Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1108
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1108 :Kim thiền thoát xác (2)
Mizuno Yuta mãi không dám trả lời Giang Khải.
Nói xông dám, vậy nhà Mizuno quá mất mặt, nhưng hắn ta lại không dám nói dám.
Lời này của Giang Khải cũng là cho Mizuno Yuta một sự lựa chọn, từ đầu đến cuối mục đích của Giang Khải vẫn chỉ có một là muốn ba người Lưu Viễn Hương.
Nếu đám người nhà Mizuno từ bỏ che chở đám người Lưu Viễn Hương, vậy Giang Khải sẽ không tiếp tục truy cứu.
Thấy Mizuno Yuta mãi không trả lời, Giang Khải cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba người Lưu Viễn Hương.
Hắn không nhìn mấy vạn người bao vây xung quanh, đi về phía ba người Lưu Viễn Hương.
“Lưu hội trưởng, Hoàng hội trưởng, còn có ngươi, Phệ Tâm, xem ra bằng hữu của các ngươi không định tiếp tục che chở các ngươi nữa.” “Vậy nợ cũ thế nào cũng phải tính toán rõ ràng.” Lưu Viễn Hương nhìn chằm chằm Giang Khải, “Giang Khải, ngươi thật sự giấu đủ sâu, làm rùa đen rút đầu nhiều năm như vậy, thì ra cũng đang chờ cơ hội báo thù!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Nếu các ngươi chỉ đụng đến ta, may ra ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường, nhưng các ngươi động đến người nhà của ta, vậy thật xin lỗi, khoản nợ này vĩnh viễn không xóa được!” “Lại nói, chúng ta cũng là người quen cũ, ta còn không hiểu rõ tính cách của các ngươi sao? Nếu có cơ hội thích hợp, các ngươi cũng không bỏ qua cho ta.” “Cho nên, đôi bên chúng ta đều đang chờ một cơ hội thích hợp, hiện tại cơ hội đã đến ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ lỡ sao?” Lưu Viễn Hương hơi híp mắt lại, hắn ta dùng khóe mắt nhìn Phệ Tâm, trùng hợp Phệ Tâm cũng đang nhìn hắn ta.
Ánh mắt hai người nhìn nhau như lập tức đạt được sự ăn ý nào đó.
Phệ Tâm đột nhiên đưa tay túm lấy Lưu Viễn Hương, một tay túm lấy Hoàng Kiến Quốc thi triển thân pháp vượt qua đám người.
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Chạy? Các ngươi trốn được sao!” Ngay lúc hắn đang định đuổi theo, Phệ Tâm đột nhiên đánh một chưởng vào sau lưng Hoàng Kiến Quốc, đánh hắn ta vào đám người.
Còn nàng thì dẫn theo Hoàng Kiến Quốc nhanh chóng chạy trốn ra ngoài thành!
Đôi mắt Giang Khải trợn lên, hắn không ngờ Phệ Tâm và Lưu Viễn Hương lại ác như vậy, vào thời điểm mấu chốt lại dùng Hoàng Kiến Quốc thu hút sự chú ý của mình!
Lưu Viễn Hương không có tiền án, mình bắt được cũng chỉ có thể giết cho hả giận, tuy có thể giao Phệ Tâm cho quân đội nhưng Giang Khải cũng không biết rõ thân phận của Phệ Tâm, chỉ suy đoán nàng có liên quan với liên minh Quỷ dị, Giang Khải không biết được kết quả cuối cùng.
Chỉ có Hoàng Kiến Quốc bị quân đội truy nã chính thức, chỉ cần bắt được hắn ta thì hắn ta sẽ xong đời.
Bắt lấy Hoàng Kiến Quốc mới là mấu chốt nhất!
Sau khi cân nhắc, Giang Khải dùng Chiến tranh chi dược một cái, nhảy đến vị trí Hoàng Kiến Quốc rơi xuống.
Đám người xung quanh vội vàng né tránh, chỉ còn lại một nam tử run lẩy bẩy, hoảng sợ lại tuyệt vọng nhìn Giang Khải.
Hiện tại Hoàng Kiến Quốc có vẻ cô độc, bất lực, tuyệt vọng, sợ hãi, cả người hắn ta run rẩy dữ dội, xụi lơ trên mặt đất, trơ mắt nhìn Giang Khải đến gần từng bước một.
“Ai đến cứu ta! Mizuno Yuta, không phải ngươi nói nhà Mizuno các ngươi sẽ bảo vệ sự an toàn của chúng ta sao!” “Các ngươi có nhiều người như vậy còn không đối phó được một Giang Khải?!” “Quân đội Đảo quốc các ngươi đâu, chẳng lẽ muốn nhìn người nước khác làm xằng làm bậy trên địa bàn của các ngươi?” “Đảo quốc, Giang Khải không phải là kẻ thù của các ngươi sao, giết hắn đi, mau giết hắn đi!” Hoàng Kiến Quốc căng cổ họng hô lên, thân thể không ngừng lùi lại.
