũng như vậy. Cô ở ngoài cửa, anh ở trong cửa. Bất kể anh nói gì, làm gì, cô vẫn kiên quyết kéo vali rời đi, suốt quá trình không một lần ngoảnh đầu lại.

Trong phòng khách không bật đèn. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ phản chiếu trong mưa, yếu ớt chiếu lên tấm lưng hoang vắng của anh. Cả khuôn mặt anh ẩn mình trong một mảng tối, lông mày và đôi mắt rũ xuống, lặng lẽ và u ám.

Mười phút sau, anh mới đuổi ra ngoài. Lúc đó anh vẫn chưa thực sự hiểu ra, chỉ là trái tim bỗng nhiên thắt lại, lồng ngực như bị nghẹn lại. Bên ngoài biệt thự không một bóng người, gió mưa xối xả. Anh dầm mưa, đuổi theo một cách vô định. Sau vài bước, anh hoàn hồn, quay người đi về phía gara. Vừa đi, anh vừa thò tay vào túi quần lấy chìa khóa, sau đó mở khóa và lên xe, đạp ga.

…..

Cuối cùng anh vẫn không thể lái xe đi. Lốp xe ma sát dữ dội với mặt đường, chiếc xe phanh gấp ngay trước cổng chính. Vẫn chưa từ bỏ, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat trước: 【Anh uống rượu rồi không lái xe được, em về đây trước đi.】 Nhận lại chỉ là một dấu chấm than màu đỏ. Gọi điện cho cô, số cũng đã bị chặn.

Vào khoảnh khắc đó, khi anh nhận ra mình sẽ mất đi những gì vì sự giận dỗi và bốc đồng, luồng khí nghẹn lại trong lồng ngực cứ thế tan biến. Cùng với nó, cả sự kiêu hãnh, sức lực và tinh thần của anh cũng tan biến hết vào trong màn mưa mù sương. Đêm hôm đó anh lại sốt. Anh không nhớ sốt bao nhiêu độ, cũng không nhớ mình đã được đưa vào bệnh viện bằng cách nào. Sau một đêm truyền dịch, anh tỉnh lại lúc 5 giờ sáng. Anh không hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ dặn trợ lý một việc: đi xem tình trạng của cô, xem cô đang làm gì, có khóc không.

Tám giờ sáng, trợ lý quay lại bệnh viện, nói cô vẫn đi làm như bình thường, mọi thứ đều có vẻ ổn. Anh nói: "Được, tôi biết rồi."

Ba ngày sau đó, anh cơ bản đều ở bệnh viện. Anh cũng để trợ lý đi xem cô vài lần. Không phải anh không muốn tìm cô, nhưng vẫn còn một chút tự ái. Anh luôn nghĩ phải làm rõ mọi chuyện nên đã cắn răng nhẫn nhịn.

Sau đó vì lý do công việc, anh phải đi nước ngoài một chuyến. Anh xuất viện, trở về nhà. Cũng chính vào ngày hôm đó, cô đã chủ động tìm anh. Cô nói muốn dọn dẹp đồ đạc, nghe nói anh sắp đi công tác thì chúc anh thượng lộ bình an. Nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, cô lại đột ngột lên tiếng, hỏi anh nhất định phải như vậy sao?

Thật ra trong mấy ngày chia tay này, anh cũng đã bình tĩnh suy nghĩ. Anh không nhất thiết phải bắt cô nói ra câu yêu anh, không nhất thiết phải bắt cô lựa chọn giữa anh và những việc khác. Anh không cần cô xin lỗi, cũng không cần cô nói hòa giải. Nhưng anh muốn nhìn thấy trái tim cô, ít nhất để anh biết suy nghĩ thật sự của cô. Sau khi anh nói xong câu đó, cô im lặng. Anh biết cô đã hiểu.

Sau khi ra nước ngoài, anh vẫn tiếp tục chờ tin nhắn của cô. Mỗi ngày, anh lại mở WeChat đã bị chặn ra xem không biết bao nhiêu lần, cũng thử gửi tin nhắn không biết bao nhiêu lần. Tất nhiên, anh chẳng nhận lại được gì. Đã chịu đựng rồi, cũng đã nhẫn nhịn rồi. Rồi anh nghĩ thôi vậy. Cô chủ động chắc là không thể rồi, chi bằng đợi khi giải quyết xong mọi việc, anh sẽ đi tìm cô nói chuyện.

