Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 359

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 359 :

 
Trên đường từ lớp giảng dạy đến phòng tập, Ngụy Tình hào hứng chạy tới: "Cô Du Mạn, Hải Đường, cuối cùng hai chị cũng đã về rồi!" Cô nàng than thở, "Nếu mà còn chưa về, chắc em buồn chán đến mốc meo luôn quá!"

"Không về nhà à?" Phó Hải Đường nghi ngờ ra mặt, "Về nhà ở bên cạnh người nhà mà còn thấy mốc meo được sao?"

Ngụy Tình ra vẻ tủi thân: "Tớ không về, tớ phải ở lại Đoàn Văn công luyện múa đây này."

Nghe thế, Phó Hải Đường lập tức giơ ngón cái lên. Cô ước được ở cạnh cha mẹ lâu như vậy, khó khăn lắm mới thành hiện thực, vậy mà Ngụy Tình lại còn chẳng thèm về nhà. Đúng là người với người, không nên so!

Khương Du Mạn nghe Ngụy Tình nói luôn ở lại đây, chợt nghĩ thêm một tầng ý khác: "Vậy trong khoảng thời gian này, em có đi ra ngoài hay gặp ai không?" Nếu quay về đại viện, Kiều Vân Thâm chắc chắn không thể tiếp xúc với Ngụy Tình. Nhưng ở Đoàn Văn công, vào đúng dịp các cô gái được nghỉ phép, khả năng này lại rất cao.

Ngụy Tình lắc đầu: "Em cứ ru rú trong ký túc xá, sợ bị đen da hì hì... À mà cô DU Mạn, em có trắng hơn chút nào không?" Vừa nói, cô nàng vừa lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Thấy cô như vậy, Khương Du Mạn mới yên tâm, cười đánh giá: "Trắng rồi." Tiểu Diệp cũng vỗ hai bàn tay nhỏ: "Trắng!"

"Ôi chao, Tiểu DIệp cũng thấy trắng lên hả?" Ngụy Tình cười tít mắt, vui vẻ sờ má Tiểu Diệp: "Bao giờ thì cháu Tiểu Diệp mới gọi chị đây?"

Tiểu Diệp không biết có hiểu hay không, chỉ vội vàng quay mặt lại, úp lên vai Khương Du Mạn giả ngơ. Cả mấy người lớn đều bật cười.

Vừa nói vừa cười, họ đã đến phòng tập. Nhìn vào trong, các nữ binh khác đều đang cầm côn tập luyện các động tác cơ bản. Hai người cũng nhanh chóng tìm một chỗ để luyện tập. Khương Du Mạn đang đứng bên ngoài xem rất chăm chú, cho đến khi nghe thấy có người gọi tên mình, cô mới quay đầu lại.

Thấy Đoàn trưởng Tô Văn Tranh đang đứng ở hành lang đối diện, vẫy tay với cô. Rõ ràng là giọng của bà vừa rồi. Cô vội vàng đi tới: "Đoàn trưởng, có chuyện gì ạ?"

"Du Mạn, Uyển Bạch và Dương Vận hôm nay đều đi họp ở phòng Tuyên truyền rồi. Tôi sắp phải đi Bệnh viện Chiến khu một chuyến, cô ở lại đây trông nom các nữ binh nhé." Tô Văn Tranh chỉ tay vào phòng tập, dặn dò.

Khương Du Mạn gật đầu: "Không thành vấn đề, nhưng Đoàn trưởng không khỏe ở đâu ạ?" Đến bệnh viện Chiến khu thường là để khám bệnh, mà Tô Văn Tranh đối xử với cô rất tốt, nên quan tâm vài câu cũng là lẽ thường tình.

"Không phải," Tô Văn Tranh cũng không giấu giếm cô, "Người bên nhà họ Sở đến, muốn vào bệnh viện thăm đồng chí Khương Minh Hà."

Nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt Tô Văn Tranh liền trở nên khó coi. Tại sao cứ nhằm vào Sư đoàn 22 mà xảy ra chuyện? Giờ thì Quý Phương Thư chẳng quan tâm gì cả, lại để bà phải đi tiếp đãi Hứa Nhã Quân. Cả cái nhà này, đúng là biết cách hành người khác mà !

Người thông minh thì hiểu ý dừng lại. Khương Du Mạn vừa nghe hai từ khóa quan trọng và thấy Tô Văn Tranh phải đích thân đi tiếp đãi, cô liền đoán được người đến là ai. Xem ra là mẹ của Sở Văn Châu đến thăm Khương Minh Hà.

"Thôi được rồi, tôi đi trước đây, cô nhớ trông nom các chị em cẩn thận." Tô Văn Tranh không tiện chậm trễ thời gian, nói xong liền vội vã rời đi.

Cùng lúc đó, tại Bệnh viện Chiến khu.

Một người phụ nữ trung niên trang điểm chỉnh tề, vừa bước xuống từ chiếc xe con đậu trước cổng, đã lập tức đi thẳng đến phòng bệnh của Khương Minh Hà. Khi cửa phòng bật mở, Khương Minh Hà giật mình hoảng hốt. Nếu không phải người đến ăn mặc quá đỗi sang trọng, cô ta chắc đã mở miệng mắng xối xả rồi.

"Cô chính là Khương Minh Hà?" Người phụ nữ trung niên lên tiếng. Giọng bà ta nhẹ nhàng, chậm rãi, nghe là biết quanh năm sống trong nhung lụa, nhưng lại ẩn chứa sự khắc nghiệt không thể che giấu.

"Vâng, cô là?" Khương Minh Hà nhìn bà ta, bất ngờ cảm thấy hơi rụt rè trong lòng. Cô ta tự thấy kỳ lạ. Cô ta đâu phải chưa từng thấy những phụ nữ trung niên có địa vị, trước đây cô ta đã từng nhìn thấy mẹ chồng Khương Du Mạn từ xa, nhưng bà ấy đâu có ... như thế này?

Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của cô ta, mà lại bắt đầu vạch ra khuyết điểm, miệt thị cô ta không đáng một xu: "Diện mạo tầm thường, gia cảnh cũng thường, lại chẳng có chút lễ nghi gì. Người như cô mà có thể gả cho con trai tôi, đúng là gia tiên nhà cô phải tích phúc 80 đời rồi đấy!"

Chỉ với mấy lời này, Khương Minh Hà đã đoán được thân phận của bà ta: "Ngài... ngài là mẹ của đồng chí Sở Văn Châu ạ?"

"Ừ, tôi là mẹ của Sở Văn Châu, Hứa Nhã Quân." Hứa Nhã Quân nói bằng giọng điệu chán ghét: "Dù tôi biết điều kiện của cô kém, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, tôi mới biết nó kém đến mức nào." Bà ta buông lời, không chút nể nang: "Việc kết hôn sau khi xin phép một tháng là có thể xác thực. Trước đó, tốt nhất cô nên mau chóng xin rút khỏi Đoàn Văn công Hướng Dương đi."

Bất chấp những lời miệt thị trước đó, nghe đến câu này, Khương Minh Hà vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Ít nhất, mẹ của Sở Văn Châu đã đích thân xác nhận rằng họ sẽ kết hôn.

"Cháu hiểu rồi, cô." Cô ta ngước đầu lên, lắp bắp: "Bên nhà cha mẹ cháu thì ..."

"Không cần thiết phải báo tin." Hứa Nhã Quân lạnh nhạt: "Dù sao cũng chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi, họ đến cũng phiền phức."