Tuy bên cạnh hắn ta bu đầy người nhưng bây giờ không ai dám đứng ra bảo vệ hắn ta.
Giang Khải đứng trước mặt Hoàng Kiến Quốc, hắn nhìn xuống Hoàng Kiến Quốc sợ hãi rụt rè nằm trên mặt đất, hơi híp mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Công việc bẩn thỉu vất vả đều do ngươi làm, kết quả vào lúc quan trọng không chút do dự đá người ra ngoài. Hoàng Kiến Quốc, đây là bằng hữu của ngươi sao.” Lưu Viễn Hương còn gian xảo hơn Hoàng Kiến Quốc, rất có thể hắn ta mới là người đứng sau nhưng cũng không có nghĩa Hoàng Kiến Quốc cũng vô tội.
Hoàng Kiến Quốc nhìn chằm chằm Giang Khải, có lẽ cơn giận chiếm ưu thế, cho dù cả người hắn ta run rẩy nhưng vẫn hung hãn nói, “Giang Khải, ngươi đừng đắc ý, ngươi làm hại mạch này của ta cửa nát nhà tan, ta hận không thể rút gân lột da ngươi!” “Bây giờ ngươi rất mạnh nhưng đối mặt với lực lượng chân chính thì chút năng lực nhỏ nhoi ấy của ngươi cực kỳ nhỏ bé!” “Một ngày kia, bọn họ chắc chắn sẽ khiến người chết thảm hại hơn ta gấp một vạn lần!” Giang Khải hơi híp mắt lại, không ngờ Hoàng Kiến Quốc còn có cốt khí như vậy.
“Thật sao? Đáng tiếc, ngươi không thấy được ngày đó!” Nói xong, trong tay Giang Khải đã cầm một tấm thẻ bài màu đen.
Vừa thấy tấm thẻ bài này, dũng khí của Hoàng Kiến Quốc lập tức biến mất, cả người run rẩy dữ dội, cơn giận trong mắt hoàn toàn bị sợ hãi thay thế.
Nếu Giang Khải không có lá bài này, vừa rồi Phệ Tâm hoàn toàn có thể giết hắn!
Đáng tiếc, ngày chết của Hoàng Kiến Quốc… Canh giờ chưa tới.
Nói xông dám, vậy nhà Mizuno quá mất mặt, nhưng hắn ta lại không dám nói dám.
Lời này của Giang Khải cũng là cho Mizuno Yuta một sự lựa chọn, từ đầu đến cuối mục đích của Giang Khải vẫn chỉ có một là muốn ba người Lưu Viễn Hương.
Nếu đám người nhà Mizuno từ bỏ che chở đám người Lưu Viễn Hương, vậy Giang Khải sẽ không tiếp tục truy cứu.
Thấy Mizuno Yuta mãi không trả lời, Giang Khải cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba người Lưu Viễn Hương.
Hắn không nhìn mấy vạn người bao vây xung quanh, đi về phía ba người Lưu Viễn Hương.
“Lưu hội trưởng, Hoàng hội trưởng, còn có ngươi, Phệ Tâm, xem ra bằng hữu của các ngươi không định tiếp tục che chở các ngươi nữa.” “Vậy nợ cũ thế nào cũng phải tính toán rõ ràng.” Lưu Viễn Hương nhìn chằm chằm Giang Khải, “Giang Khải, ngươi thật sự giấu đủ sâu, làm rùa đen rút đầu nhiều năm như vậy, thì ra cũng đang chờ cơ hội báo thù!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Nếu các ngươi chỉ đụng đến ta, may ra ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường, nhưng các ngươi động đến người nhà của ta, vậy thật xin lỗi, khoản nợ này vĩnh viễn không xóa được!” “Lại nói, chúng ta cũng là người quen cũ, ta còn không hiểu rõ tính cách của các ngươi sao? Nếu có cơ hội thích hợp, các ngươi cũng không bỏ qua cho ta.” “Cho nên, đôi bên chúng ta đều đang chờ một cơ hội thích hợp, hiện tại cơ hội đã đến ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ lỡ sao?” Lưu Viễn Hương hơi híp mắt lại, hắn ta dùng khóe mắt nhìn Phệ Tâm, trùng hợp Phệ Tâm cũng đang nhìn hắn ta.
Ánh mắt hai người nhìn nhau như lập tức đạt được sự ăn ý nào đó.
Phệ Tâm đột nhiên đưa tay túm lấy Lưu Viễn Hương, một tay túm lấy Hoàng Kiến Quốc thi triển thân pháp vượt qua đám người.