Ngay ngày hôm sau, anh nhận được điện thoại của Phùng Thiến. Phùng Thiến nói Trình Thư Nghiên đã chủ động hỏi han về Tần Thính Vãn, nói cô nghe giọng Trình Thư Nghiên không ổn, tâm trạng không tốt.

Trái tim anh vẫn chưa chết, nên điều kiện để nó sống lại rất đơn giản: một câu nói, một suy đoán, một thái độ mập mờ cũng đủ để anh một lần nữa hướng về phía cô. Anh không thể chờ thêm được nữa, cuộc điện thoại của Phùng Thiến đã thúc giục anh về nước sớm hơn dự kiến. Mười nghìn ki-lô-mét, nhưng lòng anh đã bay về nhà.

Anh về nhà đợi cô, rồi đến công ty cô đợi cô. Tinh thần của anh cũng hồi phục, sự uể oải mấy ngày gần đây đã tan biến hết. Anh nung nấu cảm xúc, nghĩ xem khi đón cô sẽ nói gì, sẽ nói chuyện gì, và nên hòa giải vào thời điểm nào.

Thế nhưng tất cả những suy tính đó đều sụp đổ hoàn toàn khi anh nghe tin cô bị thương. Hoảng loạn, hối hận, đồng thời đi kèm với một nỗi sợ hãi tột cùng. Anh đã sững sờ, đứng trên bờ vực sụp đổ. Nhưng trên đường đến sân bay, anh đã hiểu ra một điều: điều đó có thật sự quan trọng đến vậy không?

Cô có yêu anh không, có dựa dẫm vào anh không, có thành thật với anh không... những điều đó có thật sự quan trọng đến vậy không?

Không quan trọng, hoàn toàn không quan trọng.

Anh yêu chính con người cô, điều anh cần cũng là chính con người cô. Có thể gặp cô mọi lúc, được ở bên cô, đó mới là điều quan trọng nhất. Anh lấy tư cách gì để bắt cô phải đưa ra câu trả lời? Lại lấy tư cách gì để đòi hỏi sự công bằng? Ngay từ đầu, chính anh là người đã động lòng trước, anh yêu sâu đậm hơn, anh đã thua thì cũng nên có thái độ của một kẻ thua cuộc.

Chuyến bay vẫn đang bị hoãn, thời gian trôi qua thật chậm rãi, mỗi phút trôi qua đều dài như một năm. Anh điên cuồng gọi điện cho cô, lòng bàn tay rịn mồ hôi, lông mày nhíu chặt, cảm xúc căng như dây đàn. Ngay lúc anh vô vọng và lo lắng nhất, những lời nói bất ngờ của Giang Di đã đánh gục anh hoàn toàn.

Cô ấy nói: "Anh có phải cảm thấy Trình Thư Nghiên rất khó gần đúng không? Thế anh có biết nguyên nhân cô ấy trở nên như vậy không?"

Trong phòng chờ người ra vào tấp nập, cô ấy vẫn bình thản kể về chuyện của Trình Thư Nghiên: về những khó khăn thời thơ ấu, về những trăn trở, và cả chuyện cô đã sống sót từ cõi chết trong ngày tuyết rơi đen kịt đó.

"Trình Thư Nghiên trước nay không tin tưởng vào tình cảm, lại càng không tin vào tình yêu. Anh chính là một ngoại lệ. Nhưng anh lại chính tay đẩy cô ấy ra vào lúc hai người có thể gần nhau nhất. Anh khiến cô ấy sợ hãi, nên cô ấy đang cân nhắc từ bỏ anh."

"Thật ra anh rất tàn nhẫn đấy. Cô ấy suýt mất mạng, mà anh lại bắt cô ấy phải nói yêu anh sao? Cô ấy lấy đâu ra dũng khí để làm điều đó?"

