Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 114
topicCẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 114 :
Dương Yêu Nhi chỉ nhớ rõ một cái Văn Xương Sơn, Tiêu Dặc vừa hỏi nàng đi ngọn núi nào, nàng liền buột miệng nói ra là núi Văn Xương.
Dứt lời, Dương Yêu Nhi còn quay đầu đi nhìn Lưu ma ma: "Nói sai rồi sao?"
Lưu ma ma cười nói: "Nương nương không có nói sai, trí nhớ của Nương nương là vô cùng tốt."
Dương Yêu Nhi chớp mắt nghĩ rằng, nàng cũng cảm thấy trí nhớ của mình so với trước đây tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy vui vẻ không ít, vì thế liền không kìm được nắm lấy tay áo Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc giang hai tay bao trọn cả bàn tay nàng vào lòng bàn tay mình, sau đó cứ thế nắm tay nàng đi ra ngoài, trong miệng nói: "Vậy thì đi núi Văn Xương."
Đoàn người sớm đã thu xếp xong, chỉ chờ Tiêu Dặc ra lệnh một tiếng, lập tức khởi hành hướng núi Văn Xương Sơn đi.
Mà lần này so với lần trước, trận thế lại lớn hơn một chút.
Tiêu Dặc ra cung, vốn không có ý định giấu đại thần mà xuất hành thấp thỏm. Hắn muốn quang minh chính đại, mới vừa có thể tránh được không ít phiền phức, cũng miễn đi một số nguy hiểm nhất định. Bên ngoài nhìn vào thì chỉ có những người hắn mang theo phía sau, nhưng trên thực tế còn có không ít người đều ngầm theo dõi an nguy của hắn.
Tiêu Dặc không sợ gặp nguy hiểm, nhưng hắn sợ Yêu Nhi lại gặp phải cái gì.
Chuyện một mình đi đến Mộc Mộc Hàn như vậy, có một lần là đủ rồi.
Dương Yêu Nhi biết Tiêu Dặc chưa từng đến đây, đợi khi xe ngựa đi thẳng lên núi, nàng liền bái ở cửa sổ, cúi đầu giới thiệu với Tiêu Dặc, mặc dù đôi khi trật tự từ vẫn còn chút hỗn loạn.
"Nơi này trồng rất nhiều hoa... Chỗ kia có rừng cây, có quả thông. Thiếp đã từng nhặt."
Tiêu Dặc thầm nói, trẫm biết. Quả thông nàng tặng hiện giờ còn đang được cất giữ trong hộp.
"Nơi này có đình, ma ma nói, có thể tránh mưa gió."
"Có cây, ở nơi đó. Hoàng thượng thấy không? Rất lớn một thân cây, giống như một cái ô to."
Dương Yêu Nhi lúc này cứ như đang cùng bạn bè chia sẻ quả nào ngon vậy, mang theo một chút hơi thở hồn nhiên nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Tiêu Dặc nghe cũng vô cùng nghiêm túc.
Dương Yêu Nhi thấy bộ dạng hắn, càng cảm thấy được cổ vũ to lớn, nói chuyện càng có thứ tự.
Đợi cho xe ngựa không biết từ lúc nào đã đi đến cửa Văn Xương Quán, Dương Yêu Nhi mới im miệng.
Mà Tiêu Dặc lúc này nâng cằm nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng môi nàng, khẽ nói: "Yêu Nhi hôm nay nói rất nhiều lời, mỗi một câu đều lưu loát hơn rất nhiều, so với những câu trước cũng dài hơn rất nhiều."
Dương Yêu Nhi hơi mở lớn mắt, sau đó bản thân mới dần dần tỉnh táo.
"Thật sao?" Dương Yêu Nhi nhỏ giọng hỏi.
"Thật." Giọng Tiêu Dặc khàn khàn hòa vào.
