Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 210
topicNgười Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 210 :
………….
Sau trận chém giết trước đó, bất kể là Xích Cánh Trĩ Quạ hay Abia đom đóm.Số lượng đều đã giảm mạnh trên diện rộng.
Tiến sâu hơn vào nơi làm tổ của hai loại trùng này, sự ngăn cản đều đã yếu đi.Nguy hiểm cũng vì thế mà giảm bớt.
Lúc này, Tần Túc không cần lo lắng cảnh “song quyền khó địch bốn tay” hay bị bao vây như trước nữa.
May mắn thay, anh có thể tìm được loại trùng không cần rời khỏi tổ, ở ngay trong sào huyệt.
Thuộc nhóm cấp thấp nhưng lại nắm giữ vị trí đầu đàn trong cùng loài trùng cỡ lớn.
Càng may mắn gấp trăm triệu lần, anh có thể thành công cắt lấy được “tuyến thể” cần thiết và bảo quản bằng cách ướp lạnh giữ tươi chúng.
Cường độ vận động mà anh cần, cũng sẽ đến từ những trận đơn độc tác chiến kế tiếp, với hai loại trùng này.
Tần Túc: “……”
Quả thật là một vòng tròn hoàn mỹ, anh đã an bài đâu vào đấy rõ ràng.
Không muốn để khán giả biết chuyện bản thân cần “tuyến thể” từ Trùng tộc.Nên Tần Túc cũng không mở chế độ màn ảnh cá nhân.
Trước khi đi tới sào huyệt của Abia đom đóm và Xích Cánh Trĩ Quạ, anh không quên giữ vững ý định ban đầu.
Trở lại chiến trường hôm nay, anh quay về nghề cũ dọn dẹp triệt để ‘rác rưởi’ còn sót lại sau trận bao vây tiêu diệt.
Lúc nãy anh ở ngay trước mắt bao người vung tro cốt, phong thái tự nhiên, phòng khoáng bao nhiêu.
Thì giờ phút này, anh moi ra từ trong cát ra từng mảnh vũ khí, lại chật vật bấy nhiêu.
Mấu chốt là dọn dẹp xong, để tránh học sinh ban 6 máu nóng dâng trào chạy tới “nghiên cứu chiến trường”.
Anh còn phải chia nhỏ toàn bộ đống thịt vụn, nhét chúng trở lại lòng cát.Dựng cảnh giả như nơi này từng bị gió lốc quét qua ‘xoá bỏ dấu vết’.
Mỗi lần thao tác Tần Túc xem như tự mình tăng lượng vận động lên.Nhẹ nhàng luyện tập thêm.
Tần Túc: “……”
Báo ứng đến muộn nhưng cũng sẽ đến. Nếu có thể, anh thật sự không muốn thêm chút “luyện tập” thế này.
Sau nửa giờ bận rộn, dưới sự điều khiển của anh, chiến hạm khởi động chế độ vận tốc ánh sáng.
Xuất hiện thẳng sâu trong sào huyệt của bầy Xích Cánh Trĩ Quạ.
Dựa theo tư liệu, Xích Cánh Trĩ Quạ cư trú theo tổ.Phân chia thành từng nhóm, khoảng cách giữa các tổ rất xa.
Bình thường những con cấp thấp sẽ ra ngoài săn mồi, còn cấp cao… chính là thủ lĩnh đầu đàn, sẽ ở lại trong ổ.
Sào huyệt tối tăm không chút ánh sáng, tràn ngập mùi hôi tanh nồng nặc.
Đôi mắt Tần Túc dần thích ứng trong bóng đêm.Dựa vào phản quang yếu ớt do ánh sáng chiến hạm chiếu xuống và dữ liệu kiểm tra từ mũ giáp.
Tần Túc xác định bên trong chỉ có một con duy nhất.
Một con thôi.
Đứng trên chiến hạm, lông mày Tần Túc khẽ nheo lại, môi mỏng nhạt giọng nói ra một câu:
“Khéo thật. Cũng một người.”
Một chọi một.Anh linh hoạt hơn nó, lại nắm rõ điểm trí mạng. Ván này, anh thắng chắc.
Không hề do dự, Tần Túc thu hồi quyền điều khiển chiến hạm, thân hình hăng hái nhảy thẳng vào tận cùng sào huyệt…
——
Trên phi thuyền ban 7.
Không muốn để thành tích của mình quá khó coi, Hạ Ôn Viễn đã lợi dụng quyền hạn vũ khí trên chiến hạm để uy h**p.
Cuối cùng thành công giành lấy quyền chỉ huy ban 7.
Thành tích hôm nay của cậu ta xem như cũng không tệ.
Điều duy nhất khiến Hạ Ôn Viễn cảm thấy tiếc nuối chính là, trong ngày đầu tiên dưới sự chỉ huy của cậu ta.Ban 7 chỉ có vài người bị thương, lại không có ai tử vong.
Nhưng mà cũng chẳng sao. Vẫn còn sáu ngày tiếp theo, cậu ta không tin đám người kia sẽ may mắn như hôm nay.
“Không biết bên Nguyễn Thành Diệp tình hình thế nào rồi?”
Vừa lẩm bẩm, Hạ Ôn Viễn vừa ngồi dựa trên giường trong khoang nghỉ ngơi.Dùng quang não liên hệ Nguyễn Thành Diệp.
Chờ vài phút, phía Nguyễn Thành Diệp vẫn không có hồi âm.
“?”
“Đúng là lão già kém cỏi.”
Hạ Ôn Viễn bĩu môi, châm chọc Nguyễn Thành Diệp chẳng biết dùng quang não.
Chỉ ôm khư khư cái di động cũ kỹ đã sớm lỗi thời. Nghĩ ngợi một chút, cậu ta mở diễn đàn.
Nếu Tần Túc xảy ra chuyện.Tuyệt đối sẽ không thể im ắng.
Một phút trôi qua, vừa nhìn thấy bài đăng mới trên diễn đàn, Hạ Ôn Viễn ban đầu còn mừng thầm.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, khóe môi nhếch lên liền sụp xuống, sắc mặt tối sầm.
Hạ Ôn Viễn gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh sườn mặt lạnh lùng của Tần Túc trên giao diện quang não.
Điên cuồng liên hệ Nguyễn Thành Diệp lần nữa.
Trong đêm đen sa mạc, động tĩnh lớn từ xa truyền đến. Nguyễn Thành Diệp lúc này mới nhận ra có điều không ổn, suy đoán bản thân có lẽ đã hạ cánh sai vị trí.
Dù phát hiện phi thuyền đã biến mất.Nhưng vì thời gian của hắn ta không còn nhiều.
Nguyễn Thành Diệp chỉ có thể “ngựa chết coi như ngựa sống”, dựa vào hai chân mà lao về phía phát ra động tĩnh.
Có lẽ đúng như lời Hạ Ôn Viễn từng nói.Tần Túc bởi vì nắm giữ hệ thống nên mới kiêu ngạo, cuồng vọng đến thế.
Nguyễn Thành Diệp thà rằng giết nhầm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.