Ban đầu, anh sững sờ. Lúc đó anh còn đang chìm trong cảm xúc lo lắng, chưa thể phản ứng kịp. Nhưng ngay sau đó, anh bỗng nhớ ra, đã có rất nhiều lần Trình Thư Nghiên tỉnh lại từ cơn ác mộng rồi nhào vào lòng anh, nói cô lạnh, nói cô đã mơ một cơn ác mộng. Anh hỏi cô đã mơ thấy gì. Cô nói trong thế giới băng tuyết, chỉ có một mình cô, cô suýt chết vì bệnh và vì lạnh.

Vào khoảnh khắc đó, hơi thở anh nghẹn lại, rồi sau đó là nỗi đau thấu tim gan, nỗi đau phủ kín trời đất khiến anh không thở nổi. Anh sụp đổ hoàn toàn.

Hóa ra đó không phải là mơ, mà là một chuyện có thật. Hóa ra cô không phải chưa từng bộc lộ bản thân. Hóa ra cô đã sớm tiến đến gần anh, nhưng anh không những không nhận ra, lại còn ép cô phải tự bóc lớp vảy của vết sẹo ra cho anh xem. Anh đáng lẽ phải bảo vệ cô.

Nhưng anh lại không hiểu cô, rồi giận dỗi.

Má nó, anh chính là một thằng ngốc từ đầu đến chân.

Anh không thể tha thứ cho bản thân.

“Tại sao anh lại đề nghị chia tay? Rõ ràng anh là người nói sẽ không rời xa em mà.”

“Anh... sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ anh không buồn sao?”

“Anh Thương Trạch Uyên, em khó chịu lắm, thật sự đấy. Lồng ngực em rất ngột ngạt và đau, ăn không nổi mà ngủ cũng không được, cứ như bị ốm vậy. Năm đó anh cũng như vậy sao? Em xin lỗi, em thật sự không biết cảm giác này lại như thế.”

“Lại mơ thấy anh nữa rồi. Mơ thấy anh đến tìm em nói muốn quay lại, nhưng tỉnh dậy thì em vẫn chỉ có một mình. Anh thật đáng ghét! Em nói cho anh biết nhé, nếu anh không đến tìm em nữa, em sẽ vứt hết đồ của anh đi! Em thật sự không cần anh nữa đâu!”

“Em uống rượu rồi. Chỉ muốn hỏi anh một câu, anh còn thích em không?”

“...”

Trong phòng khách trống rỗng, anh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, lắng nghe từng đoạn ghi âm trong mục File Transfer. Phần lớn đều là tin nhắn cô gửi khi say. Có lúc khóc, có lúc cười, thậm chí có những câu còn không thành lời. Nhưng mỗi câu nói đều như một mũi kim đâm vào tim anh, vừa sâu vừa mạnh, nỗi đau lan khắp từ tim đến toàn thân.

Cứ như thế anh nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác.

…..

Buổi chiều, Giang Di đã thật sự nói chuyện nghiêm túc với Trình Thư Nghiên trong vài tiếng đồng hồ. Cô ấy hỏi suy nghĩ của cô, Trình Thư Nghiên thành thật kể. Cô nói chuyến đi nước ngoài này bao gồm cả sự cố lần này đã giúp cô suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Cô thực sự vẫn còn thích anh, cũng không thể buông bỏ. Nhưng cô vẫn thiếu một chút dũng khí để chủ động tìm anh. Vốn dĩ cô vẫn còn do dự thì anh đã đến giữa lúc trời bão, điều này đã giúp cô xóa bỏ sự do dự, cũng bù đắp được chút dũng khí còn thiếu. Lần này anh đã tiến một bước về phía cô nên cô cũng phải đáp lại.

Giang Di hỏi: “Em định tỏ tình với anh ta à?”

Trình Thư Nghiên lắc đầu. Cô bảo việc tỏ tình quá khó để nói ra nên cô đã đưa điện thoại cho anh. Đó chính là câu trả lời của cô.

Giang Di kinh ngạc nói: “Em định giết anh ta đấy hả gái ơi?”