Không khí ấm áp bên trong xe ngựa không thể duy trì quá một chén trà nhỏ, Triệu công công ở bên ngoài khẽ nói: "Hoàng thượng, nương nương, đạo quán đang hành lễ đói tế cầu khẩn."
"Đến hỏi xem, có thể vào cửa cùng tham dự không." Tiêu Dặc nói.
"Vâng." Triệu công công đáp lời, đi xa.
Tiêu Dặc áp sát Dương Yêu Nhi, nói: "Yêu Nhi sao lại ngây người?"
Dương Yêu Nhi l**m l**m môi, mở miệng nói: "Ừm... Muốn ngây người."
Tiêu Dặc buồn cười nói: "Được, muốn ngây người, vậy thì ngây người đi."
Không lâu sau, Triệu công công liền quay lại cách một tấm rèm, nói: "Đạo nhân mời Hoàng thượng và nương nương vào trong ạ."
Tiêu Dặc lên tiếng, vén rèm.
Triệu công công vội vàng từ bên ngoài cũng vén rèm lên.
Hai người trước sau bước xuống xe ngựa nhưng Tiêu Dặc chưa vội vã cất bước, hắn xoay người chỉnh sửa mạng che mặt cho Dương Yêu Nhi, sau đó mới nắm tay nàng, dẫn nàng bước vào bên trong.
Vừa bước qua cửa, liền gặp đạo trưởng không nhanh không chậm bước đến, hướng Tiêu Dặc hành đại lễ: "Gặp qua nhị vị quý nhân."
Vị đạo trưởng này quả là người thông minh, chắc hẳn đã quan sát được tình hình bên ngoài đạo quán mà suy đoán ra.
Đạo trưởng lập tức dẫn họ đến Trai Đường.
Trai Đường được ngăn cách bên trong với bên ngoài, bọn họ liền ngồi xuống ở phòng trong, vài tiểu đạo đồng nhanh chóng mang cơm chay đến, lần lượt bày ra trước mặt Tiêu Dặc và Dương Yêu Nhi.
Đợi đến khi bày xong, có tiểu đạo đồng đi vào khom người nói: "Sư phụ, bên ngoài lại có vài vị quý nhân đến."
Đạo trưởng lại lần nữa hành lễ với Tiêu Dặc và Dương Yêu Nhi, rồi mới lui ra ngoài.
Văn Xương Quán ở kinh thành vốn đã có danh tiếng, quan to quý nhân thường đến ăn cơm chay, lại cầu một quẻ từ đạo trưởng, quyên góp chút tiền dầu mè... Thư sinh, khuê các nữ nhi càng thích tìm đến đây cầu công danh, cầu nhân duyên, điều mong muốn đều có.
Cho nên, việc có quý nhân khác đến cũng không có gì là kỳ lạ.
Tiêu Dặc ngay cả lông mày cũng không nhướng lên.
Hai người từ sáng đến giờ ăn không nhiều lắm, đi lại một đường quả thật có chút đói bụng, đợi tiểu thái giám thử đồ ăn xong, bọn họ liền từ từ dùng bữa.
Sau khi dùng bữa xong, Dương Yêu Nhi hướng ra ngoài nhìn, chăm chú nhìn được một lúc, nói: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Tiêu Dặc nói: "Bói toán."
Dương Yêu Nhi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời lòng hiếu kỳ liền trỗi dậy.
Tiêu Dặc thấy thế, liền kéo nàng đi ra ngoài, nói: "Lúc trước chính là Khâm Thiên Giám bói toán, nói là ở Dân Trạch Huyện có một Yêu Nhi phải gả cho trẫm làm vợ, vì thế nàng liền đến nơi này."
Dương Yêu Nhi lần đầu tiên nghe thấy lời như vậy.
Nàng ngày trước nửa tỉnh nửa mê, ngay cả "xung hỉ" là gì cũng không biết.
Hiện giờ đột nhiên nghe thấy, Dương Yêu Nhi cố sức tiêu hóa lời nói này một lát: "...Ừm, đó là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?"
