Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 88

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 88 :Chị, tôi muốn chị

Phó Nhàn Linh lái xe trở về nhà ba mẹ. Cô vừa đến cầu thang cửa đã mở ra, mẹ cô tươi cười nghênh đón: “Ba con nghe thấy con lên lầu, ông ấy già rồi nhưng tai vẫn còn rất thính.”

Phó Nhàn Linh mỉm cười đưa túi qua, cô vừa đi chợ về, mua rất nhiều thịt và cá chép.

“Con mua nhiều quá.” Mẹ Phó giúp cô đặt chiếc ô vào giá đựng ô, nói với cô: “Mẹ đã nói với ba con rồi.”

Phó Nhàn Linh sững sờ một lát, nhưng mẹ Phó vẫn cười, “Con đi vào xem sao.”

Ba Phó đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, ông không thích đọc báo trên điện thoại di động.

“Ba.” Phó Nhàn bước tới, giúp ông gấp lại báo trên ghế, ba Phó đặt tờ báo xuống, vỗ vỗ ghế sô pha, “Nào, ngồi đi.”

Phó Nhàn Linh ngồi xuống, ba Phó quay lại nhìn cô không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy. Một lúc sau, hai mắt hai người đều đỏ hoe, ba Phó ôm cô vào lòng, khẽ thở dài nói: “Tại sao con không nói với ba sớm hơn …”

Phó Nhàn Linh không nói nên lời, cô chỉ biết ôm ông khóc.

Đến chiều tối trời mới tạnh mưa, ngay khi Phó Nhàn Linh vừa mới trở lại tiểu khu đã thấy Thôi Hiểu đang chỉ huy công nhân của công ty chuyển nhà chuyển đồ nhẹ nhàng. Sáng nay trước khi đi, cô nói với Thôi Hiểu cô định đi tìm một căn nhà mới để chuyển đến, không đến buổi trưa Thôi Hiểu đã tìm được nhà rồi. Bây giờ đồ đạc trong nhà của Phó Nhàn Linh cũng gần như đã được dọn xong hết.

Thôi Hiểu lúc nào cũng làm việc rất hiệu quả, Phó Nhàn Linh cảm ơn cô, liếc nhìn chiếc chân bó thạch cao của cô và hỏi cô có muốn ngồi một lát không.

Thôi Hiểu lắc đầu.

Phó Nhàn Linh không nhịn được hỏi: “Cậu cần làm khó vậy sao? muốn anh ấy ôm cậu mãi sao?”

Thôi Hiểu vòng tay qua cổ Hồ Dương hỏi: “Anh có mệt không?”

Vẻ mặt Hồ Dương khó chịu không nói lời nào, Thôi Hiểu nhún vai với Phó Nhàn Linh, “Cậu thấy chưa, không mệt chút nào.”

Phó Nhàn Linh không thèm đếm xỉa đến cô nàng nữa. Nhà mới chuyển đến ở gần công ty cô, không cần lái xe, chỉ mất mười phút đi bộ là đến. Cô lái xe tới, bắt đầu chuẩn bị tổng vệ sinh.

Thôi Hiểu cũng đi theo, Phó Nhàn Linh thấy chân cô ấy không tiện nên đuổi cô ấy đi. Không lâu sau, chuông cửa vang lên, Phó Nhàn Linh mở cửa liền nhìn thấy Vu Hướng Tây, cô mỉm cười thở dài, “Thôi Hiểu gọi cậu tới? “

Cô đã không nói với Vu Hướng Tây về việc chuyển nhà của mình.

Vu Hướng Tây hơi tủi thân nhìn cô, “Sao chị đột nhiên chuyển nhà mà không nói cho tôi biết?”

“Cậu đang bận, tôi không muốn làm mất thời gian của cậu.” Phó Nhàn Linh cởi tạp dề ra đưa cho cậu, “Bây giờ cậu đến rồi thì giúp tôi dọn dẹp đi.”

Vu Hướng Tây bật cười, “Được!”

Cậu làm việc rất nhanh nhẹn, đem tất cả các phòng chà lau một lần và lau sạch tất cả các cửa sổ trên ban công.

Phó Nhàn Linh đang lấy tất cả mọi thứ trong thùng ra, cô thấy một bộ đồ chơi mà Thôi Hiểu tặng cô vẫn còn bên trong.

Vừa lúc Vu Hướng Tây nhìn qua thấy, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Không, không có gì.” Tai của Phó Nhàn Linh đỏ lên, cô vội vàng giấu vào trong rương.

Vu Hướng Tây vươn cánh tay dài của mình ra và cầm lấy chiếc túi, Phó Nhàn Linh sợ hãi hét lên, “Vu Hướng Tây!”

Cậu đã lấy được thứ bên trong chiếc túi, là một chiếc hộp màu đen. Phó Nhàn Linh định giật lấy nó thì cậu đã giơ nó lên cao, vừa lúc có thể nhìn thấy dòng chữ trên hộp, “LELO Enigma Black màu đen thanh lịch bí ẩn?”

“Máy mát xa hai tác động của Mystery Girl được làm bằng silicone mềm …” Cậu mới đọc được nửa chừng thì nhận ra đó là gì, cúi xuống nhìn Phó Nhàn Linh, cô vừa xấu hổ vừa tức giận mà bỏ chạy.

Vu Hướng Tây giữ chặt lấy người, ôm cô vào lòng, nói nhỏ với cô: “Chị.”

Phó Nhàn Linh vùng vẫy nhưng không được, cô vùi mặt vào vòng tay cậu không ngẩng đầu lên, “Cậu đừng nói gì.”

“Được rồi.” Vu Hướng Tây cười nói.

Phó Nhàn Linh ngẩng đầu xấu hổ trừng cậu, Vu Hướng Tây cười cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn, “Chị, khi nào chị muốn, cứ nói cho tôi biết.”

“Cậu đừng nói nữa!” Cô đỏ mặt đẩy cậu ra.

“Được rồi, tôi sẽ không nói nữa.” Cậu ngậm lấy môi cô hôn, hơi thở nóng dần lên, ngón tay cậu men theo quần áo của cô tiến vào trong, ngón tay thon dài nắm lấy một bên vú của cô mạnh mẽ nhào nặn, giọng nói khàn khàn hút người.

“Chị, tôi muốn chị.”