Trình Thư Nghiên liếc cô một cái: “Không đến mức đấy đâu nhỉ?” Chẳng phải chỉ là mấy tin nhắn ghi âm thôi sao? Cô chỉ muốn để anh biết cô có tình cảm với anh, chỉ vậy thôi. Còn cụ thể nói gì thì cô cũng hơi quên rồi, đó là những lời nói điên cuồng thường ngày sau khi uống rượu, nghe qua là được rồi.

Giang Di cười lắc đầu, rồi vỗ vai cô nói: “Thôi được rồi, nghĩ thông suốt là được. Vậy chị không làm phiền nữa, để thời gian buổi tối lại cho em và tổng giám đốc Thương.” Nói xong, cô ấy xách túi đi.

Giang Di rời đi khi chưa đến sáu giờ tối, còn bây giờ, Trình Thư Nghiên nhìn đồng hồ đã là chín giờ đêm. Thương Trạch Uyên vẫn chưa đến.

Không đến thì thôi, nhưng cũng nên nói một tiếng hoặc là gọi người đem điện thoại về. Cô hơi bực bội.

Cô chuẩn bị vào phòng sách để làm việc, vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng cửa. Tút tút tút... một loạt mật khẩu được nhập vào. Giọng nói thông báo: “Mật khẩu sai.” Lại nhập lại. Lại sai.

Trình Thư Nghiên đứng tại chỗ lắng nghe một lúc rồi thở dài. Cô quay người đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Chẳng phải có dấu vân tay sao? Em đâu có xóa.” Lời vừa dứt, cửa cũng mở ra. Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn lập tức đè tới.

Trình Thư Nghiên bất ngờ, bị đè lùi vài bước, suýt nữa không đứng vững. Còn anh thì cúi người ôm lấy eo cô, đầu tựa vào vai cô. Đến lúc này, cô mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Cộng thêm dáng vẻ hiện tại của anh, không khó để đoán anh đã uống bao nhiêu.

Trình Thư Nghiên cau mày, nghĩ thầm: mình bảo anh chờ nói chuyện, thế mà anh lại đi uống rượu? Nhưng câu nói còn chưa kịp thốt ra, cô lại nghe thấy anh lẩm bẩm: “Anh xin lỗi.” Vừa nói, anh vừa siết chặt tay, ôm cô mạnh hơn.

Cô khựng lại. Một lúc lâu sau, cô mới đưa tay vỗ lưng anh hỏi: “Sao vậy?” Anh vẫn chỉ lặp lại một câu: “Anh xin lỗi.”

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống nhiều như vậy, còn nhiều hơn cả lần thi đấu uống rượu với A Bân. Anh gần như không còn tỉnh táo, cả người treo lơ lửng trên người cô. Với sức của Trình Thư Nghiên, cô căn bản không thể đỡ được. Mất một lúc lâu, cô mới cố hết sức dìu anh đến chiếc ghế cạnh cửa.

Trình Thư Nghiên ngồi nghiêng trên ghế sofa, đối diện với anh. Vừa gọi thuốc giải rượu trên ứng dụng giao đồ ăn, cô vừa liếc nhìn anh. Cô thầm nghĩ không lẽ mấy tin nhắn kia thật sự khiến anh trở nên như thế này sao? Thế thì thật tệ quá.

May mà anh tửu lượng khá, không quậy phá mà còn rất nghe lời. Khi đồ ăn đến, cô bảo anh uống, anh liền uống, rất dễ sai bảo.

“Anh cứ ngồi đây giải rượu đi, khi nào đi được thì về giường ngủ.” Trình Thư Nghiên cúi đầu, nhấn vào mục "File Transfer", rồi lại nhấn vào "voice to text". Cô muốn xem thử rốt cuộc mình đã nói gì mà lại gây ra cú sốc lớn đến vậy cho anh.

Vừa đọc được hai câu, cô đã bực bội nhắm chặt mắt lại.

Lúc say thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ tỉnh táo xem lại, thật sự... xấu hổ.

Không thể chịu nổi nữa. Trình Thư Nghiên đặt điện thoại xuống, bình tĩnh lại vài giây rồi nói: “Em biết bây giờ em nói chuyện với anh, có thể anh sẽ không nhớ, nhưng mấy tin nhắn ghi âm này không có ý nghĩa gì khác, chỉ là muốn nói với anh... cái đó của em...” Cô cắn môi.