Tiêu Dặc hơi cúi người, ghé vào tai nàng, khẽ nói: "Tất nhiên là chuyện tốt, một chuyện tốt lớn bằng trời."
Hơi thở của hắn quá gần, Dương Yêu Nhi cảm thấy tai có chút nóng.
Nàng không nhịn được đưa tay xoa xoa, lập tức chỉ vào bản thân, hỏi: "Thiếp cũng có thể bói toán sao?"
"Có thể, nếu như nàng muốn thử một lần thì đi thử đi." Tiêu Dặc nói xong, cũng thầm kín hướng ánh mắt về phía Triệu công công, Triệu công công hiểu ý, chậm lại hai bước.
Triệu công công bản thân không đi nhưng lại cử một tiểu thái giám nhanh nhẹn đi.
Tiểu thái giám bước chân nhanh chen chúc trong đám người, lén lút đến bên cạnh đạo trưởng, cười nói: "Đạo trưởng có nhận ra ta không?"
Đạo trưởng tự nhiên có chút bản lĩnh nhìn người, liền nói ngay: "Là người hầu hạ bên cạnh vị quý nhân kia. Nhưng quý nhân có gì căn dặn?"
"Lát nữa phu nhân nhà ta sẽ đến cầu một quẻ, nếu là quẻ tốt thì tự nhiên cứ giải đáp là được. Nếu là quẻ không tốt..."
Đạo trưởng khẽ vuốt cằm nói: "Bần đạo biết phải làm gì rồi."
Muốn sống yên ổn ở Kinh thành, đạo trưởng tất nhiên chính là người khéo léo.
Quẻ tượng thế nào, chỉ cần nói cho nam chủ nhân nghe là được, cần gì phải khiến phu nhân nghe xong lòng thêm ưu phiền? Người ta mà có thêm ưu phiền, đến lúc đó hắn cũng không được vui vẻ.
Tiểu thái giám truyền lời xong, lại ẩn mình trong đám đông.
Dương Yêu Nhi và Tiêu Dặc bước chậm, một lúc sau mới đi đến ngoài phòng đạo trưởng.
Ngoài phòng chờ không ít người.
Hai người cũng như những người khác chờ đợi ở ngoài cửa, đứng sánh vai nhau, lại không hề cảm thấy nhàm chán. Thậm chí cảm thấy khoảng thời gian bình thường hiếm có như vậy cũng thật là tốt.
...
Bên kia, ngoài Văn Xương Quán.
Nha hoàn đỡ Thường gia cô nương, nói: "Hôm nay thật nhiều người."
"Hôm nay đạo trưởng muốn khởi quẻ, rất nhiều người đều chạy đến cầu quẻ này của hắn." Thường cô nương nói.
Nha hoàn nghi hoặc nói: "Nhiều người như vậy, làm sao mà chọn được?"
"Chọn hai ba vị khách hiển quý, lại chọn hai ba thư sinh, rồi lại chọn hai ba thiên kim khuê các, liền không làm mích lòng ai." Thường cô nương nói xong liền bước vào cửa, đánh giá mọi nơi.
Mạng che mặt che tầm mắt nhưng Thường cô nương vẫn liếc mắt một cái đã thoáng nhìn thấy người nàng muốn tìm trong đám đông.
Rốt cuộc vẫn là dòng dõi quý tộc của Thiên Hoàng, cho dù ở trong đám người cũng cực kỳ dễ dàng nhận ra, người khác không thể sánh kịp.
Thường cô nương nói: "Chúng ta đi lên trước đi."
"Chúng ta cũng đi cầu quẻ ư?"
Thường cô nương gật đầu: "Cầu."
Nói xong, các nàng cũng chen vào, đến ngoài cửa phòng đạo trưởng.
Dương Yêu Nhi đứng bên cạnh Tiêu Dặc, trong lúc chờ đợi thường nhìn trộm xung quanh. Lần này nhìn vào, nàng khẽ nói: "Quân Định Hầu phu nhân, còn có Tiêu Quang Hòa."
