Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1301

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1301 :Cởi bỏ bí ẩn về Liêm Hổ (2)
“Ngươi, ngươi lợi dụng người phục chế đến ngăn chặn ta, thật ra đi phá hủy chỗ giấu kín thú quân?!” Nụ cười trên mặt Giang Khải đã xác nhận suy đoán của nàng!
Nghĩ đến độ khó hoàn thành cam kết của mình lập tức tăng lên gấp bội, đôi mắt nữ nhân trợn lên, sát ý tăng mạnh, nàng hạ giọng nói, “Được, ngược lại cũng có chút thủ đoạn! Ngươi đã thấy được ta đánh chết người phục chế của ngươi, lại còn dám quay về!” “Rất tốt, ngươi đã tự chui đầu vào lưới, vậy ta cũng không khách sáo! Ta sẽ dùng 1000 cách để tra tấn ngươi thật tử tế!” Ánh mắt Giang Khải cũng trở nên âm u lạnh lẽo, “Ngươi xem, ta đã cho ngươi cơ hội giết ta, làm báo đáp, có phải ngươi nên trả lời một vấn đề của ta không?” Nữ nhân hơi do dự, tuy nàng không cần phải đồng ý với Giang Khải, nhưng nàng càng muốn biết vào lúc này Giang Khải muốn hỏi vấn đề gì.
Giang Khải thấy nữ nhân không từ chối, nghiêm nghị nói, “Cùng là nhân tộc, vì sao ngươi muốn tàn sát đồng tộc?” Cuồng nhiệt giả muốn giết mình, muốn tiêu diệt đại quân thu hồi, nhưng vừa rồi nữ nhân này lại không chút do dự muốn giết chết đám người Julie.
Bọn họ cũng không nằm trong danh sách đánh giết của Cuồng nhiệt giả đi.
Bởi vậy, Giang Khải suy đoán, có lẽ ham giết chóc là bản tính của người buông xuống này, chứ không liên quan đến triệu hoán.
Nữ nhân nghe xong, ngửa mặt lên trời cười ta, “Ha ha ha ha, ta còn tưởng ngươi muốn hỏi vấn đề gì, hóa ra là vấn đề nhàm chán như vậy!” “Không có vì sao! Người yếu, đáng chết!” Nữ nhân nhìn Giang Khải, cười lạnh nói, “Giang Khải, ngươi không hiểu, theo đuổi lực lượng sẽ nghiện! Sau khi ngươi đạt tới độ cao nhất định, sẽ hiểu rõ những người yếu kia lãng phí quá nhiều tư nguyên!” “Nếu không có những người yếu kia, có lẽ chúng ta có thể vượt qua trận hạo kiếp kia!” “Hai mươi mấy năm trước ta đã từng được triệu hoán một lần, đáng tiếc, lần đó cùng không hoàn toàn thành công, nếu không ta đến sớm một chút, ta sẽ giết sạch tất cả người yếu, nói vậy, có lẽ hiện tại người may mắn còn sống sót sẽ cố gắng xuất hiện mấy người có thực lực cường giả!” “Những người triệu hoán ngu xuẩn kia để ta buông xuống thân thể một nam nhân! Còn nói thực lực của nam nhân kia cao nhất lúc ấy… Đúng là phế vật!” Trong đầu Giang Khải như bị điện giật.
Hai mươi mấy năm trước, nàng đã từng được triệu hoán?
Thời gian này hình như trùng lặp với khoảng thời gian người nào đó đột biến!
Hơn nữa, còn là một nam nhân, người đẳng cấp cao nhất lúc trước… Thân phận tế phẩm trong lần triệu hoán thất bại đó như đã được miêu tả sinh động!
Đột nhiên mưu phản Chiến Thần điện, rời khỏi tiểu đội Xích Viêm, lão đội trưởng Liêm Hổ!
Chẳng lẽ, Liêm Hổ thấy được thực lực của nàng, hoặc bị nguyên thần của nàng ảnh hưởng?
Khả năng sau lại càng lớn hơn!
Hiện tại nữ nhân đứng ở trước mặt Giang Khải, lúc bắt đầu còn có một số ý thức của bản thân, nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến thành vật chứa của người buông xuống.
Nếu Liêm Hổ đã bị Cuồng nhiệt giả bắt được, lúc ấy thực lực của Liêm Hổ là đỉnh phong Giang Trung thành, dùng hắn ta làm vật chứa thì xác suất thành công cũng cao hơn rất nhiều.
Có thể là do triệu hoán không hoàn toàn thành công, cho nên Liêm Hổ mới không hoàn toàn biến thành người buông xuống.
Mặc kệ là ý thức của Liêm Hổ tự phản kháng, hay là vấn đề của trận pháp lúc ấy, tóm lại tư tưởng của hắn ta chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!
“Lần buông xuống kia, lúc ngươi dung hợp ý thức của nam nhân ấy, có gặp phải chống cự không?” Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, “Chống cự? Có lẽ có đi, nhưng chỉ có một phần rất nhỏ, càng nhiều hơn là thần phục, là thuận theo! Trong lòng của hắn có cảm giác bất lực với hiện thực, thế là cũng có dục vọng cuồng nhiệt với lực lượng!” Dường như việc này đã rõ ràng tổng thể.
Trong quá trình Liêm Hổ đi săn Thú Thần thời gian rất dài, đối mặt với Thú Thần giết không hết, đối mặt với tình cảnh càng ngày càng nguy hiểm của nhân tộc, lại sinh ra cảm giác bất lực mạnh mẽ.
Hắn ta là anh hùng, nhưng anh hùng cũng là người, hắn ta cũng sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm.
Việc sau đó đại khái có thể giải thích được, suy nghĩ của hắn ta và Vệ Ưng sinh ra sự khác biệt, sau đó làm phản trở thành Cuồng nhiệt giả.
Trong lần thú quân tập kích kia, Liêm Hổ trở thành tế phẩm của Thú nguyên chi thạch, hoàn toàn biến thành một con dã thú.
Nghi ngờ duy nhất là Liêm Hổ tự nguyện trở thành Cuồng nhiệt giả, hay là bị ép, về điểm này không cách nào biết được từ trong miệng người buông xuống, chỉ có thể biết rõ ràng từ Cuồng nhiệt giả.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Giang Khải đã nhớ rất rõ ràng.
Lúc đó hắn và Liêm Hổ suýt nữa cùng chết, nhưng khoảnh khắc cuối cùng Liêm Hổ đã đẩy mình ra…
Nói rõ lão đội trưởng chỉ khát vọng lực lượng, dùng lực lượng cường đại hơn đi thủ hộ Hoa Hạ.
Sau khi Giang Khải biết rõ ràng điểm này, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu.
Liêm Hổ một mình thăm dò cách cứu vớt nhân loại, cần dũng khí càng lớn, sự hy sinh càng lớn, từ một loại ý nghĩa nào đó, hắn ta vẫn đáng được tôn trọng.