Thương Trạch Uyên nghe thấy, khẽ ngước mắt lên, nói: “Anh không biết.”

Vì say quá, nên anh nói có chút mơ hồ. Trình Thư Nghiên tiến lại gần hơn, hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Anh lặp lại: “Anh không biết.”

“Anh không biết cái gì?”

“Không biết những chuyện trước đây của em.” Anh chỉ biết cô có một người mẹ không đáng tin cậy, nhưng những khó khăn trong đó anh chưa từng nghe, cũng chưa từng đoán được. Cô rõ ràng đã nói cô rất khó khăn để đi đến ngày hôm nay, nhưng anh lại không thể hiểu. Là do anh không tốt.

Trình Thư Nghiên khẽ giật mình rồi hiểu ra: “Hóa ra Giang Di đã kể cho anh những chuyện này.”

“Ừ.”

Hóa ra là vậy, thảo nào anh lại uống say đến thế. Thảo nào mấy ngày qua khi đi tìm cô, anh luôn u sầu.

“Những chuyện đó đã qua rồi.”

“Không qua được.” Anh đáp, giọng hơi nghẹn lại.

Trình Thư Nghiên lặng lẽ nhìn anh. Anh luôn cúi đầu, khuỷu tay chống trên đầu gối. Cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng lại có thể đoán được sự tự trách của anh, sự hối hận của anh, và cả nỗi đau của anh ngay lúc này. Nhưng mà chia tay sao có thể là lỗi của một mình anh?

Dừng lại một lúc lâu, cô thở dài: “Đây là vấn đề của chính em. Em đã không kể với anh nên anh không biết cũng là điều bình thường.” Vừa nói, cô vừa đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay anh, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Lời của Giang Di không thể tin hoàn toàn, có những lúc cô ấy chỉ đùa anh thôi.”

Thương Trạch Uyên không nói gì, cũng không biết có nghe lọt tai không. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, không nhúc nhích.

Thế là Trình Thư Nghiên bắt đầu suy nghĩ, bây giờ nói những điều này có vẻ không cần thiết, tốt nhất vẫn nên đưa anh về giường ngủ, tỉnh dậy là sẽ ổn thôi.

Đang suy nghĩ, cô bỗng nghe thấy anh đột ngột lên tiếng: “Thật ra anh rất thiếu cảm giác an toàn.”

Trình Thư Nghiên sững sờ. Anh chuyển chủ đề quá nhanh, cô nhất thời không kịp phản ứng.

Rồi anh nói tiếp: “Anh luôn là người bị bỏ lại.” Anh là người duy nhất ở lại bên cạnh Thương Cảnh Trung, nhưng cũng là người duy nhất bị mẹ mình bỏ lại. Từ nhỏ đến lớn mỗi khi ba mẹ cãi nhau, mẹ rời khỏi nhà hay sống ly thân, người mẹ đưa đi nhất định là chị gái, còn anh thì bắt buộc phải ở lại. Lúc đó anh không thể hiểu, chỉ nghĩ rằng vì mình còn quá nhỏ. Nhưng sau này có thêm em gái, người bị bỏ lại vẫn là anh, chỉ có anh.

Mãi đến khi học cấp hai, anh mới hiểu ra chuyện này. Anh đã hiểu và tha thứ cho sự bất lực của mẹ, vui vẻ chấp nhận ở lại, đi trên con đường đã được định sẵn để đổi lấy sự tự do cho ba mẹ con họ.

Nhưng bóng lưng kéo vali rời đi đó vẫn còn lưu lại sâu trong trái tim anh. Trong tiềm thức, anh sợ bị bỏ rơi nên anh luôn gây chuyện, tìm kiếm cảm giác an toàn từ Trình Thư Nghiên, muốn có một câu trả lời chắc chắn để đảm bảo rằng anh không phải là một lựa chọn bị bỏ rơi. Những điều này sau này khi ở bên nhau, anh mới dần nhận ra.