Tiêu Dặc quay đầu nhìn lướt qua.
Tiêu Quang Hòa đích xác đi theo Quân Định Hầu phu nhân đứng cùng một chỗ, chắc là cũng đến cầu quẻ.
Trong thoáng chốc, ngay cả đôi song sinh tỷ muội nhà Lý Thiên Cát cùng với huynh muội Mạnh gia, những người mà Dương Yêu Nhi từng gặp trước đây cũng đều xuất hiện tại Văn Xương Quán.
Tiêu Dặc thì không nói gì, chỉ là bất động thanh sắc che chắn cho Dương Yêu Nhi.
Không bao lâu, tiểu đạo đồng liền đi ra mời Dương Yêu Nhi vào cửa.
Tiêu Dặc nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, theo dõi nàng vào cửa, Liên Quế đi theo sau.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tiêu Dặc nghe thấy một giọng nói truyền đến bên tai: "Thần nữ Thường Thục Vân gặp qua quý nhân."
Tiêu Dặc cũng không quay đầu lại.
Thường Thục Vân tò mò nói: "Mới vào rồi là Hoàng hậu nương nương sao?"
Tiêu Dặc lúc này mới lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, nói: "Thì ra là Thường gia cô nương."
Thường Thục Vân tim đập nhanh, trên mặt hiện rõ dã tâm khó che giấu.
Đó là một nữ nhân có đẳng cấp còn thấp hơn cả Lý Nguyên.
...
Bên này Dương Yêu Nhi vào phòng trong ngồi xuống, vén mạng che mặt lên.
Ánh mắt đạo trưởng đang nhìn chằm chằm nàng dừng lại: "Thì ra là cô nương... Không, thì ra là phu nhân. Lần trước phu nhân đến Văn Xương Quán đứng dưới gốc cây, cảnh tượng đó bần đạo vẫn còn rõ mồn một trước mắt không dám quên. Hôm nay không ngờ, lại gặp nhau."
Nói rồi cười dài: "Quẻ này cũng không cần bói nữa."
"Hửm?" Dương Yêu Nhi lúc này mới có chút phản ứng, nghiêng đầu.
Đạo trưởng cười đứng dậy: "Phu nhân mệnh trời sinh quý trọng, cần gì bần đạo phải bói đâu?"
Liên Quế ở một bên cười: "Đạo trưởng nói phải."
Dương Yêu Nhi lại không chịu đi, nàng nói: "Ta muốn xem bói toán."
Đạo trưởng dừng lại một chút, nói: "Thôi được, hay là mời thêm một vị vào cửa để bần đạo bói cho người đó, biểu diễn cho nương nương xem?"
Dương Yêu Nhi gật đầu.
Tiểu đạo đồng liền lập tức đi ra ngoài mời một người khác vào.
Cửa vừa mở ra, người bước vào sững sờ, ngay cả bản thân đạo trưởng cũng sững sờ.
Dương Yêu Nhi quay đầu nhìn lướt qua, nhận ra đối phương là ai: "Việt Vương."
Tiêu Chính Đình gần như tay chân đều cứng lại rồi.
Dương Yêu Nhi ở đây, chắc chắn Hoàng thượng đang ở gần, với tính tình của Hoàng thượng, nếu vừa nãy thấy hắn cũng vào cửa chỉ sợ sẽ nghĩ ngợi nhiều.
Dương Yêu Nhi hỏi hắn: "Ngươi muốn bói toán ư?"
Tiêu Chính Đình gật đầu: "Vâng."
Hắn thực ra không phải đến để bói toán, hắn và đạo trưởng chính là bạn cũ, chẳng qua là đến đây để được đạo gia hun đúc, giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng mà thôi.
Dương Yêu Nhi nói: "Ta có thể xem sao?"
Nào có cái gì là nàng không thể xem chứ?