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Chạy? Các ngươi trốn được sao!” Ngay lúc hắn đang định đuổi theo, Phệ Tâm đột nhiên đánh một chưởng vào sau lưng Hoàng Kiến Quốc, đánh hắn ta vào đám người.
Còn nàng thì dẫn theo Hoàng Kiến Quốc nhanh chóng chạy trốn ra ngoài thành!
Đôi mắt Giang Khải trợn lên, hắn không ngờ Phệ Tâm và Lưu Viễn Hương lại ác như vậy, vào thời điểm mấu chốt lại dùng Hoàng Kiến Quốc thu hút sự chú ý của mình!
Lưu Viễn Hương không có tiền án, mình bắt được cũng chỉ có thể giết cho hả giận, tuy có thể giao Phệ Tâm cho quân đội nhưng Giang Khải cũng không biết rõ thân phận của Phệ Tâm, chỉ suy đoán nàng có liên quan với liên minh Quỷ dị, Giang Khải không biết được kết quả cuối cùng.
Chỉ có Hoàng Kiến Quốc bị quân đội truy nã chính thức, chỉ cần bắt được hắn ta thì hắn ta sẽ xong đời.
Bắt lấy Hoàng Kiến Quốc mới là mấu chốt nhất!
Sau khi cân nhắc, Giang Khải dùng Chiến tranh chi dược một cái, nhảy đến vị trí Hoàng Kiến Quốc rơi xuống.
Đám người xung quanh vội vàng né tránh, chỉ còn lại một nam tử run lẩy bẩy, hoảng sợ lại tuyệt vọng nhìn Giang Khải.
Hiện tại Hoàng Kiến Quốc có vẻ cô độc, bất lực, tuyệt vọng, sợ hãi, cả người hắn ta run rẩy dữ dội, xụi lơ trên mặt đất, trơ mắt nhìn Giang Khải đến gần từng bước một.
“Ai đến cứu ta! Mizuno Yuta, không phải ngươi nói nhà Mizuno các ngươi sẽ bảo vệ sự an toàn của chúng ta sao!” “Các ngươi có nhiều người như vậy còn không đối phó được một Giang Khải?!” “Quân đội Đảo quốc các ngươi đâu, chẳng lẽ muốn nhìn người nước khác làm xằng làm bậy trên địa bàn của các ngươi?” “Đảo quốc, Giang Khải không phải là kẻ thù của các ngươi sao, giết hắn đi, mau giết hắn đi!” Hoàng Kiến Quốc căng cổ họng hô lên, thân thể không ngừng lùi lại.
Tuy bên cạnh hắn ta bu đầy người nhưng bây giờ không ai dám đứng ra bảo vệ hắn ta.
Giang Khải đứng trước mặt Hoàng Kiến Quốc, hắn nhìn xuống Hoàng Kiến Quốc sợ hãi rụt rè nằm trên mặt đất, hơi híp mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Công việc bẩn thỉu vất vả đều do ngươi làm, kết quả vào lúc quan trọng không chút do dự đá người ra ngoài. Hoàng Kiến Quốc, đây là bằng hữu của ngươi sao.” Lưu Viễn Hương còn gian xảo hơn Hoàng Kiến Quốc, rất có thể hắn ta mới là người đứng sau nhưng cũng không có nghĩa Hoàng Kiến Quốc cũng vô tội.
Hoàng Kiến Quốc nhìn chằm chằm Giang Khải, có lẽ cơn giận chiếm ưu thế, cho dù cả người hắn ta run rẩy nhưng vẫn hung hãn nói, “Giang Khải, ngươi đừng đắc ý, ngươi làm hại mạch này của ta cửa nát nhà tan, ta hận không thể rút gân lột da ngươi!” “Bây giờ ngươi rất mạnh nhưng đối mặt với lực lượng chân chính thì chút năng lực nhỏ nhoi ấy của ngươi cực kỳ nhỏ bé!” “Một ngày kia, bọn họ chắc chắn sẽ khiến người chết thảm hại hơn ta gấp một vạn lần!” Giang Khải hơi híp mắt lại, không ngờ Hoàng Kiến Quốc còn có cốt khí như vậy.
“Thật sao? Đáng tiếc, ngươi không thấy được ngày đó!” Nói xong, trong tay Giang Khải đã cầm một tấm thẻ bài màu đen.
Vừa thấy tấm thẻ bài này, dũng khí của Hoàng Kiến Quốc lập tức biến mất, cả người run rẩy dữ dội, cơn giận trong mắt hoàn toàn bị sợ hãi thay thế.
Nếu Giang Khải không có lá bài này, vừa rồi Phệ Tâm hoàn toàn có thể giết hắn!
Đáng tiếc, ngày chết của Hoàng Kiến Quốc… Canh giờ chưa tới.