Anh cúi mắt, nói bằng một giọng đều đều. Trình Thư Nghiên lặng lẽ lắng nghe. Cô lắng nghe rất chăm chú. Nhất thời, tâm trạng cô không khỏi phức tạp. Vừa cảm khái, lại vừa tiếc nuối. Hóa ra họ đều có những góc khuất chưa từng được đối phương nhìn thấy, nơi đó đầy rẫy bóng tối và sương mù. Cô nghĩ nếu ngay từ đầu cô có thể biết những điều này, hoặc ngay từ đầu cô có thể thành thật hơn một chút, có lẽ họ đã hiểu nhau nhiều hơn, và có lẽ đã không có lần chia tay này.

Tuy nhiên, cũng chính vì lần chia tay này, cô mới có thể suy nghĩ thông suốt nhiều chuyện.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Thương Trạch Uyên ngước mắt, nhìn về phía cô, hốc mắt đỏ hoe.

Vào khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Trình Thư Nghiên khẽ giật mình. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống say đến thế, và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy biểu cảm này của anh: mỏng manh, dễ vỡ, đáng thương, như một chú cún con bị dầm mưa.

“Ừ, em nghe hết rồi.” Cô kịp thời đáp lại. Sau một tiếng thở dài, cô lại cong môi cười, thử trêu chọc anh: “Anh biết bây giờ em mềm lòng nên mới diễn cảnh đáng thương đấy hả?”

Thương Trạch Uyên lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thuốc giải rượu đã có tác dụng. Anh chống tay vào tường, đứng dậy. Trình Thư Nghiên thấy vậy, liền bảo anh đừng di chuyển lung tung. Anh không nghe lời, loạng choạng đi đến gần cô, cúi người, một lần nữa ôm lấy cô, rồi nói bốn chữ: “Đừng rời xa anh.”

Lúc đó, Trình Thư Nghiên vẫn còn trêu chọc anh: “Hóa ra đây mới là mục đích của anh.”

Nhưng anh vẫn lặp lại: “Đừng bỏ lại anh một mình.” Giọng anh rất trầm. Vì anh thật sự sợ sẽ mất đi cô nên vòng tay ôm rất chặt.

Đầu anh luôn tựa vào vai cô, sống mũi cao thẳng cọ vào hõm cổ cô rồi anh nghiêng mặt, hơi thở nóng rực phả vào, ban đầu vừa nóng vừa ngứa, nhưng ngay sau đó lại là một cảm giác mát lạnh. Trình Thư Nghiên đột nhiên sững sờ.

Anh khóc.

Bên ngoài cửa sổ gió nổi lên, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến mức như chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người. Cô không thể nhúc nhích, hoàn toàn cứng đờ. Cô cảm nhận được nước mắt anh, hơi ấm của anh và giọng nói run rẩy của anh khi anh cất lời.

“Sau này anh sẽ không ép em phải cho anh cảm giác an toàn nữa... lần này đều là do anh không tốt, đừng rời xa anh, được không?” Vừa nói, cả người anh rõ ràng loạng choạng. Anh không muốn dồn trọng lượng lên người cô nên chỉ nắm lấy tay cô, một tay vịn tường, quỳ một gối trước mặt cô, ngước lên nhìn cô thật sâu.

“Anh biết em không tin vào tình cảm, không tin vào tình yêu. Nhưng em có thể tin anh.”

“Trình Thư Nghiên, anh sẽ luôn yêu em, em có thể cũng thử yêu anh một lần được không?”

Anh nhíu mày. Hai giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt đỏ hoe xuống: “Coi như anh cầu xin em.”

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay cô, như thể rơi vào tim cô, mạnh mẽ và sâu sắc. Cô cảm thấy tất cả lời nói như nghẹn lại ở cổ họng. Cô sững sờ, rất lâu sau mới như tỉnh lại, khẽ nhíu mày.

Ánh mắt họ vẫn quấn chặt lấy nhau. Anh ngước lên, cô cúi xuống.

Trình Thư Nghiên hít một hơi rồi thở ra. Hốc mắt cô đỏ hoe, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên. Cô nói: “Được.”