Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1358

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1358 :Tài phú và nguy cơ
Nghĩ tới đây, Giang Khải dứt khoát thả lỏng Thiên La trảm yêu kiếm, mặc cho nó tự bay, hắn thì theo sát phía sau.
Không lâu sau, Giang Khải thấy trên một tấm bia đá ven đường viết "Vạn quốc chi hải".
Trảm Yêu kiếm không dừng lại, vẫn bay về phía trước.
"Trảm Yêu kiếm muốn dẫn ta đi đâu?" Giang Khải cũng không nhịn được nghi ngờ.
Trảm Yêu kiếm chạy như bay cả một đường, Giang Khải theo sát phía sau.
Cũng không biết đuổi theo bao lâu, cuối cùng Trảm Yêu kiếm đã dừng lại.
Giang Khải cũng dừng lại theo.
Trảm Yêu kiếm đột nhiên dẫn hắn đến đây tất nhiên có nguyên nhân, Giang Khải cảnh giác nhìn về phía trước.
Ở trước mặt hắn là một vách đá, nhìn thoáng qua sâu ít nhất bốn năm trăm mét.
"Ngươi muốn ta đi xuống?" Giang Khải nghi ngờ nhìn Trảm Yêu kiếm.
Trảm Yêu kiếm hơi rung nhẹ như đang đáp lại vấn đề của Giang Khải.
Đúng vào lúc này, tiểu hỗn cầu thò đầu ra chi chi chi vài tiếng, nhắc nhở Giang Khải phía dưới có khả năng gặp nguy hiểm.
Trảm Yêu kiếm hy vọng Giang Khải xuống sơn cốc, tiểu hỗn cầu lại nói phía dưới gặp nguy hiểm.
Giang Khải cau mày.
Vạn quốc chi hải và Thú tổ chi đô khác nhau, nơi này chắc là một bản đồ mơ nhưng không biết vì sao nơi này đã hoàn toàn thay đổi, đã sớm không thấy biển, chỉ có một vùng núi.
Muốn tìm kiếm thứ hắn muốn tìm ở trong bản đồ lớn như vậy, đơn giản như là mò kim đáy biển.
Có lẽ, cơ hội nằm ở trên Trảm Yêu kiếm.
"Mặc kệ, núi đao biển lửa cũng phải xông vào một lần!" Nói xong, Giang Khải thả ra Ngự không bảo châu, bay xuống sơn cốc.
Sau khi rơi xuống, Giang Khải tiếp tục đi theo Trảm Yêu kiếm.
Trên đường đi, Giang Khải hơi nghi ngờ.
"Kỳ quái, bản đồ Vạn quốc chi hải lớn như vậy, ta lại không gặp được dã thú?"
Ngay lúc Giang Khải nghi ngờ, hắn thấy phía trước xuất hiện một dòng sông, bên cạnh dòng sông lại có một căn phòng nhỏ.
Xung quanh căn phòng nhỏ bị thực vật gần như bao trùm hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhận ra từ kết cấu cửa sổ.
"Di tích văn minh cổ?" Giang Khải lập tức kích động, tăng nhanh tốc độ.
Ngay lúc Giang Khải muốn đến gần căn phòng nhỏ, tiểu hỗn cầu đột nhiên phát ra cảnh cáo.
"Trảm Yêu kiếm, trở về!" Giang Khải lập tức quát khẽ một tiếng, đồng thời dừng bước.
Vừa nói xong, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, một cái miệng lớn to như chậu máu đột nhiên phóng lên tận trời ngay trước mặt Giang Khải!
Giang Khải trợn to mắt, vội vàng nhảy về phía sau.
Điều khiến Giang Khải cảm thấy lạnh cả sống lưng là cự thú này cũng không phải trốn trong lòng đất, nói chính xác là nó ngụy trang thành dáng vẻ mặt đất, mình lại tiến lên một bước vừa hay rơi vào trong miệng đối phương!
Cái miệng rộng kia phóng lên tận trời nhưng lại vồ hụt, nhân lúc nó nhảy lên, Giang Khải cũng thấy rõ dáng vẻ của nó.
Điều khiến Giang Khải khiếp sợ là tên này chỉ có một cái đầu, bề ngoài cái đầu mấp mô bị cỏ dại và nham thạch bao trùm, bộ phận duy nhất bên trên chỉ có một cái miệng to như chậu máu!
Đầu không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng to như chậu máu, trong miệng mọc ra mấy chục hàng răng nhọn.
Phía dưới đầu là một sợi dây leo thật dài có khoảng mấy trăm mét, uốn lượn kết nối với thứ gì đó ở đằng xa.
"Đây là dã thú gì?!" Giang Khải trợn to mắt.
Còn chưa nói hết câu, hắn đột nhiên cảm giác được mặt đất dưới chân hơi rung nhẹ.
Sau khi thấy cái đầu kỳ quái kia, Giang Khải lập tức nhận ra đứng trên "mặt đất" có lẽ không phải một sự lựa chọn sáng suốt.
"Chiến tranh chi dược!" Giang Khải nhảy lên một cái, đồng thời kích hoạt Ngự không bảo châu để mình ở trạng thái phi hành.
Giang Khải vừa rời khỏi mặt đất, quả nhiên chỗ hắn vừa đứng lại có một cái miệng rộng vài chục thước phóng lên tận trời.
Cũng may Giang Khải phản ứng kịp thời, lại né tránh công kích của cái miệng rộng.
Lần này trên mặt đất có rất nhiều quái vật chỉ mọc ra cái miệng rộng, nhao nhao không hề ngụy trang lao lên từ mặt đất, lao về phía Giang Khải.
Giang Khải vội vàng bay đến chỗ cao.
Lúc bay đến chỗ cao sáu, bảy trăm mét trên không trung, những quái vật kia không tiếp tục đuổi theo nữa.
Giang Khải nhìn mấy trăm cái đầu bị sợi dây leo thật dài kéo lại như là từng cái xúc tu, giương nanh múa vuốt loạn xạ trên không trung, mở ra cái miệng to như chậu máu mọc đầy răng nhọn nhe răng trợn mắt với mình.
"ĐM, cũng may dây leo nối với cái đầu không đủ dài..." Giang Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vì tránh né những cái miệng rộng đó, Giang Khải bay đến độ cao sáu, bảy trăm mét, lúc này hắn cũng thấy rõ ràng hơn.
Mấy chục cái đầu to lớn thông qua từng sợi dây leo dài nhỏ uốn lượn, đồng thời kết nối với một gốc thực vật to lớn ở đằng xa, những cái được gọi là đầu thật ra cũng không phải đầu thật, từ xa nhìn lại chúng nó càng giống như mảnh lá hoặc là nụ hoa sinh trưởng trên gốc thực vật kia.
Mỗi một nụ hoa đều có mấy trăm mét, nói cách khác một gốc thực vật này có thể khống chế phạm vi một cây số!