Tiêu Chính Đình lúc này mới dần dần khôi phục cử động tay chân, đi qua ngồi xuống, nói: "Có thể."
Hắn và nàng đều ngồi ở trước bàn, nhưng thực tế ở giữa cách một khoảng cách rất dài.
Đạo trưởng đặt giấy bút trước mặt Tiêu Chính Đình, nói: "Xin Điện Hạ cầm bút tùy ý viết xuống hai chữ đang nghĩ đến trong lòng."
Tiêu Chính Đình lúc này liếc thấy Dương Yêu Nhi, trong đầu nhất thời hiện lên dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Hắn hơi cúi mắt, cầm bút viết xuống chữ "Nguyệt".
Khi đó, hắn đã cảm thấy nàng như tiên tử nguyệt quế.
Đến hôm nay, vẫn còn cảm giác như ngày đầu.
Đạo trưởng cúi đầu nhìn lướt qua, sắc mặt hơi thay đổi, hắn thở dài một tiếng nói: "Không thành, không thành, mọi việc không thành."
Trong mắt Dương Yêu Nhi hiện lên một tia nghi hoặc.
Như vậy là xong rồi sao?
Dương Yêu Nhi có chút thất vọng đứng dậy, nói: "Không có gì hay để xem."
Đạo trưởng không tiện mở miệng quá trắng trợn, chỉ cười nói: "Vốn dĩ chỉ là chút bản lĩnh nhỏ mọn, không dám khoe khoang trước mặt quý nhân."
Thấy Dương Yêu Nhi đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Chính Đình cũng theo sát phía sau đứng lên, hắn nén xuống sắc mặt nặng nề, nói: "Ngày khác lại đến thăm đạo trưởng."
Giọng đạo trưởng hơi trầm xuống, nói: "Ngày khác xin đợi."
Cửa lại lần nữa mở ra.
Bên ngoài lại bắt đầu ồn ào.
Đám người cũng bắt đầu di chuyển.
Thường Thục Vân bỗng chốc lao về phía Tiêu Dặc, trong miệng quát lên một tiếng: "Ai chặn ta?"
Cảnh tượng như vậy đột nhiên rơi vào Trong mắt Dương Yêu Nhi.
So với lần trước còn mãnh liệt hơn.
Hoàn toàn khiến người ta choáng váng đầu hoa mắt, vừa buồn bực vừa khó chịu, mất một hơi sức rất lớn mới thở ra hơi được.
Nàng không chút nghĩ ngợi, chỉ theo bản năng vội vàng đi về phía bên kia, nhưng ngoài cửa còn có vài bậc thang. Tiêu Chính Đình mày nhảy dựng, sợ nàng ngã sấp xuống, liền đưa tay kéo nàng lại một cái.
Tim Dương Yêu Nhi lỡ mất một nhịp, theo đó lại càng thêm cấp bách, càng thêm gấp gáp...
Cả trái tim trong ngực, dường như "đùng" một tiếng liền nhảy ra ngoài.
Ta tức giận.
Dương Yêu Nhi vô cùng tỉnh táo, lại vô cùng rõ ràng nghĩ như vậy.
Và tim ta đập cũng cực nhanh.
Nàng quay đầu lườm Tiêu Chính Đình một cái.
So với lần trước Phượng Đình cứu nàng, lần này trông nàng còn vội vã, gấp gáp hơn.
Dương Yêu Nhi nghĩ nghĩ, mạnh mẽ thoát khỏi cánh tay Tiêu Chính Đình.
Ta không thích hắn mà...
Không thích!
Nàng nghĩ.
Dương Yêu Nhi nhấc váy bước xuống bậc thềm, khuôn mặt xinh đẹp không vướng bụi trần thoáng chốc nhuốm lên vài phần hung dữ.
Nàng đứng trước mặt Tiêu Dặc, lần đầu tiên gọi tên hắn, vô cùng hung dữ: "Tiêu Dặc!"